Liêu Trai Đại Thánh Nhân

Sau khi Lý Tu Viễn xuống núi, hắn trực tiếp phân phó bọn Ngô Phi về sơn trại lấy một vạn lượng bạc đem tới. Cũng may trước đó nói giả làm thật, Lý Tu Viễn mang theo mười vạn lượng bạc tới núi Vọng Xuyên để chuộc người. Trên đường lưu lại một vạn lượng bạc ở thôn Đại Hồ cho thôn dân cải thiện sinh hoạt, bây giờ còn thừa lại chín vạn lượng.

- Thần tiên cũng cần tiền?

Sau khi nghe được phân phó, Ngô Phi không khỏi trợn to hai mắt.

Lý Tu Viễn nói:

- Mặc kệ hắn có cần tiền không. Chỉ cần biết một vạn lượng bạc có thể đổi lấy một viên đan dược trị liệu cho phụ thân ta là được, đi nhanh về nhanh.

- Vâng.

Ngô Phi đáp một tiếng rồi dẫn theo mấy tên hán tử nhanh chóng rời đi. Ước chừng hai canh giờ sau, bọn hắn mới khiêng theo một cái rương bạc nặng nề tiến tới. Một vạn lượng bạc nặng hơn mấy trăm cân, không dễ vận chuyển như vậy.

- Giúp ta mang lên núi đi.

Lý Tu Viễn nói.

Bọn người đáp một tiếng liền khiêng cái rương nặng nề đi lên núi. Vừa đi vừa nghỉ, tốn thêm một canh giờ mới lên tới đỉnh núi.

- Lão nhân gia, ngươi muốn một vạn lượng bạc, ta đưa tới cho ngươi. Đan dược ngươi hứa cho ta đâu?

Lý Tu Viễn thi lễ một cái, nói.

Lão giả tóc trắng đang ngồi phía dưới góc tùng già, vui vẻ đánh cờ.

- Thì ra là thế, ngươi là con cháu nhà phú quý. Một vạn lượng bạc này không khó khăn gì với ngươi, là lão hủ nhìn lầm.

Lão giả cười cười:

- Nhưng mà lão hủ cũng không có nói sau khi người hoàn thành điều kiện này lão hủ sẽ đem tiên đan tặng ngươi.

- Ngươi muốn nuốt lời?

Lý Tu Viễn có chút tức giận nói.

- Ha ha, ta tự nhiên sẽ không nuốt lời, người tu đạo chưa từng nói dối. Như vậy đi, trong nhà gỗ kia của ta còn thiếu một tấm thảm da thỏ. Nếu trong vòng ba ngày ngươi có thể săn hai mươi con thỏ rừng cho ta, ta sẽ suy nghĩ xem có nên đưa đan dược cho ngươi không.

Lão giả nói.

Lý Tu Viễn nhịn xuống lửa giận trong lòng, chắp tay nói:

- Không cần ba ngày, cho ta một ngày là đủ.

Nói xong liền không chút do dự xoay người xuống núi.

Sau khi xuống núi, hắn liền hỏi:

- Trong sơn trại có nuôi có thỏ rừng không?

Ngô Phi sờ cái đầu trọc của mình nói:

- Trước kia khi vào núi săn thú có bắt được mấy con, để vào sơn cốc nuôi, hiện tại chắc cũng có mấy trăm con.

- Rất tốt, đi bắt hai mươi con tới cho ta.

Lý Tu Viễn nói.

- Đại thiếu gia, nan đề này lại là do lão thần tiên kia ra sao.

Thiết Sơn nói.

Lý Tu Viễn lắc đầu nói:

- Ta không biết, hơn nữa hắn không phải thần tiên mà là yêu quái đắc đạo. Đạo hạnh còn rất cao, nói hắn là thần tiên cũng không sai. Bất quá ta thấy hắn sẽ không dễ dàng cho ta thuốc như vậy. Mặc kệ hắn có dễ dàng đưa ra hay không, ta cũng phải thử một chút. Nhưng ta không có quá nhiều thời gian để dây dưa với một con yêu quái, nếu không được chỉ có thể tìm biện pháp khác.

Trong lòng của hắn sốt ruột, thế nhưng với tình hình trước mắt dù sốt ruột cũng vô dụng. Rất nhanh, Lý Tu Viễn đã lên núi lần nữa.

Lần này lên núi hắn mang theo hai mươi con thỏ rừng.

- Người trẻ tuổi, ta đã sớm nói ngươi biết tiên đan không dễ cầu như vậy. Nhưng ngươi cũng đừng nản chí, đây chính là thần tiên khảo nghiệm ngươi, khảo nghiệm thành ý của ngươi. Nếu như ngươi có thể thật tâm thật lòng hoàn thành khảo nghiệm của thần tiên, có lẽ còn có cơ hội đặt được ban thưởng a.

Thời điểm đi ngang qua sườn núi, lão tiều phu kia vừa cười vừa nói.

Lý Tu Viễn nhìn thoáng qua, không nói gì, tiếp tục lên núi.

- Ha ha, người trẻ tuổi chính là tính tình nóng nãy, đã sớm nói với người, ngươi không có thành ý cầu tiên hỏi thuốc, sẽ không cầm được tiên đan.

Lão tiều phu nở nụ cười, tiếp tục bổ củi, luyện đan.

Rất nhanh Lý Tu Viễn đi tới đỉnh núi mở miệng nói:

- Lão nhân gia, hai mươi con thỏ rừng ngươi cần ta đã đưa đến. Không biết như vậy lão nhân gia ngươi có hài lòng hay không? Gia phụ bệnh tình nguy kịch, thời gian không thể kéo dài quá lâu, xin lão nhân gia ban thuốc.

- Ngươi thật sự là một người rất có phúc phận, vàng bạc, thỏ rừng hai cái khảo nghiệm nay không có một chút khó khăn, xem ra là thiên ý muốn ta đem viên tiên đan này cho ngươi. Nhưng mà...

Lão già tóc trắng cười ha ha nói.

- Nhưng mà cái gì?

Lý Tu Viễn hỏi.

Lão già tóc trắng chỉ vào bàn cờ trước mắt nói:

- Nếu ngươi có thể thắng lão hủ một ván cờ, lão hủ liền không còn gì để nói, tiên đan này ngươi có thể lấy.

Đánh cờ sao?

Lúc này Lý Tu Viễn lắc đầu nói:

- Cờ nghệ ta không cao. Hơn nữa lòng có việc gấp, vô tâm đánh cờ. Xin lão nhân gia người đổi một cái yêu cầu khác đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui