Chương 20: Không có Tuyết Nhung, con đường của Ngô Vũ làm sao đi?
Sau khi Lancer và Tuyết Nhung kết hôn, do cô đã chán ngán và mệt mỏi vô cùng với cuộc sống ồn ào nhốn nháo ở nơi thành phố lớn nhộn nhịp, thích một cuộc sống tĩnh lặng không va chạm gì với thế sự ở một thành phố nhỏ, nên Lancer đã đến một công ty điện máy ở thành phố nhỏ Mi-chi-gân với phong cảnh đẹp như tranh vẽ để tìm một công việc phù hợp, rồi bọn họ định cư luôn ở nơi này. Ở đây cách trường học mà Tuyết Nhung còn đang theo học khoảng hai, ba tiếng đồng hồ đi xe hơi, vì thế Tuyết Nhung không thể không từ bỏ luôn việc học hành của cô, cùng Lancer dọn đến thành phố nhỏ này.
Sau khi sống tạm hai tháng ở căn nhà thuê, Lancer đã dùng số tiền mà bà ngoại anh cho để mua một ngôi nhà lát gạch màu đỏ được xây với lối kiến trúc từ cuối những năm 60. Căn nhà tuy là ở trong thành phố, nhưng lại tọa lạc ngay lưng chừng của một ngon núi nhỏ, ba mặt đều được bao phủ bởi những hàng cây xanh mát, phía bên dưới của vườn cây nhỏ bên phải còn có một con suối nhỏ khẽ chảy róc rách xung quanh. Phía sau nhà có mấy thảm cỏ xanh mướt làm thành một sân chơi tenis rất lớn, xung quanh thảm cỏ là những hàng cây tùng cây bách đan xen cao gấp mấy lần chiều cao của một người được trồng ngay ngắn, vô cùng thoáng đãng và yên tĩnh. Điều làm Tuyết Nhung yêu thích chốn này nhất chính là nguyên nữ chủ nhân của căn nhà này là một nhà nghệ thuật về đá, ở xung quanh những căn phòng nhỏ của ngôi nhà nhỏ hai tầng lầu này đều còn lưu lại linh khí nghệ thuật của cô ấy. Men theo con đường đá nhỏ ở dưới chân tường, rải rác là những viên đá to hơn những viên đá bình thường một chút, chỉ cần bạn quỳ xuống, tùy ý nhặt một viên lên ngắm nghía, bạn có thể nhìn thấy những vết tích nghệ thuật ở trên bề mặt của những viên đá ấy: Có cái là sự tổ hợp đơn giản của Mặt Trăng và Mặt Trời; có cái là những hoa văn hình trái tim vô cùng độc đáo; có cái lại là những chữ viết rất trừu tượng mà có đọc cũng không hiểu. Nói chung, mỗi lần chỉ cần dạo một vòng quanh ngôi nhà, ngắm nhìn mọi thứ, Tuyết Nhung đều có cảm giác thích thú khác thường. Cô cảm thấy đây đúng là món quà tặng vô giá mà ông trời đã ban cho mình: Không chỉ đem đến cho cô một người chồng tốt đến như vậy, mà đồng thời còn ban tặng cho cô một nơi ở vô cùng lý tưởng. Đây đích thực là cuộc sống mà từ nhỏ đến lớn cô đã từng nghĩ đến và mơ ước: Có một người đàn ông yêu thương mình hết mực, sống trong một căn nhà yên tĩnh với phong cảnh đẹp như vẽ ở Bắc Mĩ, hưởng thụ cuộc sống nơi bát ngát đồng quê mà không phải người hiện đại nào cũng có được, chìm đắm trong thế giới nhỏ xinh của chính mình, không vướng bận gì với cuộc đời ồn ào xung quanh.
Ở phía sau ngôi nhà, giữa hai cây sồi lớn, cũng giống như rất nhiều gia đình người Mĩ điển hình khác, Tuyết Nhung buộc một cái võng được tết bằng sợi dây đay. Cô thường nằm trên chiếc võng ở dưới bóng cây và để cho những tia nắng Mặt Trời len qua kẽ lá chiếu rọi xuống người. Cô gối đầu lên một chiếc gối nhỏ làm bằng vải nhung mềm, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, tay cầm quyển sách, lúc muốn xem, thì cô đọc qua vài dòng, lúc không muốn xem, cô thả lỏng người, ngẩn ngơ một lát rồi từ từ chợp một giấc ngắn, để mặc thời gian chầm chậm bò qua mặt.
Đối với tất cả những điều này, trong lòng Tuyết Nhung dành cho chúng rất nhiều tình cảm sâu đậm.
Còn Lancer, anh vẫn lãng mạn giống như trước đây. Anh đổi tên ngôi nhà mang nhiều dấu ấn của nữ nghệ sĩ nghệ thuật đá thành “Tổ tình yêu”. Tuyết Nhung cảm thấy cái tên này có chút gì đó hơi dung tục, nhưng cuối cùng cô cũng đồng ý. Sáng kiến của Lancer còn chưa dừng ở đó, sau khi bọn họ dọn đến “Tổ tình yêu”, thì nổi lửa để nấu bữa cơm đầu tiên, anh liền làm một món ăn Trung Quốc gọi là “Tổ tình yêu” thật khác lạ độc đáo. Đây là món ăn Trung Quốc đầu tiên mà hai người bọn họ sau khi thường xuyên đến ăn ở một nhà hàng Trung Quốc gần đó đã nhờ một vị đầu bếp ở đây dạy cho. Tuyết Nhung bỏ mì sợi Trung Quốc vào trong nước, sau khi luộc xong Lancer vớt chúng ra một cái rổ lưới cho ráo rồi bỏ vào chảo mỡ để xào. Sau khi xào xong, Tuyết Nhung lại cẩn thận đổ cái “tổ” đã được xào vàng ruộm ấy vào hai cái đĩa sứ to màu trắng. Rồi cô bắc cái nồi chuyên dùng để xào nấu những món ăn Trung Quốc lên trên bếp, Lancer bật lửa, Tuyết Nhung cho dầu ăn. Đợi sau khi dầu ăn nóng rẫy bốc khói Tuyết Nhung mới bảo Lancer mau cho thịt vào. Váng mỡ nổ bắn tung tóe, Lancer vội vàng lấy hai cái găng tay, một cái cho mình còn một cái cho Tuyết Nhung đeo vào. Anh cầm chiếc muôi xúc làm động tác đảo đi đảo lại chảo thịt, động tác rất nhẹ nhàng. Trong lúc anh đảo thịt thì Tuyết Nhung cho thêm một chút gia vị; Lancer nếm thử một miếng, rồi lại bảo Tuyết Nhung bỏ thêm vào một ít dầu vừng. Cuối cùng, chảo thức ăn xanh xanh đỏ đỏ đã dậy mùi thơm, vô cùng hấp dẫn. Tuyết Nhung tắt bếp, Lancer xúc những thứ vừa nấu xong cho vào một cái đĩa to thật chuẩn xác… “Ngon quá, đã nấu thành công rồi!” Cuối cùng, bên cạnh món ăn ấy, còn có nến, rượu vang đỏ, một ít cơm và cả đũa nữa. Đây là lần đầu tiên Tuyết Nhung và Lancer cùng thưởng thức bữa cơm tối dưới ánh nến lãng mạn trong “Tổ tình yêu” của mình, những khoảnh khắc tuyệt vời này đã được Lancer dùng máy ảnh lưu lại vĩnh viễn.
Cuộc sống sau hôn nhân của họ tuy trôi qua bình lặng nhưng vô cùng ấm áp, bọn họ đang cùng nhau bước từng bước chung trên một con đường hướng về phía trước. Vì cả hai cùng bắt đầu một cuộc sống chung cho nên giữa họ có rất nhiều thứ được gọi là “lần đầu tiên”: Lần đầu tiên cùng nhau sơn phòng ngủ của chính mình; Lần đầu tiên trên bàn sách của mình bọn họ cùng nhau bật máy tính để vào mạng; Lần đầu tiên bên khung cửa sổ nhỏ bé, bọn họ cùng nhau ngắm bình minh rực rỡ và hoàng hôn hoang hoải; Lần đầu tiên bọn họ cùng nhau làm tình trên chiếc giường mới trong phòng ngủ của chính mình. Tuy nhiên, trước mỗi lần làm tình, lần nào cũng vậy, bọn họ luôn tranh cãi một vấn đề duy nhất: Là bật hay tắt đèn? Và mỗi lần như vậy, phương thức “Đá cắt vải” là cách được chọn để giải quyết tranh luận. Đây chính là hương vị đích thực của cuộc sống gia đình mà Tuyết Nhung cảm nhận được từ trong trái tim mình, một hương vị vô cùng ngọt ngào êm ái.
Cuộc sống chung của Lancer và Tuyết Nhung đã có những bước đi đầu tiên như vậy.
Nhưng còn Ngô Vũ thì sao? Rời xa Tuyết Nhung, anh ấy làm cách nào để bước tiếp đây?
Ngô Vũ điếng người khi xem nghi thức hôn lễ của Lancer và Tuyết Nhung được truyền hình trực tiếp trên mạng Internet ở Las Vegas. Hầu như tất cả các trang mạng đều đưa tin và có cả phỏng vấn của phóng viên ngay tại hiện trường, tất cả đều rất vui vẻ và hạnh phúc. Con phản ứng của riêng anh thì hoàn toàn ngược lại: Tuyết Nhung không thông báo cho bất cứ người nào, cô ấy đã cùng với một người đàn ông Mĩ xấc láo điên rồ tổ chức một đám cưới chẳng có nghĩa lý gì như vậy.
Lúc mới quen Lancer, đối với anh chàng này Ngô Vũ chẳng có một ấn tượng nào đặc biệt. Anh cảm thấy anh chàng người Mĩ này cũng giống như đại đa số những người Mĩ khác mà anh đã từng gặp. Tính tình thẳng thắn, vui vẻ lạc quan, tinh lực dồi dào. Anh ta chỉ có một đặc điểm duy nhất không giống với những người đàn ông Mĩ khác là rất thích thể hiện: Cuộc đời của anh ta dường như giống như một trò chơi vậy, việc anh ta theo đuổi Tuyết Nhung cũng giống như một trò chơi, tình yêu của anh ta, việc kết hôn của anh ta, tất cả đều giống như đang diễn trò. Ở Lancer thật khó có thể tìm thấy được tính nghiêm túc cần có quan trọng nhất của một người đàn ông đối với người phụ nữ, cho nên việc Lancer vội vàng kết hôn với Tuyết Nhung khiến Ngô Vũ cảm thấy trong lòng vô cùng đau khổ và không thể nào lý giải nổi. Vì sao cô ấy lại chọn một người đàn ông hay chọc cười người khác và thích thể hiện mình như vậy? Vì sao lại gả mình đi một cách qua loa đại khái như vậy? Lại còn ở tít tận cái nơi Las Vegas xa xôi ấy, chẳng có người thân đến chúc phúc, chẳng có bạn bè đến chung vui trong hôn lễ, vì sao lại như vậy? Vì sao?
Vì sao lại như vậy? Đó là vấn đề mà Ngô Vũ nghĩ hàng nghìn lần vẫn không tìm được lời giải đáp.
Tại sao Tuyết Nhung bây giờ và Tuyết Nhung ngày trước anh đã từng quen biết lại khác nhau một trời một vực? Người con gái có chút ương ngạnh trước đây mà anh biết, mà anh yêu sâu đậm là một cô gái rất thông minh, lý trí và độc lập, là một người không cầu danh lợi, không đuổi theo trào lưu, con người thanh nhã, giản dị. Còn giờ đây người con gái ấy lại giống như một kẻ điên loạn, để cho Lancer thao túng cầm tay chỉ lối, để cho cô xuất hiện như vậy. Những trò lố điên rồ đang diễn ra kia, nếu nói cho có vẻ hay ho và dễ nghe một chút thì đó chính là những việc rất lãng mạn. Còn nếu nói toẹt ra, khó nghe hơn, thì đó chính là những hành động thể hiện mình vô cùng xấu xa. Chẳng phải trước đây Tuyết Nhung vô cùng căm ghét những trò hư giả dung tục ấy sao? Vì sao bây giờ lại vơ vào cả như thế? Lẽ nào sau khi đến Mĩ, Tuyết Nhung đã thật sự thay đổi rồi sao? Hay thực ra, tính cách chân thực của Tuyết Nhung từ trước đến giờ vốn là như vậy, chỉ chẳng qua là sống trong hoàn cảnh cuộc sống của đất nước Trung Quốc nhiều áp lực chế ngự mà chưa có cơ hội bộc phát ra ngoài? Điều này hoàn toàn không giống một chút gì với Tuyết Nhung mà anh đã từng quen biết. Từ sau lần cuối cùng gặp Tuyết Nhung để chia tay cô ấy đến giờ, anh luôn cảm thấy Tuyết Nhung chỉ là bị chút nhiệt tình của người đàn ông ngoại quốc mà cô chưa từng gặp bao giờ làm cho u mê một chút thôi, tạm thời cô không thể phân biệt cho rõ ràng được đâu là Đông, Tây, Nam, Bắc. Đợi sau khi cô bình tĩnh lại, cô sẽ dùng lý trí của mình để cân đo, so sánh lại mối quan hệ giữa cô và Lancer. Thậm chí Ngô Vũ còn khẳng định một cách chắc chắn rằng, hiện tại Tuyết Nhung và Lancer chỉ là nói chuyện yêu đương nhăng nhít mà thôi, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, giữa bọn họ không thể có được bất kỳ một kết quả gì. Bởi vì Tuyết Nhung vẫn còn chưa học xong, cô còn chưa lấy được bằng tốt nghiệp, cô ở nước Mĩ còn chưa có một chỗ đứng nào. Trong hoàn cảnh như vậy, Tuyết Nhung chẳng ngốc đến mức mà từ bỏ tất cả gốc rễ của mình để làm một việc mà nhỡ sa chân thì nghìn thu tiếc nuối như vậy.
Nhưng sự thật và kết quả đang diễn ra trước mắt đều chứng minh một điều: những phán đoán của anh hoàn toàn sai lầm.
Đồng thời tất cả những điều này cũng hủy hoại luôn niềm tin mà Ngô Vũ dành cho Tuyết Nhung trong suốt những năm tháng đã qua. Anh đã từng tận mắt nhìn cô bé Tuyết Nhung hoang dã thơ ngây lớn lên thành một cô gái duyên dáng yêu kiều. Anh luôn thầm lặng dành cho cô gái ấy một tình yêu, anh cũng luôn lặng lẽ bảo vệ người con gái ấy: Cô ấy chính là thiên sứ của anh, là lý tưởng, là tình cảm ký thác và là cả tinh thần mà anh theo đuổi. Giờ đây Tuyết Nhung giống như một trận gió, ở trước mặt anh đột nhiên cuồn cuộn bay đi, cùng với một người đàn ông Mĩ xa lạ mới chỉ quen biết nhau chưa được nửa năm, bọn họ điên cuồng bay đến một tinh cầu khác, như vậy thì có còn đáng để mình lưu giữ và quý trọng hay không? Có còn đáng để mình bỏ ra những tình cảm chân thành để yêu thương hay không? Nếu như trái tim anh cho đến giờ này vẫn còn tồn tại, thì đó chẳng qua cũng chỉ là một trái tim vụn vỡ, trắng bệch, khuyết thiếu hơi ấm và máu nóng. Một trái tim như chết đi rồi.
Nhưng Ngô Vũ rốt cuộc vẫn là Ngô Vũ, anh cũng đã từng phải chịu một đòn đả kích đánh thẳng vào trái tim mình trong Lễ Tình nhân năm ấy. Chỉ trong tiềm thức của anh, anh mới biết rất rõ, sẽ có một ngày, Tuyết Nhung sẽ cùng người đàn ông của mình bay đến một nơi nào khác, một nơi không có anh, chỉ chẳng qua là ngày đó đến sớm hơn dự liệu của anh mà thôi. Anh đã có cả trăm nghìn lần nghĩ đến việc sẽ rút lui, sẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của Tuyết Nhung, trở về Trung Quốc từ từ gặm nhấm vết thương của chính mình. Nhưng mỗi lần anh nghĩ đến Lễ Tình nhân lần ấy, sau khi trải qua biết bao nhiêu đau khổ, bất luận là như thế nào anh cũng không đủ can đảm để bước ra khỏi đất nước này, anh không đủ dũng khí để nếm trải thêm một lần nữa sự thật bao nhiêu công sức của mình đổ xuống sông xuống biển. Tuyết Nhung chính là vầng thái dương, còn anh chỉ là một hành tinh vô cùng bé nhỏ, anh vĩnh viễn không bao giờ thoát ra được cái quỹ đạo cố định kia của nó. Anh chỉ có thể vĩnh viễn chuyển động xoay tròn xung quanh cô, xoay tròn, xoay tròn, xoay tròn…
May mà thời gian Ngô Vũ ở công ty không dài, trong mắt cấp dưới, anh là một người biết cư xử, đối đãi tốt với mọi người, là một người bạn đồng liêu thành thật, thận trọng, giỏi giang; Trong mắt những người cấp trên, anh là một người cấp dưới thông minh đáng tin, có thực lực và không bao giờ tính toán chi li; Trong mắt những đồng nghiệp nữ ở công ty, Ngô Vũ lại là một người vô cùng nghiêm túc đứng đắn, không “đong đưa uốn lượn”, những cô gái mà hành động chậm chạp, phản ứng lề mề, thì chẳng có cách nào đuổi theo kịp bước chân của anh; Còn những người con gái hội tụ đủ ba yếu tố “tam cao”: địa vị cao, tầm mắt cao, vóc dáng cao thì lại không xem trọng những đối tượng như Ngô Vũ, nói có tiền nhưng lại không có tiền, nói dáng vẻ đào hoa tuần tú nhưng lại chẳng có chút đào hoa tuấn tú nào của một người đàn ông hiện đại; nói có tiềm lực phát triển nhưng thực ra lại chẳng có chút tiềm lực phát triển lớn nào. Có rất nhiều những người đàn ông Trung Quốc kiểu như vậy sang làm thuê cho những ông chủ ở những công ty lớn tại Bắc Mĩ, tất cả đều bị chụp cho một danh xưng vô cùng đặc thù là: “Người đàn ông Bắc Mĩ dung tục”. Trong số những “Người đàn ông Bắc Mĩ dung tục” này, có một số người quả thực không chịu được sự cô đơn vò võ, phần lớn họ đều trở về nước nhờ người quen giới thiệu cho một cô gái xinh đẹp trẻ trung như tiên nữ rồi dẫn qua Bắc Mĩ. Còn những kẻ tuy cô đơn nhưng vẫn muốn ở Bắc Mĩ đợi ăn thịt thiên nga, thì không ngừng qua lại một trường đại học ở gần bên cạnh, trong số những sinh viên mới đến, nếu có những nữ sinh Trung Quốc đến từ đại lục thì bọn họ đổ xô đến cần cù chăm sóc với hy vọng có thể chinh phục được các cô gái đó. Nếu như sau một hồi bận bịu mà không thu được kết quả gì, thì những “Người đàn ông dung tục” này sẽ vùi đầu vào thế giới ảo ở trên mạng.
Sau khi biệt hiệu “Người đàn ông Bắc Mĩ dung tục” này bị các nữ sinh ở Bắc Mĩ phát minh ra không lâu, thì những “người đàn ông Bắc Mĩ dung tục” cũng rất nhanh chóng phát minh ra biệt hiệu “Người đàn bà Bắc Mĩ dung tục” để tặng cho những cô gái của mình và những cô không có đủ điều kiện “tam cao”.
Mỗi lần vào mạng của người Hoa nhìn thấy biệt hiệu “Người đàn ông Bắc Mĩ dung tục” này, trong lòng Ngô Vũ đều nghĩ, cái biệt hiệu này quy chụp lên đầu mình chẳng phải là vô cùng chuẩn xác hay sao? Không có Tuyết Nhung, không có tình yêu, không có động lực và mục đích sống, ở giữa mùa đông lạnh giá nơi tha hương đất khách này, muốn không làm người đàn ông dung tục quả cũng khó. Mỗi ngày, ngoài việc sáng chiều đi làm đối phó với việc ở công ty ra, thì anh toàn ở nhà ăn cơm, lên mạng rồi ngủ vùi.
Sau vài tháng, vào một buổi sáng thứ Bảy, khi anh đang miễn cưỡng tỉnh dậy vào lúc chính ngọ, đưa mắt nhìn ánh mặt trời chiếu rọi bên ngoài cửa sổ, rồi lồm cồm bò dậy ăn một bát mì úp, cảm thấy vẫn còn mệt mỏi rã rời như lúc ban đầu, anh lại lăn kềnh ra giường úp mặt ngủ vùi. Khi giật mình tỉnh giấc, thì đã hơn tám giờ tối. Lúc này anh mới uể oải lê những bước chân vẫn còn vô cùng mệt mỏi vào nhà vệ sinh để đánh răng. Dưới ánh sáng không quá rõ của ngọn đèn trong nhà vệ sinh, trong chốc lát anh bị hình dáng của chính mình trong gương dọa cho giật nảy mình: trên trán, khóe mắt, ở chỗ nào cũng xuất hiện đầy những nếp nhăn mảnh mảnh. Anh vừa đánh răng vừa cảm thấy trong lòng ngổn ngang trăm mối, nước mắt đột nhiên từ trong hốc mắt tứa ra. Một Ngô Vũ phong độ thanh thoát, thanh xuân tràn trề, tâm thế cao ngạo giờ đi đâu mất rồi? Nếu như tình yêu là một điều gì đó thần kỳ nhất, cao thượng nhất, tốt đẹp nhất của loài người trên thế gian, thì vì sao nó lại khiến cho một người đang có tuổi thanh xuân phơi phới như anh trở thành một ông lão gớm ghiếc như thế này? Làm sao nó có thể tàn nhẫn và thô bạo cướp đi sự sinh tồn và cuộc sống của anh?
Anh đánh răng xong, lúc buông bàn chải xuống, đột nhiên như tỉnh giấc từ trong mộng: Ta, Ngô Vũ, năm nay hai mươi sáu tuổi, không phải sáu mươi hai tuổi. Từ giờ trở đi, ta cần phải lấy lại dáng vẻ cần có của một chàng trai hai mươi sáu tuổi để tiếp tục sống cuộc sống của chính mình.
Và Ngô Vũ đã quen Nam Nam trong tâm thái như vậy.
Cũng giống như Ngô Vũ đã quen Tuyết Nhung trong một buổi chiều bình thường đến độ không thể bình thường hơn. Lúc anh và Nam Nam gặp gỡ nhau cũng là một buổi chiều bình thường như thế. Ngày hôm đó, khi Ngô Vũ nhìn thời gian ở trên màn hình máy tính trong phòng làm việc của anh ở công ty, năm giờ đúng. Đã đến giờ tan tầm. Các đồng nghiệp rất nhanh ai cầm túi xách của người ấy, trong chốc lát đã về sạch cả, chỉ còn lại mỗi mình Ngô Vũ chậm rãi cặp các tài liệu lại, sau khi xem xong những tin tức mới nhất trên CNN, mới chậm rãi rời khỏi tòa nhà cao tầng của công ty. Mấy ngày gần đây, anh luôn cố gắng để chính bản thân mình bước những bước đi của một chàng trai hai mươi sáu tuổi nên có trên đường. Tất cả quần áo của anh trước khi đi làm đã được đem đến cửa hàng giặt đồ giặt là sạch sẽ, trên quần áo vẫn còn lưu lại một chút mùi hương thoang thoảng khiến cho anh cảm thấy tinh thần thêm phấn chấn, đầu tóc cũng đổi mới rực rỡ hơn. Từ đây, anh chàng Ngô Vũ hai mươi sáu tuổi sẽ sống vì chính mình, sẽ nói lời “xin lỗi” với những “người đàn ông Bắc Mĩ dung tục”.
Anh vừa đi vừa nghĩ, tối nay mình đến chỗ nào để ăn tối đây? Mình tự nấu lấy ăn hay đi ăn ngoài quán? Nếu như mình tự nấu, thì trong tủ lạnh còn những gì nhỉ? Cà chua có thể đã sớm bị hỏng rồi. Rau xanh thì vẫn còn một chút, nhưng thịt gà để trong ngăn đá tủ lạnh còn chưa lấy ra ngoài để rã đông, bây giờ trở về mới lấy ra thì chắc chắn là không kịp. Nếu như ra ngoài ăn, lần trước đã ăn ở một quán ăn tự chọn mới mở chẳng ra làm sao cả. Còn buổi chiều, anh bạn cũ người Mĩ Tony giới thiệu một nhà hàng Thái Lan nhưng hình như phải lái xe đi rất xa, có nên đi không nhỉ?
Anh vừa nghĩ vừa đi đến bên cạnh chiếc xe Ford màu bạc khiêm tốn của mình, đưa tay mở cửa xe.
“Ối! vừa thò đầu vào trong xe, anh đã kêu lên kinh ngạc. Ở trên kính chiếu hậu của xe treo một đôi bông tai thạch anh hình quả trám. Đây nhất định không phải là xe của mình rồi! Anh kinh ngạc thầm kêu lên như vậy, rồi vội vàng từ trong xe thò đầu ra. Lúc anh còn chưa kịp xuống xe và đóng cửa lại, thì đã nhìn thấy đôi chân thanh tú của một người phụ nữ đi giày cao gót màu đen xuất hiện ngay bên cạnh. Anh ngẩng đầu nhìn, hình như là một người phụ nữ Trung Quốc. Ngô Vũ vô cùng lúng túng, anh vội dùng tiếng Anh để nói lời xin lỗi cô: “Tôi cứ ngỡ rằng đây là chiếc xe của tôi. Thật vô ý quá, xin lỗi cô, thật sự xin lỗi cô!”
Người phụ nữ kia nhìn thấy vẻ mặt Ngô Vũ lúng túng như vậy, liền cười khúc khích, dùng tiếng Trung nói với anh: “Xem ra anh cũng là người Trung Quốc đúng không? Không cần phải xin lỗi như vậy, chẳng sao đâu, thật sự là không sao mà”. Cô khẽ mỉm cười và nói với giọng vô cùng dịu dàng, nhã nhặn, tạm thời giúp cho Ngô Vũ cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Thật là có lỗi với cô quá! Nhưng tại sao xe của cô lại giống xe của tôi đến vậy nhỉ? Thế giới này thật là nhỏ phải không?” Ngô Vũ đưa tay xoa xoa đầu, vẫn còn có chút hối lỗi.
“Vậy xe của anh đâu? Có phải cũng đỗ gần đây hay không? Hay là mất tiêu đâu rồi?” Cô gái Trung Quốc ấy đột nhiên hỏi một cách rất quan tâm. Như chợt tỉnh ra, trái tim Ngô Vũ lập tức đập rộn lên, cả hai người không hẹn mà cùng chạy đi tìm xe cho Ngô Vũ.
“Ha ha! Có phải là ở đây không?” Ngô Vũ nghe tiếng cười của cô gái vội vàng chạy lại, đó thật sự là xe của mình. Thì ra, nó đã bị một chiếc xe du lịch to lớn che khuất. Nhưng cô gái kia quả thật cũng là một người cẩn thận. “Thì ra xe của anh cũng là xe Focus của Ford sao? Lại cũng là màu bạc nữa, thật là giống y hệt xe của tôi, tại sao lại khéo như vậy nhỉ?”
Ngô Vũ cũng không nhịn được cười ha ha, anh không còn nhớ rõ đã bao tháng bao ngày rồi anh không cười một cách thoải mái như vậy.
Cô gái ấy chính là Nam Nam.