[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Hữu Xu lập tức tiếp nhận giải thích của chủ tử, nghĩ tới nghĩ lui lại phát hiện không đúng, rối rắm hỏi, “Ta rơi vào trong hố phân, vì sao chỉ có gương mặt là dơ bẩn không chịu nổi?”

Bước chân Mạnh Trường Dạ hơi hơi ngừng lại, đang vắt hết óc suy nghĩ nên qua loa như thế nào, lại thấy cậu bừng tỉnh đại ngộ nói, “Đúng, ta tất nhiên là ngã lộn nhào vào, lúc này mới chỉ làm dơ gương mặt. Vạn hạnh vạn hạnh! Khó trách vừa rồi ngươi ấn ta vào trong nước, hóa ra là đang giúp ta tẩy rửa. Cám ơn nha!”

Đối diện ánh mắt trong suốt thấy đáy lại vô cùng cảm kích của thiếu niên, dù Mạnh Trường Dạ có tâm ngoan thủ lạt như thế nào đi nữa, hiện tại cũng có chút không được tự nhiên, càng âm thầm cảm thấy buồn cười. Hắn còn chưa nói cái gì đâu, người này đã bổ sung hết chi tiết trước sau, còn tận lực nghĩ theo hướng tốt, quả thật rất đơn thuần. Mặc dù biết đây có khả năng là Thuần đế dùng quỷ kế cố ý giả ngây giả dại để chạy thoát, hắn cũng không cứng lòng nổi.

Hữu Xu không chút nào hiểu được sự giãy dụa của chủ tử, biết hắn không phải là tra tấn mình, cõi lòng tối tăm trong khoảnh khắc liền trời quang mây tạnh, đang muốn bắt chuyện với hắn vài câu, gia tăng độ hảo cảm, vừa mới há mồm lại ngửi thấy một mùi tanh tưởi, lúc này nôn ra một trận.

Không phải là lúc rơi vào trong hố phân đã uống vài ngụm phân người đi? Nghĩ như vậy, cậu nôn càng thêm lợi hại, trong cổ họng tuôn ra một luồng nước chua, ọc ọc phun vào bụi cỏ.

Mạnh Trường Dạ theo phản xạ mà lui về phía sau, đang định nắm mũi, lại phát hiện lúc này phun ra bất quá chỉ là nước bình thường, không có mùi tanh tưởi xông người kia. Đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ ánh mắt trở nên trong suốt, thì ngay cả nội phủ cũng sạch sẽ, vệ sinh như lúc ban đầu à?

Trong lúc suy nghĩ, Hữu Xu đã hòa hoãn lại, lung lay trong bụi cỏ hồi lâu, rốt cuộc đào ra mấy cây ngư tinh thảo, dùng nước sông rửa đi bùn đất nhét vào miệng, không thể chờ đợi được mà nhai nuốt, liên tiếp nhai năm sáu cây, lại a một hơi vào lòng bàn tay, tự mình ngửi ngửi, cuối cùng cũng không còn mùi vị khác thường.

“Tướng quân, ta chuẩn bị tốt rồi, có thể xuất phát.” Thế mà lại xấu mặt trước chủ tử như vậy, hai má Hữu Xu đỏ lên, chân tay luống cuống.

Mạnh Trường Dạ kẹp cậu dưới cánh tay, chậm rãi đi lên quan đạo, giống như vô ý mà hỏi, “Sao ngươi lại biết ngư tinh thảo? Ta còn tưởng rằng đám hoàng tộc sống an nhàn sung sướng các ngươi ngay cả cải trắng củ cải là cái dạng gì cũng không biết chứ.”

Đầu Hữu Xu chúc xuống, có chút sung huyết, vừa giống như chó con tứ chi đạp nước, vừa nghẹn giọng hờn dỗi trả lời, “Tướng quân, ngươi thả ta xuống dưới, có thể tự đi. Chỉ cần là thứ có thể ăn, tất cả ta đều biết, ta không phải loại bao cỏ như trong tưởng tượng của ngươi.”

Cậu vốn định quảng cáo mình một chút, lại không cẩn thận chọt đến tâm phế Mạnh Trường Dạ, chọc cho đối phương cười lạnh, còn dùng lực vỗ vỗ bờ mông cực giàu co dãn của cậu, “Ngươi không phải bao cỏ như ta nghĩ à? Vậy ngươi nói cho ta biết, đến tột cùng Tấn quốc diệt vong như thế nào? Đến tột cùng là dân chúng tạo phản như thế nào? Đến tột cùng thiên hạ đại loạn như thế nào?”

Hữu Xu còn muốn biết đáp án hơn so với bất luận một ai. Nếu như đổi thành cậu trước kia, nhiều lắm chỉ có thể ở trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu khoa học, chưa nói tới thống trị quốc gia. Nhưng làm bạn với chủ tử bốn đời, mưa dầm thấm đất, cậu cũng học rất nhiều thuật đế vương, không dám nói nhất thống thiên hạ, nhưng khiến Tấn quốc thái bình thịnh thế cũng tuyệt đối không có vấn đề.

Nhưng mà giữa hiện thực và lý tưởng giống như cách một cái thiên đường và địa ngục. Tấn quốc đã diệt vong, dân chúng đã tạo phản, thiên hạ đã đại loạn, hết thảy đều do Thuần đế mê muội vô đạo. Hữu Xu nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn không thể nào tìm về những ký ức đã mất đi, nhưng khối thân thể này lại rõ ràng là mình. Trong lòng cậu nóng như lửa đốt, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, thăm dò nói, “Tướng quân, nếu ta nói với ngươi, ta căn bản không biết những chuyện ngươi nói, ngươi sẽ tin sao? Ngày đó ngươi tát ta một cái ta vừa mới tỉnh lại, hoàn toàn không có ký ức trước kia.”

Hai mắt Mạnh Trường Dạ liên tiếp lóe lên, nhưng không đáp lời, đi đến quan đạo mới buông cậu xuống, mệnh lệnh, “Chọn một con ngựa cưỡi, chúng ta còn phải chạy đi.”

“Hoàng Thượng, đến cưỡi con ngựa này, con này là ngựa cái, tương đối dịu ngoan. Nô tài ngồi ở phía sau ngài che chở, sẽ không ngã.” Thái giám vội vàng nghênh đón.

Hữu Xu cũng không soi mói, bước chân đạp lên ngựa, sau đó kêu thảm rơi xuống. Đau! Trong đùi đau như kim châm xát muối, như có một ngọn lửa đang mãnh liệt thiêu đốt, lúc ánh mắt biến thành màu đen giống như còn có thể nghe thấy tiếng da thịt nổ lẹp bẹp.

“Mới vừa rồi còn tưởng rằng hắn thông minh, không nghĩ tới thời gian nháy mắt lại lên cơn.” Lưu Truyền Sơn cười lạnh tiến lên, muốn cho cẩu hoàng đế một đạp, cho cậu biết lợi hại, lại bị tướng quân kéo lấy cánh tay, sức lực vô cùng lớn, làm hắn ta thiếu chút nữa thất thanh kêu đau.

“Hai chân cậu ấy bị mài rách da, không phải làm bộ làm tịch.” Mạnh Trường Dạ kéo Lưu Truyền Sơn ra, tiến lên xem xét.

Hữu Xu ôm đũng quần rên rỉ, trán bất tri bất giác toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh. Cái thân thể này rất mảnh mai, giống như đậu hũ vậy, nhẹ nhàng chạm một cái liền bị thương, vả lại cảm giác đau vô cùng mãnh liệt, trước kia rõ ràng không phải như thế. Mắt thấy chủ tử cau mày, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, cậu miễn cưỡng chống đỡ đứng lên, vừa hít không khí vừa cam đoan, “Rất đau, ta chậm chút là được. Ta, ta lập tức lên ngựa.” Dứt lời đạp chân, ý đồ leo lên.

Mạnh Trường Dạ lấy tay vớt thiếu niên giữa không trung vào trong ngực, giọng điệu hung thần ác sát, hai mắt lại lộ ra vài tia mềm mại và bất đắc dĩ, “Thôi, nhìn ngươi như vậy cũng không cưỡi ngựa được, lỡ như từ trên lưng ngựa rơi xuống ngã gãy chân, lại chậm trễ hành trình.”

Đem người đặt nghiêng trên lưng ngựa của mình, bảo hộ trong ngực, hắn phất tay hô lớn, “Xuất phát!” Hai ngàn tinh nhuệ nhất loạt vâng lời, từ từ đi xa trong đầy trời cát bụi.

Ngồi nghiêng không đụng tới phần trong đùi, quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều. Hữu Xu thở dài một hơi, theo thói quen mà chui vào trong ngực chủ tử, còn cực kỳ tự giác vén vạt áo hắn lên, bịt miệng mũi, miễn cho gió lạnh và cát bụi xâm nhập, sau đó một bàn tay vòng qua, ôm chặt lấy thắt lưng rắn chắc của chủ tử.

Tư thế này có phải quá đương nhiên rồi hay không? Mạnh Trường Dạ nhướn mày, vốn định lệnh con ngựa lướt qua một khe rãnh, dọa cậu một phen, lại thấy mí mắt cậu nửa khép nửa mở, giống như vô cùng mệt mỏi, lại không lý do mà mềm lòng. Hơn nữa nói thành thật, hắn rất thích người này rụt thành một nắm nhỏ chui vào trong ngực hắn, giống như chú chó con yêu chủ, nhìn vô cùng nhu thuận đáng yêu.

Nhưng cậu và Thuần đế đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Sao lại đổi tới đổi lui? Nghĩ vậy, Mạnh Trường Dạ giống như vô ý mà hỏi, “Ngươi có biết thái hậu hiện tại ở chỗ nào không?”

Hửm? Mình còn có mẫu thân sao? Cơn buồn ngủ của Hữu Xu tiêu sạch, rối rắm vạn phần nói, “Ta thật sự không nhớ rõ. Ta tỉnh lại đã bị ngươi tát một bàn tay, sau đó bắt đầu chạy đi, ngươi không tìm được thái hậu à? Có lẽ bà ta đã chạy thoát rồi.”

Thái hậu rõ ràng treo cổ tại Từ Ninh cung, còn là Thuần đế tận mắt nhìn thấy, sao lại không biết? Người này hoặc là quả thật khác với Thuần đế, hoặc là đang giả ngây giả dại, ý đồ chờ mình thả lỏng cảnh giác liền chạy trốn. Không thể không nói, cậu còn thật sự nắm chắc được chỗ uy hiếp của Mạnh Trường Dạ, bộ dạng này quả thực không chỗ nào không hợp tâm ý Mạnh Trường Dạ, giống như đi ra từ trong những cảnh mơ kiều diễm mà lại mơ hồ không rõ của hắn.

Nếu cậu không biến trở về bộ dạng thô bạo ngu xuẩn của Thuần đế kia nữa, dù là giả bộ, Mạnh Trường Dạ cũng nguyện ý giữ cậu lại, cung phụng ăn ngon uống ngon, chỉ cần cậu nguyện ý giả bộ cả đời.

Hữu Xu thấy chủ tử thật lâu không đáp, hiển nhiên không tin mình, không khỏi có chút nổi giận, ngược lại nhớ tới vết đao trên mặt hắn, vội vàng kéo ống tay áo hắn hỏi, “Vết đao trên mặt ngươi sao lại có?”

Mạnh Trường Dạ không đàm luận với người khác về việc này, nhưng chẳng biết tại sao, dưới ánh mắt mong chờ nhìn chăm chú của thiếu niên, hắn lại không tự chủ được mà nói hết, “Ta vốn là cô nhi, từ nhỏ lưu lạc đầu đường, cầm một cái chén bể đi theo sau khất cái xin phần cơm ăn. Ngươi không biết, khất cái đều có địa bàn của mình, nếu ngươi vượt ranh giới, hai bên liền đánh nhau. Năm đó quê ta gặp tai họa, khất cái trên đường càng ngày càng nhiều, có địa chủ phát cháo ở ven đường, để cướp được cháo, tất cả mọi người gấp đến đỏ mắt, không biết sao lại xảy ra việc dùng binh khí đánh nhau. Ta tuổi còn nhỏ, thân thể yếu, không biết bị ai kéo qua chắn một đao, liền để lại vết sẹo này.”

Hữu Xu nghe được hai mắt ửng hồng, trong lòng biết nếu không phải do mình, chủ tử vốn dĩ không cần chịu những khổ sở đó. Hắn là tử vi đế tinh, vốn nên ngồi ngay ngắn trên triều đình tiếp thu vạn dân lễ bái, thậm chí ở thiên cung, quan sát thương hải tang điền. Là mình kéo hắn vào vũng bùn, khiến hắn biến thành một người thường giãy dụa trong phàm trần.

Cậu lúc thì đau lòng như cắt, lúc thì áy náy khó chịu, lại nghẹn ngào mà nói không nên lời.

Mạnh Trường Dạ phát hiện trước ngực ướt sũng, nóng hầm hập, vừa hạ mắt nhìn, không khỏi cười nhẹ, “Này có cái gì để khóc, đã sớm qua rồi. Người ta đều cho rằng vết đao này là ta chém giết trên chiến trường để lại, rất kính sợ ta. Những huynh đệ đó của ta đều là đạo phỉ năm đó cùng ta vào rừng làm cướp làm giặc, nếu không phải vết sẹo trên mặt ta khiến bọn họ lầm tưởng ta là một nhân vật hung ác giết người như ngóe, còn thật sự không trấn áp được. Lại nói tiếp, ta cũng là nhân họa đắc phúc, nam nhân không cần khuôn mặt quá mức xinh đẹp, nếu không không dễ lăn lộn.”

Tựa như nghĩ đến cái gì, hắn dùng ngón tay lau nước mắt bên khóe mắt thiếu niên, kề sát lỗ tai nói nhỏ, “Đương nhiên ngươi không giống. Ta thích gương mặt xinh đẹp này của ngươi. Vì nó, ngược lại ta có thể miễn cưỡng nuôi ngươi.”

Hữu Xu ngẩng đầu nhìn, trên mặt tràn đầy kinh ngạc. Chủ tử đây là đang đùa giỡn mình à? Hoặc là ám chỉ cái gì? Hắn, hắn không phải muốn mình làm cấm luyến của hắn đi? Như vậy hình như rất không tồi nhỉ?

Thấy thiếu niên lúc chợt nhíu mày, lúc chợt cắn môi, giống như rất là rối rắm kinh sợ, Mạnh Trường Dạ lập tức chuyển đề tài câu chuyện, “Ta nói giỡn với ngươi thôi, ngàn vạn lần đừng tưởng thật.”

Hữu Xu thăm dò ôm cánh tay hắn, lắp bắp mở miệng, “Nếu ngươi có thể đáp ứng không giết ta, ta liền làm ấm giường cho ngươi.” Đúng, chính là như vậy! Rốt cuộc tìm được phương pháp chính xác công lược chủ tử! Thân là quân vương mất nước, không phải là để làm cấm luyến cho tướng quân tạo phản sao! Trong tiểu thuyết đều là viết như vậy.

Lúc tam quan chưa định hình đã không chịu hạn chế mà đọc rất nhiều bộ sách, kỳ thật Hữu Xu là một người không có chút tiết tháo, không hề có hạn cuối, chỉ có điều trước đây vẫn luôn không có cơ hội triển lãm thôi. Dù là loại người tâm ngoan thủ lạt như Mạnh Trường Dạ, cũng bị cậu nói cho hoảng sợ, thậm chí thiếu chút nữa từ trên lưng ngựa rơi xuống.

“Ngươi, ngươi ngươi ngươi, ngươi biết mình đang nói cái gì sao?” Hắn cố gắng làm cho giọng điệu mình hung ác một chút, biểu tình dữ tợn một chút, may mà râu mép trên mặt vô cùng dày, lúc này mới che khuất hai gò má bỗng nhiên đỏ bừng của hắn.

Vốn dĩ chỉ là đùa một chút, lại không ngờ đề tài sẽ đi sâu đến loại trình độ này, nhìn thiếu niên ánh mắt ngượng ngùng lại nóng bỏng trong ngực, Mạnh Trường Dạ xấu hổ phát hiện, mình thế mà lại có phản ứng, càng hỏng bét chính là, để giảm bớt gánh nặng cho chiến mã, hắn đã cởi bỏ giáp trụ.

Thật xấu hổ! Nhưng mà lòng lại ngứa ngáy khó nhịn! Bây giờ nên làm gì? Mạnh Trường Dạ vừa được hai mươi lăm hai mươi sáu, lần đầu tiên hiểu rõ mùi vị “chân tay luống cuống” là cái gì.

Hữu Xu bị vật cứng cách mông, trong đầu không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh đã từng triền miên với chủ tử. Thân thể cậu cũng bắt đầu nóng lên, vốn định dịch dịch lên phía trước, không biết sao lại ngồi ra phía sau, phản ứng thân thể quá mức trung thực bán đứng khát vọng tha thiết nhất trong nội tâm cậu. Một khi đã như vậy còn già mồm cãi láo cái gì? Làm cấm luyến vừa có thể giữ được tính mạng, còn có thể thân cận chủ tử, sau đó trong cuộc sống hằng ngày từng giọt từng giọt kiếm lấy hảo cảm của hắn, từ đó trở thành quyến lữ, đây đúng là phương pháp lưỡng toàn.

Lúc này Hữu Xu gật đầu, “Ta biết ta đang nói cái gì. Chờ ngươi tìm được bảo tàng, ta cũng liền vô dụng, nói vậy ngươi sẽ giết người diệt khẩu đi? Chỉ cần ngươi đồng ý tha ta một mạng, bảo ta làm gì cũng được.” Vừa nói vừa lắc lắc mông cọ phía sau, thấp giọng nói, “Nếu ngươi muốn ta giúp ngươi ấm giường, cũng có thể.”

Mạnh Trường Dạ bị cọ đến mức thiếu chút nữa rên rỉ, hạ mắt nhìn cần cổ trắng nõn của thiếu niên gần trong gang tấc, hận không thể hung hăng cắn một ngụm. Cẩu hoàng đế này, vì mạng sống vậy mà cái gì cũng nguyện ý bán ra, quả thực không biết liêm sỉ! Nhưng mà dù vậy, hắn vẫn động tâm. Cực kỳ động tâm, không cách nào đè nén!

“Được, đây chính là ngươi nói, không thể đổi ý nữa!” Hắn dùng lực vòng chặt thắt lưng mảnh khảnh của thiếu niên, ấn cậu vào trong ngực mình, sau đó giơ rơi ngựa lên, chạy gấp mà đi.

Con đường cũng không bằng phẳng, ngồi trên lưng ngựa cũng liền xóc nảy càng lợi hại, người bình thường đã sớm chịu không nổi, cố tình Mạnh Trường Dạ thích thú, lặp đi lặp lại nhiều lần tăng lớn lực đạo, đem thiếu niên ôm càng chặt hơn. Đợi qua sơn đạo gập ghềnh, lên quan đạo bằng phẳng, hắn lại đi chậm lại, chút có chút không vuốt ve sống lưng đơn bạc của thiếu niên, khóe môi cong lên một nụ cười thoả mãn.

Ngủ không biết bao nhiêu năm, khiến thân thể đều ngủ đến mảnh mai, Hữu Xu thật sự có chút khó chịu, ngửi thấy mùi xạ hương dưới đũng quần truyền đến, cảm thấy hơi ngượng, cũng không dám nhìn tới biểu tình của chủ tử, ánh mắt vừa nhắm, làm bộ mình đang ngủ. Nhưng mà nhắm nhắm, cậu lại thật sự ngủ, đợi cho mặt trời lặn ở núi tây mới tỉnh.

Thuần đế tỉnh lại phát hiện mình ngồi trong ngực Hổ Uy tướng quân, cánh tay cường tráng của đối phương còn gắt gao buộc lấy vòng eo mình, có chút đau, còn có chút nhột, vội vàng kêu to lên, “Hỗn đản, mau thả ta ra! Ai nha, ta nhớ ra rồi, trước đó là ngươi muốn làm ta chết đuối đi? Giỏi nhỉ Mạnh Trường Dạ, ngươi cũng quá không giữ lời rồi, tàng bảo đồ tới tay liền chuẩn bị qua sông đoạn cầu à? Nói cho ngươi biết, không có máu tươi của hoàng tộc Cơ thị, các ngươi căn bản không mở được cửa địa cung!”

Mạnh Trường Dạ hạ mắt nhìn lại, đối diện một đôi mắt vẩn đục, không lý do liền ghê tởm một trận.

“Thao nương ngươi! Tại sao lại thay đổi!” Hắn giống như bị bỏng nhanh chóng buông Thuần đế ra, trong mắt lộ ra nồng đậm lo âu. Trải qua thăm dò, hắn đã có thể khẳng định, thiếu niên nhu thuận dịu ngoan giống như chó con vừa rồi không phải người trước mắt. Giữa bọn họ chuyển biến dường như có dấu vết, một khi người nào đó ngủ hoặc té xỉu, một người khác liền xuất hiện. Nhưng mà cũng không nhất định như thế, không chừng một ngày kia người nọ biến thành Thuần đế liền không biến trở về nữa.

“Ngươi cút ngay cho lão tử!” Hắn phủi tay ném Thuần đế xuống ngựa, lại sợ tổn thương thân thể chó con, tại một khắc cuối cùng Thuần đế rơi xuống đất liền xoay người bắt lấy vạt áo gã, nhấc lên đặt yên ổn.

Chóp mũi Thuần đế cách mặt đất cứng rắn chỉ còn nửa tấc, nếu ngã thật, nhất định bị đâm cho đầu rơi máu chảy. Sau khi đứng lại gã mất hồn mất vía mà vỗ vỗ ngực, rốt cuộc mất đi kiêu ngạo. Mạnh Trường Dạ dùng roi ngựa chỉ vào gã, trầm giọng nói, “Nếu đáp ứng giữ ngươi một mạng, bổn tọa tự nhiên sẽ không thất hứa. Nhưng ngươi phải hiểu được, nếu ngươi không biết phân biệt, hủy lời hứa trước, bổn tọa muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay. Mở địa cung cần dùng máu của ngươi à? Vậy đơn giản, chỉ cần giết ngươi rồi giữ lại mấy túi máu, bổn tọa tự nhiên có thể đi vào.”

Thái giám đỡ trán, cảm thấy tuyệt vọng vì sự ngu ngốc của chủ tử, mà hai ngàn tinh nhuệ lại đều đánh trống reo hò, sôi nổi hô lớn “giết hắn”.

Thuần đế sợ tới mức mặt không còn chút máu, hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, cầu xin nói, “Tướng quân tha mạng, ta biết sai rồi, ta không bao giờ náo loạn nữa!” Tựa như nghĩ đến cái gì, lại nhảy dựng lên hô lớn, “Không đúng! Như vậy không đúng! Sao ngươi biết mở địa cung ra là cần máu người sống hay là người chết? Đã là bảo tàng để lại cho hậu duệ hoàng tộc, chung quy thì bảo khố phải do hậu duệ tự tay mở ra mới được đi? Trong đó có rất nhiều mật đạo và cơ quan, mỗi thời mỗi khắc đều sẽ phát sinh bất trắc, so với việc các ngươi giết ta đi đổi lấy một ẩn số, thì không bằng để lại tính mạng ta làm đảm bảo! Ngươi xem ta nói có đúng hay không?”

Rất đúng. Quân sư Lưu Ôn âm thầm vứt cho tướng quân một ánh mắt ra hiệu.

Mặt Mạnh Trường Dạ kéo còn dài hơn cả mặt ngựa, nhìn thấy người này dùng thân thể và khuôn mặt của chó con làm ra đủ loại hành động đáng khinh không chịu nổi, liền cáu giận đến mức muốn giết người. Chó con cầu xin tha thứ thì cầu xin tha thứ, cũng sẽ không lộ ra trò hề, cậu khiếp sợ, lại không chút nào hèn mọn đê tiện; cậu an tĩnh, rồi lại thẳng thắn thành khẩn; cậu lại càng không ở trước mắt bao người nước mắt nước mũi giàn giụa dập đầu với người ta.

Hắn kéo áo Thuần đế, nhấc gã lên, từng câu từng chữ chậm rãi nói, “Mạng ngươi rất lớn ngươi có biết không? Nếu không phải… bổn tọa đã sớm làm thịt ngươi!” Dứt lời vứt roi mà đi.

Trong lòng Thuần đế biết mình tránh được một kiếp, lúc này xụi lơ trên mặt đất, qua hơn nửa ngày mới đứng lên. Thái giám nâng gã ngồi nghiêng trên lưng ngựa, chậm rãi đi theo đội ngũ phía trước, đi ra ngoài hai dặm, gã bỗng nhiên vỗ trán nói, “Thường Thuận, lời trước đó là ta nói à?”

“Là ngài nói.” Thái giám cũng thực kinh ngạc. Hắn trăm triệu lần không ngờ Hoàng Thượng lại nhanh trí như thế, bảo vệ được tính mạng dưới đao Diêm La sống.

“Thật sự là ta nói?” Thuần đế qua lại xác nhận ba bốn lần mới vui rạo rực nói, “Thường Thuận, hình như ta trở nên thông minh hơn rất nhiều, ngươi cảm thấy thế nào?”

Chỉ lần này thôi. Thái giám oán thầm trong lòng, trên mặt lại không hiện ra, đi theo đồng ý hai câu. Rồi lại đi được hai dặm, Thuần đế cảm thấy trong đũng quần lạnh lẽo, còn có chút dinh dính, lấy tay sờ sờ, lại ngửi ngửi, không thể tin được mà nói, “Thường Thuận, ta, ta giống như tiết!”

Làm sao có thể? Thường Thuận kịp phản ứng sau đó liền muốn lắc đầu, lại bỗng nhiên ngửi được một mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ, ánh mắt nhất thời trợn tròn. Thật đúng vậy! Hoàng Thượng bề ngoài trầm mê nữ sắc, kì thực thân thể căn bản là không dùng được. Thái hậu thường xuyên nhắc tới, nói “đều là ai gia hại con ta vân vân”, nếu nàng dưới suối vàng có biết, chắc chắn mừng rỡ như điên đi? Chỉ tiếc hết thảy đều quá muộn!

“Ta tiết! Ta là nam nhân! Ta là nam nhân chân chính!” Thuần đế lại không chút nào cảm thấy muộn, giơ hai tay lên ngửa mặt lên trời thét dài.

Tất cả mọi người quay đầu nhìn gã, biểu tình khó hiểu, chỉ riêng Mạnh Trường Dạ, thiếu chút nữa từ trên ngựa rơi xuống. Câu trước hắn biết là có ý gì, bởi vì đó là một tay hắn tạo ra, lúc này còn đang nhớ nhung đây, còn câu sau lại là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ trước đây Thuần đế không phải nam nhân?

Hắn vòng trở về, hỏi, “Ngươi kêu cái gì?”

“Không, không có gì!” Thuần đế sợ nhất là Hổ Uy tướng quân, lập tức giống như chim cút rụt bả vai.

“Nếu ngươi không giải thích rõ ràng, lão tử liền cắt đứt yết hầu ngươi lấy máu. Có thể ngồi vào vị trí hôm nay, lão tử có cái gì mà không dám đánh cược?” Mạnh Trường Dạ giơ roi lên muốn đánh, rồi lại lo lắng cắt qua khuôn mặt xinh đẹp của chó con, trong lúc nhất thời cực kỳ cáu giận. Nếu có thể giết chết Thuần đế lại không thương tổn đến thân thể này, hắn không nói hai lời liền động thủ.

Cổ Thuần đế càng lạnh, rồi lại ngại giải thích trước mắt bao người, chỉ đành bảo Thường Thuận giục ngựa dựa qua, thấp giọng kể rõ căn bệnh không tiện nói ra của mình.

Mạnh Trường Dạ nhướn cao một bên mày, trong ánh mắt ẩn hàm ý tứ nào đó cực kỳ lửa nóng, rõ ràng, lại sung sướng. Thuần đế bị hắn nhìn đến da đầu run lên, rõ ràng mặc quần áo, lại cảm thấy giống như bị lột sạch, vội vàng ôm lấy hai vai trốn vào trong ngực Thường Thuận.

“Dựa gần như vậy làm chi? Cưỡi ngựa đàng hoàng, ngồi thẳng!” Mạnh Trường Dạ dùng roi không nhẹ không nặng quất cánh tay Thuần đế, rồi lại nhìn về phía Thường Thuận, cảnh cáo nói, “Để hắn học được cách tự mình cưỡi ngựa. Nếu để bổn tọa nhìn thấy ngươi còn ôm hắn, bổn tọa băm tay ngươi!”

Hai người không dám ngỗ nghịch, liên tục đáp ứng. Thuần đế quả thật sợ hãi Diêm vương sống Hổ Uy tướng quân này, dưới sự giáo dục của Thường Thuận chậm rãi học cưỡi ngựa, chờ đến địa điểm đóng quân dã ngoại, đã có thể tự mình nắm dây cương đi một quãng. Gã lắc lắc cái mông đau nhức trượt xuống lưng ngựa, nhìn xem xung quanh, lại nhịn không được bắt đầu miệng tiện, “Buổi tối chúng ta ở đây à? Không có nóc nhà chắn gió, không có đệm chăn che người? Ta không ở, ta không ở đây, ta muốn giường ngủ, ta muốn tắm rửa, ta muốn thay quần áo!”

“Câm miệng!” Ngay cả Lưu Ôn tính tình tốt nhất cũng bị gã chọc xù lông, phủi tay tát một cái.

Mạnh Trường Dạ ngăn cản không kịp, nhìn thấy trên mặt Thuần đế nhanh chóng hiện lên một dấu tay, trong lòng kéo chặt một trận. Tuy rằng hắn cũng thực phiền chán, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc chó con cũng ở trong thân thể này, hắn liền luyến tiếc động tới một đầu ngón tay Thuần đế. Thuần đế không hổ là quân vương mất nước, có thể nói là điển hình chưa thấy quan tài không rơi lệ, mới giáo huấn gã một trận, xoay mặt có thể quên không còn một mảnh, sau đó thói cũ nảy mầm. Đánh cũng đánh không được, mắng cũng không dùng được, Mạnh Trường Dạ càng nghĩ, dứt khoát dùng thừng da trâu mềm mại trói gô gã lại, lại bịt miệng, như vậy liền thanh tĩnh.

“Rất tốt, nên đối phó hắn như vậy!” Lưu Ôn phỉ nhổ một ngụm, lúc này mới để tướng quân lấy tàng bảo đồ ra, mọi người lại cẩn thận nghiên cứu một chút. Thuần đế không trông cậy được, chớ nói địa hình lộ tuyến, ngay cả chữ trên bản đồ gã cũng không biết hết, cũng không biết thái phó dạy dỗ như thế nào.

Mạnh Trường Dạ thừa dịp mọi người xem bản đồ kéo Lưu Ôn qua nói nhỏ, “Ngươi nói trên đời có một loại tình huống như vầy hay không, trong một thân thể có hai người khác nhau, ngủ một giấc liền đổi một người?”

“Có! Ta đã thấy.” Lưu Ôn chắc chắn mà gật đầu, “Nhưng kỳ thật đây là một loại bệnh, bệnh trong đầu.”

“Có thể nghĩ biện pháp chữa khỏi, chỉ chừa một người trong đó hay không?” Mắt Mạnh Trường Dạ lóe lên.

“Trị không được. Tướng quân, ngài nói chẳng lẽ là…” Lưu Ôn thị lực hơn người, tinh khôn như yêu quái, hiển nhiên cũng nhìn ra manh mối, vươn đầu ngón tay ra chỉ về phía Thuần đế không ngừng nhúc nhích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui