- --
Dành tặng bạn cuong1995123, rất cám ơn bạn đã ủng hộ truyện!
Đăng tải độc quyền tại .com
Dịch: Bánh Bao
- --
- Đại thiếu gia, tiểu nhân may mắn không làm nhục mệnh, đã đem khóa vàng tới, còn dẫn theo Phạm đại phu tốt nhất tại huyện Quách Bắc, hiện tại có thể trị liệu cho Thanh Mai cô nương.
Không bao lâu sau, Thiết Sơn cưỡi khoái mã trở lại. Thế nhưng thời điểm hắn tìm thấy Lý Tu Viễn, lại là cảnh Lý Tu Viễn đang đứng trong thiền phòng chắp tay, bình tĩnh nhìn lên trời.
Nghe được âm thanh của Thiết Sơn, Lý Tu Viễn mới lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua:
- Không cần nữa, Thanh Mai đã chết.
- Chết rồi?
Thiết Sơn lập tức ngây ngẩn cả người.
- Chết rồi, nửa canh giờ trước đã chết rồi.
Lý Tu Viễn bất đắc dĩ lắc đầu.
Khoảng cách từ Lan Nhược Tự đến huyện Quách Bắc không gần, muốn một lần vừa đi vừa về cũng mất một khoảng thời gian, dù mời được đại phu cũng chẳng làm nên chuyện gì. Đăng tải độc quyền tại . c o m
Giờ khắc này Phạm đại phu gãi đầu khó hiểu:
- Lão phu đã nói rồi, nữ tử kia bị hương phật xuyên qua ngực không ngừng chảy máu, thời điểm lão phu chạy đến máu cũng chảy hết, căn bản cứu không được.
- Đại thiếu gia, vậy bây giờ làm sao đây?
Thiết Sơn hỏi.
- Tất nhiên phải chuẩn bị hậu sự cho Thanh Mai cô nương, trước ngươi tạm dẫn Phạm đại phu đi tới chữa trị vết thương ở tay cho hộ vệ rời tiễn đại phu về huyện Quách Bắc, mua hương nến và quan tài tốt nhất, cả tiền giấy nữa… Còn một chuyện khác cũng phải làm, lúc quay lại đây điều tới một trăm người, kêu bọn họ chuẩn bị kỹ búa, cương đao, ngày mai ta muốn chặt cây..
Thiết Sơn có chút nghi hoặc:
- Đại thiếu gia, xuất động một trăm người chỉ sợ lão gia sẽ không đồng ý.
Một trăm người là số lượng nhân mã khá lớn, mặc dù lực lượng Lý gia nắm giữ vượt xa con số này nhưng một khi xuất động quy mô không nhỏ.
- Nếu phụ thân không đồng ý, ngươi cứ nói ta cần dùng gấp, tin tưởng phụ thân sẽ hiểu, đi nhanh về nhanh, tranh thủ làm tốt hai chuyện này trong hôm nay.
Lý Tu Viễn nói.
- Vâng, đại thiếu gia, tiểu nhân đi luôn đây.
Thiết Sơn đáp lại một tiếng, trước dẫn Phạm đại phu tới trị liệu cho hộ vệ rồi nhanh chóng rời đi Lan Nhược Tự, cưỡi khoái mã trở về huyện Quách Bắc, đương nhiên trong lúc đó cũng không quên giao khóa vàng giao cho Lý Tu Viễn. Đăng tải độc quyền tại . c o m
Nhìn xem hộp gấm trong tay, ánh mắt Lý Tu Viễn lộ ra vài phần thương cảm.
Hắn nhẹ nhàng thở dài, quay người vào bên trong thiền phòng.
Thời khắc này tại thiện phòng, nha hoàn Tiểu Điệp đang bưng một chậu nước để lau máu cho thi thể Thanh Mai, đồng thời cũng đổi một bộ quần áo chỉnh tề cho nàng, sau đó lại trang điểm một phen, muốn tiểu thư nhà mình ra đi thanh thản, không bị nhiễm tia ô uế.
Lý Tu Viễn vừa mới tiến vào, nhìn sắc mặt trắng bệch của Thanh mai, còn tưởng nàng ấy đang ngủ say chứ không phải tạ thế.
- Lý, Lý công tử.
Tiểu Điệp thấy Lý Tu Viễn đi đến liền thi lễ, chỉ gặp mi mắt nàng vừa đỏ vừa sưng, hiển nhiên đã khóc vô cùng thương tâm, khổ sở.
Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu, hắn tới bên cạnh thi thể Thanh Mai, mở hộp gấm ra.
Bên trong hộp gấm là một bộ trường mệnh tỏa bằng vàng được chế tạo vô cùng tinh mỹ, mặt trái điêu khắc uyên ương nghịch nước hình vẽ, chính diện khắc ba chữ Lý Tu Viễn, đại biểu người giữ trường mệnh tỏa là nữ nhân của Lý Tu Viễn, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa.
Lý Tu Viễn lấy ra khóa vàng ra, đặt lên cổ Thanh Mai, trờng mệnh tỏa kêu lên một tiếng nhỏ, nằm chặt trên cổ nàng ấy.
- Thanh Mai cô nương yên tâm, chuyện đã đáp ứng với nàng, Lý Tu Viễn ta nhất định làm được.
Lý Tu Viễn nghiêm túc nói.
Nói xong, hắn nhìn Tiểu Điệp đợi ở một bên:
- Tiểu Điệp, sau này ngươi theo ta, ta dẫng ngươi về Lý phủ, từ hôm nay từ nay về sau ngươi chính là thiếp thân thị nữ của ta, ta sẽ chiếu cố tốt cho ngươi.
Tiểu Điệp nghe xong trong lòng cảm động vạn phần, cái mũi chua chua, không nhịn được rơi lệ:
- Nô..nô tỳ tạ Lý công tử đại ân đại đức.
- Không cần gọi ta Lý công tử, trước mặt Thanh Mai cô nương chính thức bái kiến một lần, sau này gọi là thiếu gia.
Lý Tu Viễn nói.
- Nô tỳ bái kiến công tử.
Tiểu Điệp thịch một tiếng quỳ gối trước mặt Lý Tu Viễn, dập đầu.
Cái dập đầu mang ý nghĩa bắt đầu từ hôm nay, Tiểu Điệp không còn là tỳ nữ của Thanh Mai mà là tỳ nữ của Lý Tu Viễn, đồng nghĩa với việc nàng không còn cô đơn một người, nàng đã có nhà, có nơi để trở về. Đăng tải độc quyền tại . c o m
- Đứng lên đi, hôm nay ngươi quỳ xong, sau từ nay về sau cần quỳ nữa, Lý gia ta không có nhiều quy củ như vậy.
Lý Tu Viễn đỡ Tiểu Điệp lên.
- Nô tỳ, tạ công tử.
Tiểu Điệp đứng lên thi lễ nói.
Lý Tu Viễn nói:
- Tiếp tục chỉnh lý cho Thanh Mai đi, ta đã phân phó hạ nhân đi chuẩn bị hậu sự, rất nhanh liền có thể an táng nàng ấy.
Tiểu Điệp nhẹ gật đầu.
Ước chừng tới khoảng hoàng hôn, Thiết Sơn lần nữa dẫn người tới Lan Nhược Tự, khoảng một trăm kỵ, toàn bộ đều là mang theo yêu đao, búa bén, từng người thân thể cường tráng, chẳng giống nông phu, du côn, ngược lại càng giống binh sĩ đã qua huấn luyện hơn.
Đồng thời, còn một cỗ xe ngữa chở theo cái quan tài lớn kèn vô số hương nến, tiền giấy, cùng vòng hoa, trắng gấm.
Sau một phen chuẩn bị, linh đường bên trong thiền viễn được đặt một cổ quan tài, bên trong là thi thể của Thanh Mai.
- Đại thiếu gia, nếu ngày mai hạ táng, hôm nay phải đóng quan tài.
Quan tượng cung kính nói.
Lúc này Lý Tu Viễn đứng trong linh đường, có chút thất thần nhìn bài vị, nghe được giọng nói từ phía sau, hắn mới bừng tỉnh. Đăng tải độc quyền tại . c o m
- Hiện tại niêm phong quan tài đi, để Thanh Mai sớm nghỉ ngơi, miễn cho lại bị quấy nhiễu.
Lý Tu Viễn nói.
Dựa theo tập tục bình thường phải chờ mọi người tới bái tế trước mới niêm phong quan tài rồi đem đi hạ táng.
Bất quá Thanh Mai là nữ tử thanh lâu, hiện tại phụ mẫu cũng chẳng còn, thân nhân không tới tế bái nên mọi thứ chỉ có thể giản lược.
- Vâng, đại thiếu gia.
Quan tượng đáp lại một tiếng rồi hô:
- Đại thiếu gia có phân phó, hiện tại có thể niêm phong quan tài.
Thợ thủ công nghe vậy liền đóng quan tài lại, từ nay âm dương cách biệt, không còn dây dưa.
- Đại thiếu gia, một trăm người đang chờ bên ngoài Lan Nhược Tự, tiểu nhân sợ nhiều người không tiện ở trong chùa, nên không cho bọn họ vào.
Lúc này Thiết Sơn thấp giọng nói.
Lý Tu Viễn:
- Để họ vào Lan Nhược Tự nghỉ ngơi một ngày, ngày mai hạ táng trước khi hạ táng ta có chuyện phân phó.
Nói xong, hắn nhìn về phía Đại Hùng bảo điện:
- Cho tới bây giờ hòa thượng trong Lan Nhược Tự vẫn còn niệm kinh ư?
- Đúng vậy, không giống với kinh văn lúc trước nghe được.
- Là kinh văn gì, ngươi biết không?
Lý Tu Viễn hỏi.
- Hình như là kinh văn siêu độ cho người chết, trước kia tiểu nhân từng tham dự tang sự nên có nghe qua.
Thiết Sơn nói.
Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu:
- Cúng biếu cho Lan Nhược Tự này năm trăm lượng bạc.
- Tiểu nhân nhớ kỹ.
- Các ngươi gairi tán đi, ta gác đêm cho Thanh Mai.
Lý Tu Viễn nói.
Nghe vậy, Thiết Sơn đáp lại một tiếng rồi kêu đám người không liên quan rời đi.
Lúc này trong thiền viện chỉ còn Lý Tu Viễn đốt giấy để tang cùng Tiểu Điệp quỳ gối trước linh vị đốt tiền giấy.
Cả hai đều im lặng gác đêm cho Thanh Mai.
Tới nửa đêm, gió lạnh bắt đầu nổi lên, cuốn tro tàn trong chậu thanh thành vòng xoáy trong không trung rồi biến mất trong đêm tối, ánh nến cũng đong đưa trong gió, như tùy thời đều bị dập tắt.
- Thiếu.. thiếu gia, là tiểu thư trở về sao?
Tiểu Điệp hỏi vội.
- Không phải, chỉ là xảy ra một cơn gió mà thôi, không phải Thanh Mai.
Lý Tu Viễn bình tĩnh nói.
Lý Tu Viễn có Thất Khiếu Linh Lung Tâm, hắn đứng ở đây quỷ hồn sẽ không xuất hiện, nếu có đi nữa hắn thật muốn gặp được hồn phách của Thanh Mai. Có điều hắn chỉ nghĩ vậy thôi chứ chưa nhìn thấy.