Liễu Vũ không biết sao mình lại nhảy ra câu như thế, đúng là lúc nói đến thì trong đầu có thoáng qua suy nghĩ như vậy, cô nhìn phản ứng của Trương Tịch Nhan, không đoán được Trương Tịch Nhan nghĩ gì, không biết Trương Tịch Nhan có hiểu lầm cô có suy nghĩ kia không.
Liễu Vũ lại nghĩ, tốt nhất là có hiểu lầm, tốt nhất là làm cho Trương Tịch Nhan thích cô, sau đó cô có thể hung hăng vứt bỏ Trương Tịch Nhan, để tiêu tan căm hận.
Trong xe yên tĩnh một lúc, lúc chờ đèn đỏ, Liễu Vũ lén dùng khóe mắt nhìn Trương Tịch Nhan, lại thấy Trương Tịch Nhan đang nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe, không biết đang nghĩ gì, nhưng mà ánh đèn bên đường chiếu lên sườn mặt đó, nửa ẩn nửa hiện, toát ra loại cảm giác mị hoặc khác.
Cô nghĩ dưới tình huống này, chỉ người xinh đẹp mới có đãi ngộ này, người xấu xí, phỏng chừng sẽ giống như ma nữ tóc tai bù xù.
Nghĩ đến ma nữ, Liễu Vũ run rẩy, cô làm bộ lơ đãng hỏi:
- Trương Tịch Nhan, ba cô lợi hại như vậy, cô đã từng bắt ma chưa?
Khi còn bé, cô thường được ông già bà già đến tìm cô, còn có bà già chân bó dẫn cô ra ngoài chơi, thường xuyên ngã bệnh phát sốt, ba mẹ cô mời không ít người về làm pháp sự.
Trương Tịch Nhan im lặng nhìn Liễu Vũ, không định nói mình sợ ma.
Nàng biết hai đứa con nhà ông chủ Liễu đều không bình yên, từ việc Liễu Vũ rất ít đến nhà nàng có thể thấy được, hẳn là tình huống của Liễu Vũ đỡ hơn Liễu Lôi một chút.
Nàng thấy Liễu Vũ nhìn nàng không cử động, nhắc nhở:
- Đèn xanh rồi.
Liễu Vũ không hiểu Trương Tịch Nhan gia học uyên thâm, tại sao phải cực khổ chạy đến làm thuê cho người khác, con gái không nối nghiệp cha.
Một chuyến đại sư Trương Trường Thọ kiếm nhiều lắm nha, tùy tiện đi một chuyến hoặc bán vài lá bùa đều là tiền.
Trương Tịch Nhan ngày ngày làm việc mười hai tiếng mệt đến chết đi sống lại, tiền lương một tháng kiếm được còn chẳng nhiều bằng ba nàng vẽ một lá bùa.
Hai người về đến nhà đã hơn ba giờ sáng, Trương Tịch Nhan mệt mỏi đến ngáp mấy cái liên tục, cơn đói đã bị cơn buồn ngủ đánh bại, nói ngủ ngon với Liễu Vũ xong lập tức về phòng.
Liễu Vũ ngủ đến hơn mười giờ mới dậy, cô ra phòng ngủ liền thấy Trương Tịch Nhan đang ngồi trên ghế sa-lông lật sách đọc.
Nàng cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn nhẵn nhụi như xương sứ, mái tóc dài đen nhánh xõa tùy ý sau lưng, hai chân thảnh thơi gác lên nhau, ánh mặt trời khoác lên người, tạo cảm giác là một cô gái hướng nội tính cách nhẹ nhàng pha vài phần nghệ sĩ.
Thế nhưng, trong chớp mắt này, lại gợi dậy ký ức "năm ba" không vui của Liễu Vũ, tức khắc, thù mới không có, thù cũ cuồn cuộn, rất có xúc động muốn nhào tới xé sách.
Cô cười như không đi tới cạnh Trương Tịch Nhan, đang chuẩn bị duỗi móng vuốt qua, chợt thấy trên trang giấy ố vàng vẽ một người đứng nghiêm, trên trán người đó dán một lá bùa cũng không thể che kín được mặt xanh nanh vàng kia.
Người này mặc áo ngắn, các vị trí lồng ngực, cổ họng còn đóng cây đinh thật dài, hai bên còn có chữ.
Trương Tịch Nhan lật sách, trang bên phải là người dán bùa trên trán, còn trang bên trái là một lá bùa, bên cạnh còn dùng chữ Khải viết dòng chữ "Định thi phù*" ngay ngắn.
(*) 定尸符 - Định thi phù: định là cố định, thi là thi thể, phù là bùa.
Liễu Vũ: "...." Cô không dám đụng vào sách này.
Cô thấy Trương Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn lại, nụ cười tức khắc trở nên ấm áp tựa gió xuân, hỏi:
- Đọc sách gì?
Trương Tịch Nhan lật lại bìa sách, Liễu Vũ chỉ thấy trên quyển sách cổ buộc chỉ viết mấy chữ phồn thể: Thiên sư đạo cương thi bảo lục.
Liễu Vũ:
- .....
Cũng là nói Trương Tịch Nhan đang cố gắng trở thành học bá, đồng thời còn bao đồng cả tuyệt học gia truyền của cô ta, hơn nữa đã tu luyện đến cảnh giới có thể đối phó cương thi? Đối phó ma quỷ gì đó, đã không lọt vào mắt của Trương Tịch Nhan nữa? Trương Tịch Nhan không dựa ba, là bởi vì bản thân cô ta đã rất lợi hại? Cô bổ não một chút, chính mình lừa Trương Tịch Nhan đến tay rồi ném đi, Trương Tịch Nhan dán lá bùa lên lưng cô, để cho cô vô cùng xui xẻo, uống nước sẽ bị sặc, đi đường sẽ gặp ma quỷ.
Ôi mẹ ơi, thật quá khủng bố.
Liễu Vũ cười đến sáng rực hơn, hỏi:
- Học cái này vất vả không?
Trương Tịch Nhan trả lời:
- Cũng được.
Nàng chỉ đọc sách và thắp hương cho tổ sư gia, không cần phải học tập thực chiến nhập môn chính thức gì đó.
Lòng Liễu Vũ nói: Học bá chính là học bá.
Một lần nữa cô cảm thấy nhân sinh quan bị đả kích dữ dội.
Cô vẫn đang dựa ba, mà Trương Tịch Nhan thì sắp thành Trương đại sư rồi.
Bực mình!
Trương Tịch Nhan thấy Liễu Vũ dậy, lại sắp đến bữa trưa, ngại bỏ Liễu Vũ lại một mình, mời Liễu Vũ đến nhà nàng ăn cơm trưa.
Liễu Vũ không muốn đi, cô mới bị con nhà người ta vẫn là con nhà người ta đả kích một trận, còn tiếp tục đến nhà Trương Tịch Nhan xem Trương Tịch Nhan làm tiểu công chúa thật sự, cô tìm ngược à.
Cô muốn khinh bỉ Trương Tịch Nhan không làm việc nhà, nhưng mà, trong nhà mình lại có giúp việc và đầu bếp, đây chẳng khác nào đang khinh bỉ chính mình.
Vì vậy rầu rĩ thở dài nói:
- Không được, tôi cũng phải về nhà.
Ỉu xìu đứng dậy, "lộc cộc" đi rửa mặt thay đồ.
Trương Tịch Nhan cho rằng Liễu Vũ vẫn đang buồn chuyện Uông Dương, nàng nhớ đến câu "Biết anh sống không tốt, tôi thật vui vẻ.", vì vậy an ủi:
- Uông Dương mất cả chì lẫn chài, người của đều mất, nghĩ thoáng chút, đừng để ý vậy.
Ầm ĩ thành như vậy, theo Liễu Vũ hay theo Trần Hiểu Hiểu đều không thể, tương lai ở công ty cũng không còn nữa, nếu như Liễu Vũ có thể nghĩ như thế, ắt hẳn sẽ hài lòng không ít.
Liễu Vũ:
- .....!- Cô xem tướng ra như vậy à? Cô càng bế tắc.
Cô uể oải vẫy vẫy tay, nói:
- Trước khi đến thứ Hai đi làm, tôi từ chối nói chuyện với cô.
- Chạy đi rửa mặt.
Trương Tịch Nhan không để bụng Liễu Vũ giận chó đánh mèo, dù sao con người cũng phải có một chút ưu tư.
Nhà nàng gần, đại thể không cần mang đồ gì, ôm theo quyển sách ba nàng đưa rồi về nhà.
Sách của Đạo gia, trừ loại tuyên truyền đại chúng hoặc sách cổ dùng cho bước đầu nhập môn đọc, còn lại đều rất tối nghĩa khó hiểu, đặc biệt là những thứ mang tính chuyên môn cao như bắt quỷ diệt cương này, dù có hình và chữ, nhưng không có chú thích hay không có sư phụ hướng dẫn thì cũng rất dễ làm sai, thường sơ xuất một ly là đi sai một dặm.
Nàng đọc sách, đương nhiên phải hiểu rõ điều sách nói, nếu không...!đọc xong vẫn không hiểu hoặc hiểu sai, lãng phí thời gian nghị lực, chẳng thà đừng đọc.
Nàng hiếm có thời gian nghỉ ngơi cuối tuần, nhân lúc rảnh rỗi, về nhà bồi ba mẹ, tiện thể tìm ba nàng giảng giải chỗ nàng không hiểu trong sách, để đọc sách xong sớm còn trả lại cho ba nàng.
Chủ nhật, Liễu Vũ thức dậy, phát hiện ông anh nhà mình không ở nhà, gọi điện thoại hỏi, quả nhiên, anh của cô lại chạy sang cửa hàng nhang đèn nhà đại sư Trương Trường Thọ.
Cô nghĩ Trương Tịch Nhan đã về nhà, chẳng biết sợi dây nào của mình bị chạm, vậy mà cũng đi đến nhà Trương đại sư.
Cô bước vào cửa hàng nhang đèn, thấy Trương Tịch Nhan và anh cô mỗi người cầm một bên quyển sách ghé vào nhau, dường như vẫn đang thảo luận nghiên cứu nội dung trong sách.
Ôi ta ơi, hai đứa nhỏ thật là hiếu học! Hai người đó không tự nhìn lại xem mình bao tuổi rồi, thật sự xem mình vẫn còn là học trò nhỏ à! Cô tiến lên, cười như không nói:
- Ẩy, hai vị đang định dự thi chuyên ngành đạo sĩ bắt quỷ diệt cương hả?
Cô rất muốn nói với Trương Tịch Nhan, cô đổi nghề đi, lại nghĩ mình thuận miệng nhắc như vậy, lỡ Trương Tịch Nhan thật sự đổi nghề mất, nhanh chóng nuốt ngược câu sau vào.
Liễu Lôi thấy bộ dạng quái gở của em gái là biết cô lại không vui, vội vàng mang chiếc ghế gập đến mở ra, mời em gái anh ngồi, nói:
- Em yên tâm, anh đã nói chuyện với lão Âu rồi, mai sẽ ra thông báo, cho phép văn phòng yêu đương, nhưng kiên quyết ngăn chặn văn phòng gây rối, một khi phát hiện, lập tức đuổi.
Bất kể trong hay ngoài công ty, chỉ cần liên quan đến gây rối, tuyệt đối không nhân nhượng.
Liễu Vũ muốn đạp anh của cô.
Cô nói chuyện của Uông Dương hả! Xử lý một tên Uông Dương, cô phải dùng tới anh sao! Tự cô có thể giải quyết.
Cô kéo ghế đến cạnh Trương Tịch Nhan, đẩy anh cô sang một bên, làm bộ lơ đãng hỏi:
- Trương Tịch Nhan, cô định chuyển nghề làm đạo sĩ?
Cô đưa mắt nhìn mái tóc dài xinh đẹp và gương mặt tinh xảo của Trương Tịch Nhan, bình luận:
- Nếu cô mặc đạo bào (áo đạo sĩ), nhất định giống Diệt Tuyệt sư thái.
- Cũng đẹp đến vô lý.
Trương Tịch Nhan:
- ....!- Diệt Tuyệt sư thái là ni cô.
Liễu Lôi nói:
- Chắc em không biết, lúc còn rất nhỏ, sư muội của anh đã được dạy các kiến thức về thiên sư lục thượng rồi, người ta chính là thiên sư bằng chính quy đó nha.
Trương Tịch Nhan:
- ....
Đừng khoác lác, được không? Nàng lo thành tích của mình cũng được làm giả.
Làm đạo sĩ cũng có chức danh kiểm tra đánh giá, gọi là "Thụ lục".
Ba nàng muốn cho nàng treo một cái danh ở đạo quán của ông nội nàng nên đã tìm ông nội nàng viết thư tiến cử, để nàng đi thi chức danh.
Thi chức danh là thi văn, sau khi có chức danh thì sẽ lãnh tiền trợ cấp, nàng nghèo, có thể kiếm chút tiền trợ cấp cũng tốt nha.
Nàng thi 'sơ thụ', tròn kỳ hạn ba năm lại thi 'thăng thụ'.
Thi 'gia thụ' cần phải kiểm tra đánh giá phương diện công đức cung phụng, nàng không qua, không có ý định thi tiếp nữa.
Nàng chỉ có thể coi là đạo sĩ treo biển hành nghề, đạo sĩ tay ngang xưng thiên sư đạo vì thiên sư là cách gọi kính trọng, nhưng đạo sĩ dám nói mình là thiên sư, trừ bọn bịp bợm giang hồ ra, cũng chỉ có vị đại lão kia đứng đầu trên đỉnh.
Trương thiên sư, Trương Đạo Lăng, cùng với truyền nhân hậu thế của ông, cũng chính là chưởng môn nhân các triều đại mới có thể xưng là thiên sư.
Liễu Lôi chỉ có thể gọi là nghiệp dư yêu thích, không có bái sư ghi vào đạo phổ, lựa chọn danh xưng như vậy xem như hợp lý, Trương Tịch Nhan không tiện sửa, nàng không thể nói: "Không thể gọi tôi là thiên sư, phải gọi đạo sĩ.".
Nàng chỉ muốn lãnh tiền trợ cấp, không muốn làm đạo sĩ.
Liễu Vũ cực kỳ buồn bực, phát hiện mình lại bị đả kích một lần nữa, và anh của cô có xu hướng trở thành fanboy của Trương Tịch Nhan.
Cô nghĩ Trương Tịch Nhan thật đẹp, không biết mặc đạo bào vào sẽ thế nào, nổi lòng hiếu kỳ, lại hỏi:
- Trương Tịch Nha, cô có đạo bào không, mặc xem thử đi?
Trương Tịch Nhan:
- ....
Nàng muốn đánh người..