[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Thuần đế lúc thì kiêu ngạo ương ngạnh, lúc thì thành thật bổn phận, Lưu Ôn đã sớm thấy không đúng, nhưng mà không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng gã là người bắt nạt kẻ yếu, hơi chút hù dọa hù dọa liền héo. Nhưng tướng quân vừa hỏi, hắn ta mới mơ hồ ý thức được, một người bất luận giỏi thay đổi như thế nào, thì ánh mắt chung quy sẽ không thay đổi.

Nhưng mà Thuần đế thì khác, lúc kiêu ngạo ương ngạnh thì trong mắt tràn ngập không sạch sẽ, mặc dù bộ dạng có xinh đẹp nữa cũng làm người ta sinh chán ghét; bỗng nhiên an tĩnh một khắc, cặp mắt kia giống hệt bầu trời xanh được tẩy rửa, loang loáng một mảnh trong suốt. Lúc này cậu nhìn thực khiếp sợ, còn có chút bàng hoàng bất lực, vô cùng chọc người ta yêu thương. Nói thành thật, có một vài lần, dù Lưu Ôn cảm thấy cậu làm sai, cũng không nỡ chỉ trích.

Mạnh Trường Dạ thấy quân sư có cùng cảm thụ với mình, vội vàng hỏi, “Ngươi cũng đã nhìn ra à?”

“Tướng quân, ta biết bộ dạng Thuần đế xinh đẹp, hơn nữa nhu thuận lên quả thật rất khiến người ta thương tiếc, quê mùa như ngài nhìn thấy không khỏi có chút ý nghĩ. Nhưng ta muốn cảnh cáo ngài trước, bộ dạng đó của hắn rất có thể là giả vờ, mục đích chính là mê hoặc chúng ta, sau đó nhân cơ hội chạy trốn.” Lưu Ôn cầm một cây gậy chọc chọc lửa trại, trên mặt ngưng trọng. Tướng quân dường như đã bị mê hoặc.

“Nếu hắn không phải giả vờ thì sao?” Mạnh Trường Dạ còn chưa từ bỏ ý định.

“Có phải giả vờ hay không chúng ta xem xem, tóm lại hắn muốn chạy trốn là không có cửa.” Lưu Ôn ném gậy gộc vào trong lửa thiêu hủy.

“Đúng. Nãi nãi hắn, dù hắn giả vờ, chỉ cần hắn đồng ý giả cả đời, lão tử cũng cam nguyện cung phụng hắn. Mấy người đọc sách các ngươi không phải là có một cách nói là hiệp, hiệp cái gì đó?” Mạnh Trường Dạ vò đầu.

“Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu.” Lưu Ôn thay hắn bổ sung đầy đủ.

“Đúng, chính là câu này. Lão tử liền ‘hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu*’, lấy danh nghĩa của hắn để xưng đế, sau đó lão tử ở phía sau làm nhiếp chính vương.”

*Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu: lợi dụng thiên tử để ra lệnh cho chư hầu.

Lưu Ôn lắc đầu, “Tướng quân, nếu ngài bắt một tiểu hoàng tử ngây thơ vô tri mới vừa thượng vị, làm như vậy cũng thích hợp, nhưng mà Thuần đế thượng vị ba năm, thanh danh tàn bạo bất nhân đã sớm truyền đi, nếu ngài lại lấy danh nghĩa của hắn xưng đế chỉ sợ không chiếm được dân tâm, không bằng tự mình khoác long bào, ngay tại chỗ xưng vương, ngược lại càng ổn thỏa.”

Mạnh Trường Dạ trầm mặc. Hắn hiểu rõ lời quân sư nói rất có đạo lý, trong lòng lại rất không thoải mái. Hắn đã sớm tách Thuần đế và chó con ra, Thuần đế tàn bạo bất nhân có quan hệ gì với chó con? Nhất định phải đem những tội danh đó đổ lên trên đầu cậu, thế đạo bất công cỡ nào?

Có râu quai nón dày rậm che chắn, trong lúc nhất thời Lưu Ôn cũng không đoán ra tâm tư tướng quân, chỉ đành quay đầu nhìn tàng bảo đồ. Đúng vào lúc này, cháo đã nấu xong, một sĩ binh gõ nồi sắt bảo mọi người qua múc. Thường Thuận nơm nớp lo sợ đi tới, chắp tay nói, “Tướng quân, nên ăn cơm rồi, ngài xem có phải có thể kéo mảnh vải trong miệng Hoàng Thượng ra hay không?”

“Kéo ra đi. Hắn đã không còn là hoàng đế, ngươi cũng sửa đổi xưng hô, cứ Hoàng Thượng mãi, lão tử nghe xong ngứa tay.” Mạnh Trường Dạ chớp chớp mí mắt.

“Vâng. Vậy nô tài gọi là chủ tử, ngài xem thích hợp không?” Thường Thuận lại nói.

“Chỉ cần không gọi Hoàng Thượng, tùy tiện ngươi.” Mạnh Trường Dạ tiếp nhận bát cháo sĩ binh truyền đến, mới vừa uống vài hớp liền thấy phân đội săn thú trở lại, lập tức đi qua hỗ trợ xử lý hươu rừng, chim trĩ, thỏ hoang vân vân.

Thường Thuận được lời chắc chắn, lúc này mới thật cẩn thận tiến đến cạnh nồi, ăn nói khép nép xin hai bát cháo, cuối cùng kéo mảnh vải trong miệng Thuần đế ra, dùng thìa đút qua.

Một bữa cơm của Thuần đế phải ăn hơn một ngàn lượng bạc, chỉ một món cải trắng luộc cũng phải trải qua vài canh giờ tỉ mỉ chế biến, làm thế nào chịu được loại cháo dùng cao lương, kiều mạch đắng, gạo lức hỗn hợp mà thành này? Buổi sáng gã chưa ăn, giữa trưa nôn một phen, cũng chưa ăn, bây giờ buổi tối sớm đã đói bụng đến mức trước ngực dán sau lưng, nhưng khẩu vị bị nuôi đến điêu cùng với thân thể mảnh mai lại thật sự không cách nào chứa nổi thức ăn thô, miễn cưỡng ăn hai ngụm liền nhổ ra.

“Đến tột cùng đây là thứ gì vậy? Sao lại giống hệt như cát, ăn vào thì còn là cổ họng sao? Cổ họng ta đều bị mài xước rồi, bưng đi bưng đi, đổi cho ta một bát cháo bích canh!” Vừa nói vừa phụt phụt le lưỡi ra ngoài.

Hổ Uy quân hàng năm đóng giữ Tây Bắc, uống chính là gió lạnh, ăn chính là cát vàng, mặc chính là sắt lạnh, ngủ bằng tấm ván gỗ, có thể nói trải qua đau khổ. Hơn nữa Thuần đế vì hưởng thụ xa xỉ, còn mấy năm liên tục cắt xén quân lương của bọn họ, thế cho nên các huynh đệ trong doanh lạnh chết, đói chết vô số. Lương thảo vào kinh cần vương là bọn họ tích góp nhiều năm mới góp được, ngày thường không dám lãng phí một hạt gạo, tự nhiên cũng càng không quen nhìn hành động của Thuần đế.

Lần này, không chỉ Lưu Truyền Sơn phát hỏa, vài phó tướng khác cũng mắt lộ ra hàn quang, đang muốn đi qua giáo huấn cẩu hoàng đế này một chút, đã thấy tướng quân đi nhanh qua, cầm trong tay một thanh chủy thủ, bộ dạng vô cùng đáng sợ. Mọi người sôi nổi nhường đường, thầm nghĩ tướng quân đây là muốn tự mình động thủ à!

Mạnh Trường Dạ quả thật rất muốn xách Thuần đế lên đánh một trận, nhưng đến gần, vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của gã, liền làm thế nào cũng không hạ thủ được. Nương! Đánh gã tương đương với đánh chó con, chờ chó con tỉnh lại không phải cũng chịu đau theo ư?

Hắn vừa thầm mắng vừa tiếp nhận cái bát trong tay Thường Thuận, thô lỗ múc một ngụm cháo lớn đổ vào miệng Thuần đế. Thuần đế thấy hắn cầm chủy thủ, còn tưởng hắn muốn đâm mình, rồi lại thấy hắn cái gì cũng không làm, thậm chí ngay cả mắng một tiếng cũng không, chỉ là đến đút cháo, không khỏi cảm thấy thả lỏng rất nhiều.

Trước đã nói, Thuần đế là một người chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, bất luận bị giáo huấn bao nhiêu lần cũng không thụ giáo, một khi phát hiện tính tình ngươi mềm nhũn, gã lập tức liền được đà lấn tới. Mơ hồ phát hiện Hổ Uy tướng quân có nhiều dung túng với mình, gã cũng liền làm càn lên, ngậm một ngụm cháo phun lên mặt đối phương, cao giọng kêu to, “Ta nói ta không ăn đồ ăn heo! Ta muốn án cháo bích canh!”

Mạnh Trường Dạ lau cháo trên mặt, biểu tình vô cùng bình tĩnh nhìn về phía Lưu Ôn, “Cái gì là cháo bích canh?”

“Cháo bích canh là dùng gạo bích canh nấu thành cháo.” Lưu Ôn chầm chậm nói, “Gạo bích canh nguyên sản Hà Bắc, là cống phẩm, hạt dài nhỏ, mang chút lục sắc, khi nấu lên có mùi thơm khác thường xông vào mũi. Có câu thơ khen rằng: ‘Tuyền sửu sắc phát lan điều lục, phạn thục hương khởi liên biện hồng. Nhân thức Côn Lôn tại thiên thượng, thanh tinh bất dữ hạ phương đồng’ có thể thấy gạo bích canh này nấu thành cháo là mỹ vị ra sao.”

Mạnh Trường Dạ gật đầu, bỗng nhiên đem một bát cháo úp trên mặt Thuần đế, nổi giận mắng, “Bọn lão tử ở Tây Bắc đánh giặc, lúc đói bụng đến sắp chết dù là thi thể cũng từng ăn, ngươi mẹ nó ở trong kinh xa xỉ hưởng thụ, có phải rất sung sướng hay không? Ngươi còn muốn uống cháo bích canh, lão tử cho ngươi uống đủ!” Dứt lời khoát tay, bảo sĩ binh xách thùng nước qua, một gàu tiếp một gàu mà tạt. Đánh lại không thể đánh, mắng lại không chịu nghe, liền chỉ có thể dùng loại phương pháp này dọa sợ.

Lúc này đã gần kề rét đậm, thời tiết vô cùng rét lạnh, nước này tuy rằng từng nấu sôi, mang theo độ ấm, nhưng qua một khắc liền kết thành vụn băng, ngược lại càng khó chịu hơn so với trực tiếp giội nước lã. Thuần đế chỉ bị tạt mấy gàu liền gào khóc thảm thiết, khóc một lát lại ngất đi. Điều này cũng trách không được gã, mười sáu năm sinh hoạt cẩm y ngọc thực đã sớm nuôi gã thành đóa hoa trong nhà kính, dưới cái nhìn của người bên cạnh thì mấy gàu nước bất quá chỉ là trừng phạt nhẹ nhất, đối với gã mà nói lại giống như bão tố.

Một đám tướng sĩ trợn tròn mắt, chậc chậc cảm thán nói, “Vậy liền hôn mê? Cũng quá mẹ nó chịu không nổi sức ép rồi!” Khó trách tướng quân không động thủ, bằng sức lực của tướng quân, hẳn là một đầu ngón tay liền có thể chọt chết gã.

Mọi người lắc đầu tản đi, chỉ mình Lưu Ôn tiến đến bên cạnh tướng quân, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm người đang hôn mê bất tỉnh, “Tướng quân, đợi lát nữa nhìn xem là Thuần đế nào tỉnh lại.”

“Thuần đế là Thuần đế, chó con là chó con, ngươi đừng nói nhập làm một.” Mạnh Trường Dạ nhíu mày.

“Chó con? Biệt hiệu ngài lấy cho hắn à?” Lưu Ôn bật cười, chỉ vào người bị trói gô, cả người ướt đẫm trên đất, “Thật muốn nhìn xem lúc ngài gọi như vậy, hắn có biểu tình gì.”

“Cút sang một bên đi!” Mạnh Trường Dạ đá hắn ta một cước, cuối cùng chỉ vào Thường Thuận, “Ngươi lại đây giúp hắn đổi bộ quần áo sạch sẽ.” Nghĩ rồi lại thấy không đúng, thân thể Thuần đế cũng là thân thể chó con, bảo thái giám chết bầm này thay quần áo, không phải cũng nhìn sạch chó con à? Không được!

“Ngươi cũng lăn sang một bên đi, bổn tọa tự mình làm.” Hắn đẩy Thường Thuận ra, ôm thiếu niên đến một chỗ bí ẩn tẩy rửa sạch sẽ, vốn định thưởng thức đầu ngón tay non mịn và hai chân khéo léo của cậu, thấy làn da cậu trắng đi mới ý thức được thời tiết rất lạnh, không quá thích hợp, vội vàng tìm ra bộ quần áo sạch sẽ của mình cho cậu mặc.

Ôm người đến bên đống lửa sưởi ấm, vốn muốn ôm cậu vào trong lòng vòng vào khuỷu tay, lại e sợ tỉnh lại vẫn là cẩu hoàng đế chết tiệt, Mạnh Trường Dạ chỉ đành nhịn đau thả người lên trên mặt đất, đắp một cái thảm mỏng, sau đó cầm lấy một con thỏ lột da đem nướng. Lưu Ôn ngồi ở một góc khác, cầm tàng bảo đồ trong tay lăn qua lộn lại mà nhìn, hiển nhiên bị làm khó. Đội ngũ bọn họ có thể xông tới ngày hôm nay thật sự là không dễ dàng, toàn quân tướng sĩ đều là thô nhân, không đọc sách được mấy ngày, chuyện bày mưu tính kế hoàn toàn dựa vào một mình quân sư. May mà đầu óc Lưu Ôn đủ dùng, lúc này mới không mang mọi người vào trong hố.

Hắn ta nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra nguyên cớ, thở dài nói, “Tướng quân, kỳ thật ngài rất thông minh, về võ nghệ một chút liền thông, vì sao không thích tập viết vậy? Nếu ngài đồng ý đọc sách nhiều một chút, thuộc hạ cũng có thể thoải mái hơn rất nhiều. Ngài xem tấm tàng bảo đồ này, chỉ có một mình ngài tìm ra lộ tuyến, thuộc hạ nhìn thấy cũng là một đám loạn tùng phèo.”

“Đọc sách cái gì, lão tử không kiên nhẫn nhất là đọc sách tập viết, nhất là cây bút lông kia, vừa nắm liền gãy, còn khiến cho mực nước đầy tay, vài ngày rửa không sạch!” Mạnh Trường Dạ nhíu mi suy nghĩ một khắc, lắc đầu nói, “Lộ tuyến ta tìm ra cũng có vấn đề. Qua khe suối này, phía trước sẽ không còn đường, nếu như dựa theo phương hướng đánh dấu trên bản đồ mà đi, sẽ trực tiếp nhảy xuống vực thẳm, ngã nát nhừ.”

“Vậy liền dùng dây thừng chậm rãi trèo xuống, tóm lại cứ đi theo bản đồ, trừ khi bản đồ này là giả.” Nói đến chỗ này, Lưu Ôn quét mắt nhìn Thuần đế một cái, ánh mắt có chút không tốt.

Đúng vào lúc này, Hữu Xu chậm rãi tỉnh lại, đầu tiên là cảm thấy khắp người phát lạnh, rồi lại cảm thấy bụng trống trơn, vừa lạnh vừa đói cực kỳ khó chịu. Cậu xốc thảm mỏng lên, thấy chủ tử an vị ở bên người, vội vàng dựa qua, kéo một cánh tay hắn ra vòng qua bả vai mình, vừa chui vào trong lòng hắn vừa nỉ non, “Thật lạnh, thật đói!” Cậu nhớ rõ mình đang ngủ, lúc này sắc trời đã tối, bộ đội trú doanh, cũng liền không cảm thấy kỳ quái.

Mạnh Trường Dạ ngồi cương cứng không động đậy, bình tĩnh nhìn cậu một lúc lâu mới trầm tĩnh lại, tự nhiên mà ôm chặt, lại kéo thảm mỏng tới gói cậu kỹ lưỡng đến kín kín kẽ kẽ, ôn nhu nói, “Đói bụng uống bát cháo lót lót dạ trước, thịt nướng rất nhanh liền xong.” Dứt lời ngoắc tay với một sĩ binh.

Sĩ binh lập tức bưng một bát cháo lại đây, biểu tình căm giận. Hắn ta thật sự không rõ, tướng quân mới vừa rồi còn chán ghét Thuần đế không thôi, sao đảo mắt liền ôm lấy người ta? Mặc dù có râu rậm che mặt, nhưng ôn nhu trong mắt hắn lại không thể nhận sai. Thuần đế càng thêm đáng giận, không biết liêm sỉ chủ động chui vào trong ngực tướng quân, sao tưới mấy gàu nước liền đem người tưới thành loại nhu nhược vậy? Không đúng, xương cốt Thuần đế vốn dĩ đã không cứng rồi.

Không nói bọn lính sôi nổi ghé mắt, dù là mấy phó tướng theo tướng quân lâu nhất cũng đoán không ra hắn như thế nào. Đã nói lấy được bảo tàng liền đem người làm thịt, nhìn bộ dạng này lại không giống. Càng làm bọn họ cảm thấy ngạc nhiên chính là, Thuần đế mới vừa rồi uống vài hớp cháo đã muốn chết muốn sống, hiện tại lại ừng ực uống đến vui sướng, vậy trước đó ầm ĩ cái gì? Thiếu đòn à?

Mạnh Trường Dạ sợ cậu uống quá nhanh làm dơ áo, một bàn tay nâng cằm cậu, nhẹ giọng dặn dò, “Uống chậm một chút, uống xong còn nữa.” Ngay sau đó lại hỏi, “Cháo này dễ uống không?”

Hữu Xu lắc đầu, “Không coi là dễ uống, nhưng không coi là khó uống. Ta còn từng ăn thứ khó ăn hơn thế này nữa.” Dứt lời sờ sờ cổ họng, chần chừ nói, “Có lẽ là vấn đề của chính mình. Rõ ràng là cháo nấu nhừ, ta lại cảm thấy vô cùng rát cổ, có thể là do ngủ quá lâu.”

Nhưng lúc ngủ say là ai đang dùng thân thể này? Hữu Xu mơ mơ hồ hồ có phỏng đoán, ý đồ vận dụng tinh thần lực điều tra, lại phát hiện tinh thần lực biến mất, không còn sót lại chút gì! Trong lòng cậu kinh hãi, trên mặt lại chưa từng biểu lộ, may mà tử vi đế khí và kim quang công đức đang chảy xuôi trong toàn thân tứ chi, lúc này mới cho cậu một chút cảm giác an toàn.

Tinh thần lực đến tột cùng đi đâu nhỉ? Cậu ấn xoa ngực, như có điều suy nghĩ.

Mạnh Trường Dạ và Lưu Ôn đối diện nhau, đồng dạng lòng có cảm giác. Bộ dạng khóc lóc lăn lộn om sòm trước đó của Thuần đế cũng không phải là làm bộ, mà thái độ bình tĩnh lạnh nhạt của thiếu niên sau khi tỉnh lại cũng không giống giả vờ, hai người này càng xem càng không giống như là một người.

“Cháo này là dùng thô lương để nấu, ngươi tất nhiên là uống không quen. Đợi khi tìm được bảo tàng, ta bảo người nấu cháo bích canh cho ngươi.” Mạnh Trường Dạ dỗ dành.

Chỉ nghe một tiếng bộp vang lên, hóa ra là một phó tướng làm rớt con mồi của mình vào trong lửa. Hắn ta thật sự là rất chấn kinh rồi, thế nên tay chân hơi có chút phát run. Mới vừa rồi bởi vì Thuần đế lãng phí lương thực mà làm cho người ta gần chết là ai? Sao mới giây lát liền biến sắc vậy? Người chủ động đề xuất việc nấu cháo bích canh cho Thuần đế trước mắt khẳng định không phải tướng quân nhà hắn ta! Hay là cô hồn dã quỷ nào chiếm thân thể tướng quân?

Những người còn lại cũng đều trợn mắt cứng lưỡi, hoặc là hoài nghi mình nghe nhầm rồi, hoặc là hoài nghi tướng quân bị người ta đánh tráo. Chỉ mình Lưu Ôn biết rõ nội tình, không khỏi hít một hơi. Đối với Thuần đế là hận không thể xé thịt, đối với chó con này lại ruột mềm trăm mối, cẩn cẩn thận thận, tướng quân hiển nhiên đã bị mê hoặc.

Lúc Hữu Xu ngủ say không cảm giác được ngoại giới, cũng không cảm thấy thái độ của chủ tử có vấn đề, ngược lại đương nhiên mà gật đầu, “Được, có điều ngẫu nhiên ăn một bữa là được, không cần bữa bữa ăn, quá lãng phí. Trước tiên chúng ta phải kiến thiết thành trì, trấn an dân chúng, chiêu binh mãi mã. Trong có vạn dân quy tâm, ngoài có cường binh chống ngoại xâm, mới xem như đại cục sơ định.”

Mạnh Trường Dạ bị một chữ “chúng ta” nói cho cả lòng vui vẻ, càng thêm khẳng định chó con là chó con, Thuần đế là Thuần đế. Nhìn từng câu từng chữ của chó con đều là vì mình suy xét, trong ngôn ngữ đã tự nhiên mà buộc làm một thể với mình, phần quen thuộc và ăn ý này chắc chắn không giả vờ được. Hắn nguyện ý tin tưởng cậu, đương nhiên, cho dù bị lừa cũng không có gì, lệnh cho cậu giả vờ cả đời là được.

Lưu Ôn vốn có tám chín phần hoài nghi, hiện tại lại phai nhạt ba bốn phần, bởi vì lời này cũng không phải kẻ ngu xuẩn Thuần đế không học vấn không nghề nghiệp kia nói ra được. Nhớ năm đó lúc hắn ta đậu Trạng Nguyên từng gặp Thuần đế ở quỳnh lâm yến một lần, đứa nhỏ sáu tuổi, lại sinh ở hoàng thất, sớm nên học tứ thư ngũ kinh,mà Thuần đế lại một chữ cũng không biết, chỉ vào tên của bảng nhãn “Đinh Nhất” hỏi cái này đọc thế nào?

Đáng thương tiên hoàng vốn định bảo nhi tử đọc tục danh tam giáp, để lộ diện trước mặt nhóm đại thần, không ngờ lại ra một chuyện xấu. Rồi lại có một năm tế trời, gã ta đã đăng cơ thành đế cầm văn tế đứng ở trên đài, lúc thì cổ họng ấp úng, lúc thì vò đầu bứt tai, lại nửa ngày cũng không mở miệng nói, một hoạn quan tiến lên hỏi mới biết gã không biết một chữ nào trên văn tế, chọc cho thiên hạ ồn ào.

Bao cỏ như vậy, làm thế nào có cách kiến giải vừa rồi? Không chừng cậu ta còn thật sự không phải là giả vờ. Nghĩ vậy, Lưu Ôn đưa tàng bảo đồ trong tay qua, thăm dò nói, “Cơ Hữu Xu, bản đồ này là thật hay là giả? Sao ta cảm thấy lộ tuyến chúng ta đi không đúng vậy?”

“Gấp cái gì, ăn xong rồi lại nhìn.” Mạnh Trường Dạ đem thịt thỏ đã nướng xong cắt thành lát, trét muối ăn dùng lá cây bao lại, nhét vào trong tay Hữu Xu.

“Tầm bảo quan trọng, vừa ăn vừa xem không chậm trễ.” Hữu Xu ngậm một miếng thịt, ưm ô vài hớp ăn vào miệng, lại sợ nghẹn cổ họng, tỉ mỉ nhai nuốt. Cậu tiếp nhận bản đồ xem xét, trong lòng lại nghĩ ngợi: hóa ra đời này mình tên Cơ Hữu Xu, thế mà lại đoạt dòng họ của chủ tử.

Mạnh Trường Dạ thấy hai gò má cậu căng phồng, đôi môi bóng loáng tỏa sáng, còn thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi ra liếm khóe miệng, cười vang nói, “Lúc ăn cái gì đó càng giống chó con.”

Hữu Xu đã làm chó con nhiều năm vội vàng cúi đầu gãi lỗ tai, che giấu biểu tình xấu hổ của mình. Nhưng chủ tử thích gọi như thế nào thì cứ gọi như thế đó, cậu cũng không tỏ vẻ phản đối, nuốt thịt thỏ xuống sau đó trầm ngâm nói, “Các ngươi quả thật đi nhầm. Bản đồ chân chính không phải lộ tuyến phía trên, mà là hoa văn hình nước phía dưới. Không, nói đúng hơn, hẳn là hợp hai cái thành một mới có thể tìm được địa điểm chính xác.”

“Ngươi nói cái gì?” Lưu Ôn cảm thấy hoảng hốt. Tấm bản đồ này dài ba thước, giống như một bức họa, phía trên là núi đồi, sông hồ, con đường, phía dưới lại là phần nền dùng hoa văn hình nước, rậm rạp, tầng tầng lớp lớp, sắc thái hỗn loạn, thật sự nhìn không ra bất luận dị trạng gì.

Lưu Ôn đoạt bản đồ qua nhìn rồi lại nhìn, ngược lại khiến cho mình đầu choáng mắt hoa. Phó tướng còn lại cười lạnh nói, “Ngươi mẹ nó đừng hồ ngôn loạn ngữ! Mấy thứ lung tung phía dưới là bản đồ à? Ngươi chỉ một cái lộ tuyến ra cho chúng ta nhìn xem! Nếu như chỉ không ra, tin chúng ta làm thịt ngươi hay không?”

“Cậu ấy đã là người của bổn tọa, muốn chết muốn sống đều do bổn tọa quyết định, các ngươi nói chuyện coi chừng một chút.” Mạnh Trường Dạ ném thịt thỏ trong tay xuống, vẻ mặt lệ khí.

Ha, ngay cả cẩu hoàng đế ngu xuẩn không chịu nổi lại tàn bạo bất nhân này mà cũng hạ miệng được, tướng quân khẩu vị của ngài không khỏi quá nặng đi? Mọi người đều kinh sợ, đối diện với tầm mắt sắc bén như đao của hắn lại không dám mở miệng nói, chỉ đành hung hăng trừng mắt nhìn cẩu hoàng đế vài lần.

Tuy rằng Hữu Xu không đau không ngứa, nhưng vì xoát độ hảo cảm của chủ tử, liền chui chui vào trong lòng hắn, trán đặt trên bả vai hắn nhẹ nhàng đụng vài cái. Bộ dạng này cực kỳ giống chó con làm ổ trong ngực chủ nhân làm nũng, khiến lòng Mạnh Trường Dạ mềm như bùn. Hắn vuốt tóc thiếu niên thật mạnh một phen, trầm giọng nói, “Đừng sợ, có lời gì chỉ cần nói ra, có ta che chở ngươi.”

Lưu Ôn rốt cuộc nhận thua, thả bản đồ lại, thỉnh giáo nói, “Cơ Hữu Xu, ngươi chỉ điểm cho ta một chút, ta quả thực nhìn không thấu tấm bản đồ này.”

“Đây là một tấm bản đồ không gian ba chiều, cần dùng kỹ xảo đặc biệt mới có thể khám phá.” Thấy Lưu Ôn há mồm, cậu vội vàng xua tay, “Không nên hỏi ta cái gì là bản đồ không gian ba chiều, lấy học thức của ngươi, dù ta giải thích ngươi cũng sẽ không hiểu rõ.”

Lời này nói thật là kiêu căng, nhưng phối với biểu tình lạnh nhạt của cậu lại làm người ta bị thuyết phục. Trong lòng Lưu Ôn kinh nghi, càng cảm thấy người trước mắt thần bí khó lường, quả thật không chút nào dính dáng với Thuần đế đầu đất kia. Hơn nữa từ ngôn hành cử chỉ của cậu không khó nhìn ra cậu tương đối tự tin với học thức của mình, nếu bảo cậu ta giả ngây giả dại, khiến cho nước mất nhà tan, đối với cậu ta mà nói hẳn là chuyện vô cùng nhục nhã, không thể tiếp nhận.

Trong lúc miên man suy nghĩ, thiếu niên đã giơ bức họa lên, lại đặt ngón trỏ của mình ở trước chóp mũi hắn ta, phân phó nói, “Ánh mắt tản ra, lướt qua ngón tay của ta nhìn hoa văn hình nước phía sau, chuyên chú một chút, từ từ sẽ được.”

Lưu Ôn bất tri bất giác thành mắt gà chọi, chọc cho Hữu Xu cười nhẹ, “Nói không nên nhìn ngón tay ta, lướt qua nhìn bức họa.”

Mạnh Trường Dạ lại theo dõi lúm đồng tiền bên má cậu thật lâu không tha, ánh mắt cực kỳ sáng rỡ. Những phó tướng còn lại thấy cậu làm như thật, dưới lòng hiếu kỳ cũng bu lại, ngưng mắt nhìn kỹ. Ai nha má ơi, choáng đầu! Không quá một khắc, đã có vài người ôm mắt nằm vật xuống, mấy người khác đã khẳng định bức bản đồ này là giả, mọi người đều bị cẩu hoàng đế lừa!

Khi Lưu Truyền Sơn rút bội đao ra, chuẩn bị làm khó dễ, Lưu Ôn lại cả kinh kêu lên, “Thấy, nhìn thấy! Bức bản đồ này lại nổi lên! Như thế nào?” Hắn ta vươn đầu ngón tay ra sờ, rõ ràng là bằng phẳng, nhưng mà xem ở trong mắt lại chân châm thật thật là nổi lên, vả lại hình dạng giống một ngọn núi.

“Đây là Bàn Long sơn.” Đời trước chủ tử từng nhất thống thiên hạ, Hữu Xu tự nhiên gặp qua đầy đủ bản đồ núi sông, gần như liếc mắt một cái liền nhận ra địa hình. Cậu gấp phần trên trùng với phần dưới, lấy một cây gỗ chưa đốt hết, dùng mũi tên nhất nhất đánh dấu lại lộ tuyến chính xác, nói, “Nhìn lại như vầy, lộ tuyến và địa hình có phải ăn khớp hay không?”

“Đúng đúng đúng, ăn khớp! Ông trời ạ, bản đồ này đến tột cùng là ai vẽ? Lại tinh xảo đến loại trình độ này!” Lưu Ôn xoa xoa đôi mắt đau nhức, chậc chậc lấy làm kỳ lạ, “Nếu không có ngươi chỉ điểm, dù kêu ta cân nhắc bản đồ này cả đời, cũng không cân nhắc ra thứ gì! Tướng quân, ngài cũng nhìn xem!”

Mạnh Trường Dạ vẻ mặt cùng hưởng vinh quang, tiếp nhận bản đồ nhìn một khắc, cũng phát hiện manh mối, sau đó giao cho các vị thuộc hạ. Mấy người còn lại đều là quê mùa, lại thêm sắc trời tối mờ, lửa trại lay động, nhìn thêm vài canh giờ cũng không ra kết quả, nhưng lại không dám hoài nghi phán đoán của tướng quân và quân sư, chỉ phải chờ đến hừng đông sáng mai rồi lại nói.

Thừa dịp bọn họ không ngừng kêu rên xoa mắt, Lưu Ôn thấp giọng nói, “Cơ lão đệ, trong thân thể ngươi hình như có hai người, chính ngươi không cảm thấy sao?”

Quả thế! Hữu Xu theo phản xạ mà nhìn chủ tử, thấy đối phương thoáng gật đầu, cây gỗ trong tay liền rớt xuống. Nhất thể song hồn? Đến tột cùng là tên quỷ nào thiếu đạo đức làm ra cái chuyện thiếu đạo đức này vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui