Liêu Trai Đại Thánh Nhân

Mà đêm ngày càng tối, bên ngoài gió lạnh thét gào thổi vào dịch trạm hoang phế khiến bốn phía tán loạn, không ngừng vang lên những thanh âm cổ quái.

Giờ phút này, Lý Tu Viễn ở trong phòng ngủ ngồi xếp bằng mà ngủ.

Bên cạnh là một cây Hổ Khẩu Thôn Kim Thương màu vàng kim nhạt được dựng đứng, kình cung được treo kế bên.

Trong lúc rảnh rỗi Lý Tu Viễn thử nhập định để xem âm thần của bản thân có xuất khiếu không. Nghe sư phụ nói, hắn đã tu luyện được âm hồn, chỉ là.....chưa thỏa điều kiện để được xuất khiếu thôi.

Cũng không biết lần trước đạo nhân mù giúp Lý Tu Viễn xuất khiếu bằng cách nào mà hắn tiến vào được mảnh phúc địa đầy tiên khí, nhận được cơ duyên của đại đạo Nhân Sơn. Trừ việc này ra thì đạo pháp đạo thuật hay thần thông gì đó ông ấy vẫn chưa dạy cho Lý Tu Viễn. Ngay cả biện pháp âm hồn xuất khiếu đạo nhân mù cũng chưa từng nói ra. Hết thảy đều do Lý Tu Viễn tự khám phá ra.

Bất quá Lý Tu Viễn biết sư phụ không phải quên dạy hắn mà vì ông ấy đã chỉ điểm cho hắn, cái gì kiêng kị cái gì không, tuy truyền thụ không quá kỹ. Sư phụ chỉ truyền thụ cho hắn một ít kiến thức về quỷ quái, một ít thường thức trong việc tu đạo. Ngoài ra trong một lần ngẫy nhiên học…trộm, Lý Tu Viễn đã vẽ được Khải Linh phù.

Giường gỗ của Lý Tu Viễn được phủ kín bằng cỏ khô, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên thân hắn tạo thành một vầng sáng nhàn nhạt, phản phất như ánh trăng được thứ gì đó dẫn dắt mà chiếu tới hắn.

Nhưng... cũng chỉ thế mà thôi, Lý Tu Viễn không có cảm thấy có bất kỳ biến hóa đặc biệt nào cả, chẳng qua hắn cảm thấy dù không cần ngủ thì tinh thần vẫn rất tốt.

Ân, dường càng nhập định thì tinh thần càng minh mẫn.

Nhờ có Nhân Sơn đại đạo mà sau này hắn không cần ngủ nữa rồi.

Bất quá tại dịch trạm trong hành lang vào lúc này lại xuất hiện thêm một nữ tử mặc váy đỏ đang ngồi yên lặng ở một góc. Nàng tay ngồi cứng ngắc bất động, chỉ có đôi mắt là chuyển động, không ngừng đánh giá tất cả hộ vệ đnag ngủ say.

- Đã nửa đêm canh ba, sao một nữ nhi gia lại xuất hiện ở rừng núi hoang vắng này?

Trong lúc rảnh rỗi, hộ vệ Lý Trung thấy nữ tử chưa nghỉ ngơi liền mở miệng hỏi. Hắn cảm thấy đối phương có chút cổ quái, có điều lại không biết chỗ nào cổ quái.

Nữ tử hơi khựng người rồi thở dài, yếu ớt nói:

- Vấn đề này nói ra rất dài, cha mẹ ta tham tài nên bán ta cho một phú hộ làm thê thiếp. Thế nhưng chính thê lại là người hay ghen tị, động một chút lại lớn tiếng mắng ta, đã mấy lần đánh ta tới bất tỉnh. Ta thật sự chịu không nổi nữa mới trốn đi.

- Bởi vì chạy vội nên đã quên mất thời gian. Chờ tới khi định thần lại đã thấy bản thân lạc vào nơi hoang vu này, có điều may mắn thấy dịch trạm có ảnh lửa nên tới gõ cửa thử, mong tìm được chỗ nghỉ chân.

- Không ngờ cô nương lại là người đáng thương như vậy.

Lý Trung thở dài nói.

Nữ tử đáp:

- Hôm nay may mắn có vị đại ca kia giữ lại, bằng không nửa đêm canh ba, ta thật sự không biết đi chỗ nào.

Lý Trung lại hỏi:

- Đúng rồi, vậy người nhà cô nương đâu, sao ngươi không về tìm họ?

- Vị đại ca chưa biết rồi, nếu cha mẹ biết ta trở về sẽ bắt ta tới nhà phú hộ kia. Chính thê nhà họ mà biết ta chạy trốn sợ sẽ đánh ta chết tươi mất. Vì thế ta không dám về.

Nữ tử nói đến đây liền có một ít nước mắt chảy xuống.

Lý Trung thấy thân thế nữ tử đáng thương nên có chút thương tiếc nói:

- Cô nương ngươi cũng quá đáng thương rồi, ngày mai để ta hỏi đại thiếu gia coi có thể giúp cô nương một tay không.

- Không biết đại thiếu gia nhà ngươi là ai?

Nữ tử hiếu kì hỏi.

Lý Trung nhếch miệng cười nói:

- Đại thiếu gia nhà ta đang nghỉ ngơi trong phòng. Bây giờ ngươi không gặp được đâu, đợi ngày mai tỉnh dậy sẽ thấy thôi. Cô nương vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thấy chúng ta là đại hán thì sợ. Chúng ta không phải ác nhân đâu, nếu đại thiếu gia biết chúng ta làm việc xấu chắc chắn sẽ đánh gãy chân chúng ta a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui