Thấy Uông Dương và Trương Tịch Nhan lại đối đầu một lần nữa, quần chúng ăn dưa bỗng nhiên tan tác như chim muông.
Dưa là phải ăn lặng lẽ, người trong cuộc đưa dưa qua, ăn miếng dưa cũng không sao.
Nhưng vây xem hai bên đánh nhau, rất dễ trở thành bia đỡ đạn.
Trương Tịch Nhan mới nhảy ra ý tưởng cắt người giấy cho Uông Dương, tầm mắt rơi trên người Uông Dương, lập tức cảm thấy không đúng lắm, ấn đường* của hắn âm u, mặt mày mốc meo.
Giờ phút này Uông Dương tựa như một miếng xốp hút nước, những thứ bẩn thỉu xui xẻo xung quanh đều tụ tập bên cạnh hắn, thế cho nên cả người bị bao phủ bởi một tầng khí đen.
(*) ấn đường: chỉ phần nằm giữa hai hàng lông mày
Nàng nhìn liền nhận ra, Uông Dương bị người ta dập tắt một ngọn đèn dương hỏa* trên bả vai.
(*) dương hỏa: dương trong âm dương, hỏa = lửa
Tục ngữ thường nói con người có ba ngọn lửa, thực tế chính là ba ngọn đèn dương, phân ra trên đỉnh đầu và hai bên vai.
Môi trường con người sinh hoạt chứa đủ loại uế khí* tiêu cực, điều này sẽ dẫn đến đủ loại ảnh hưởng không tốt, dương hỏa có thể thiêu hủy mấy thứ này dính trên người, làm cho người ta có thể giữ trạng thái khỏe mạnh.
Tắt một ngọn dương hỏa, uế khí dính trên người, cho dù người thường không nhìn ra cũng sẽ cảm thấy khó chịu, sẽ sinh ra cảm giác chán ghét vô hình đối với người này; không chỉ người xung quanh bị ảnh hưởng mà chính hắn cũng sẽ bị, dẫn đến luôn xảy ra đủ loại vấn đề, tiếp đến mọi việc không thuận lợi.
Muốn hóa giải tình trạng này cũng rất dễ, tìm đạo quán hoặc chùa miếu 'phù đăng', giúp thắp cháy ngọn lửa trên bả vai một lần nữa là được, dùng cành liễu chấm nước sạch rồi niệm chú trừ tà cũng được.
(*) uế khí: uế = ô uế, bẩn thỉu, xấu xa, khí = không khí
Nàng và Uông Dương không có giao tình* nhưng có kết thù kết oán, tất nhiên sẽ không đi nói cho Uông Dương rằng hắn sẽ gặp xui xẻo, nàng trực tiếp quay về văn phòng tiếp tục tăng ca.
(*) giao tình: tình bạn, tình cảm qua lại
Phải nói Uông Dương thật đúng là không biết lợi hại, chuyên trêu chọc người không thể trêu.
Ở công ty chọc tới cô chủ, nhiều nhất thì đổi việc, tìm việc làm thay thế; đi trêu chọc tăng - đạo - vu, quả thật tự tìm cái chết.
Tăng, tăng nhân, chỉ hòa thượng ni cô; đạo, đạo sĩ; vu là chỉ Vu giáo, có thể ngược dòng tới thời kì thượng cổ, thông thường sẽ lấy Xi Vưu làm Tổ sư gia, sau đó lại triển khai sinh ra các nhánh, ví dụ như Giáng đầu sư*, Vu sư Vu bà* nuôi tiểu quỷ, Khiêu đại thần* thờ cúng tạp quỷ, các loại tương tự như Vưu công và Thảo quỷ bà của Miêu Cương, đều là Vu giáo.
Chưa nói đến chọc phải Vu giáo, chỉ nói chọc tới tăng nhân đạo sĩ, người ta đứng trước Tổ Phật hoặc Tổ sư gia vẽ vài vòng cho anh ta, không phiền niệm kinh nguyền rủa, anh ta đều không chịu nổi.
Tùy tiện vẽ một chú (nguyền rủa) trên lòng bàn tay chụp tắt dương hỏa trên bả vai của anh ta cũng đủ khiến anh ta 'uống một bầu'*.
Loại tình huống này thuộc về phạm trù 'tiểu trừng đại giới' (cảnh cáo), anh ta cũng không thể tìm người ra tay.
(*) 降头师 - Giáng đầu sư - Hàng đầu sư: là một chức nghiệp sử dụng Hàng đầu thuật, nói trắng ra là sử dụng bùa ngải
(*) 巫师巫婆 - Vu sư vu bà: phù thủy, ông đồng bà đồng, thầy mo, bà mo...
(*) 跳大神 - Khiêu đại thần: nhảy múa mời thần
(*) 喝一壶 - uống một bầu: Uống hết bình rượu một lần nếu không bị say cũng bị sặc.
Ý là một lần chịu thiệt mới được 1 bài học.
Liễu Vũ ăn no nê, đang dựa ghế xoa bụng thì nhận được mấy tin nhắn người ta gửi cho cô, có tin nhắn, có ghi âm, có video, toàn bộ chỉ về Uông Dương, nội dung đều là Uông Dương đĩnh đạc nói, phân tích rõ ràng mạch lạc rằng người giao cơm cho Trương Tịch Nhan là thổ hào có quan hệ bất thường với Trương Tịch Nhan, còn thề thốt hùng hồn nói rằng, nếu vị kia là ba của Trương Tịch Nhan, hắn sẽ vặn đầu xuống làm quả bóng đá.
Liễu Vũ thấy Trương Tịch Nhan đi vứt cơm hộp quay lại, cười 'ha hả' cho Trương Tịch Nhan nghe Uông Dương bàn luận viễn vông, muốn xem Trương đại tiểu thư nổi giận ra sao.
Trương Tịch Nhan nghe xong, chân mày cũng không nhúc nhích, tiếp tục bận rộn công việc.
Liễu Vũ hỏi:
- Cô không tức giận?
Trương Tịch Nhan không ngẩng đầu lên, đáp một câu:
- Không đáng.
Liễu Vũ không biết nên nói Trương Tịch Nhan là dễ tính hay là không biết nóng giận.
Cô nói:
- Việc này cô chiếm lý, cô đi chỉnh đốn Uông Dương, tôi chống lưng cho cô.
Trương Tịch Nhan nói:
- Có người tát anh ta một cái.
Buổi chiều lúc nàng gặp Uông Dương, hắn vẫn không sao, buổi tối phát hiện mặt mày mốc meo, đoán chừng có người trong công ty làm.
Người mới nhập môn đều sẽ biết loại thủ đoạn nhỏ này, người cơ hội không nhiều, nhưng tuyệt đối không ít, công ty nhiều người như vậy, nàng không xác định có phải Liễu Lôi hay không.
Liễu Vũ không hiểu, hỏi:
- Ý gì?
Trương Tịch Nhan ngẩng đầu, thấy Liễu Vũ lộ vẻ mù tịt, nàng chỉ chỉ bả vai của mình:
- Ngọn lửa ở chỗ này của anh ta tắt rồi.
Liễu Vũ ngây ngốc vài giây, sau đó mới phản ứng được, la một tiếng:
- Ôi mẹ ơi!
Anh của cô chính là dương hỏa không mạnh (lửa yếu), trời sinh thấp hơn người thường một khúc, nói là bị tổ tiên đè.
Anh của cô xui xẻo đến nỗi nói chuyện có thể cắn trúng lưỡi, xỉa răng có thể đâm vào nướu, đi trên đường lớn có thể đụng trúng ma quỷ, lên cầu thang có thể chân trái vấp chân phải té xuống.
Tay cô chống cằm, nhìn chằm chằm Trương Tịch Nhan, kéo dài giọng điệu, hỏi với ý ám chỉ:
- "Có người" là ai nha? - Cô nhướng nhướng mày, tỏ vẻ "Là cô làm chứ gì!".
Trương Tịch Nhan nói:
- Không phải.
Nàng sẽ không vỗ bả vai của Uông Dương để dính xui xẻo đó, cùng lắm nàng chỉ cắt người giấy tìm chỗ đè ép, ừm, cũng chính là thuật trấn yểm, hiệu quả giống với châm hình nhân, có nguồn gốc từ Vu thuật, sau này dung hợp với đạo giáo.
Châm hình nhân là một trong các thủ đoạn mà các đạo sĩ thường dùng để đấu pháp.
Liễu Vũ rõ ràng không tin, nói:
- Thật sự không phải?
Trương Tịch Nhan không biết làm sao, nói:
- Thật sự không phải.
- Nàng dừng giây lát, nói:
- Nếu là tôi, tôi sẽ cắt cho anh ta người giấy nhỏ, sau đó...
Nàng thấy mắt Liễu Vũ sáng rực, nhìn nàng trông đợi, vẻ mặt tò mò, cảm thấy cũng không cần dạy hư Liễu đại tiểu thư lòng dạ xấu xa này, nói:
- Không có gì.
Liễu Vũ uy hiếp:
- Nói chuyện một nửa, tôi cho cô làm ba tháng liên tục không được nghỉ cuối tuần, cô tin không.
- Lại mút cao răng* hung hăng đe dọa câu:
- Mỗi ngày bắt cô tăng ca không tính thêm tiền.
(*) mút cao răng: tui tưởng tượng được, nhưng tui không biết dùng từ thay thế T^T
Cô độc ác! Trương Tịch Nhan lén nhìn bên ngoài, xuyên qua khe hở tấm màn nhìn đến bên ngoài tấm kính không có ai, nói:
- Trên hồ sơ nhân sự có ngày tháng năm sinh của anh ta, có cái đó có thể tính ra được sinh thần bát tự*, lại cộng thêm tên, cắt người giấy nhỏ, đặt nó dưới chân bàn thờ Tổ sư gia.
(*) sinh thần bát tự: tám chữ giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi tính theo âm lịch
Liễu Vũ hít một ngụm khí lạnh "shhhhh", nói:
- Cô lợi hại!
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Anh của cô bị tổ tiên đè chặn đã cực kỳ xui xẻo, nếu Trương Tịch Nhan đặt Uông Dương dưới chân bàn thờ Tổ sư gia, cho dù anh ta tu thành tinh cũng không ngóc đầu lên nổi.
Trương Tịch Nhan bất đắc dĩ, nói:
- Tôi thuận miệng nói thôi, chưa đến mức kia.
Liễu Vũ vội bày ra biểu cảm "Tôi hiểu, tôi hiểu, cô không cần nói nhiều".
Trương Tịch Nhan càng bất đắc dĩ.
Hai người trò chuyện vài câu, sau đó tiếp tục tăng ca.
Trương Tịch Nhan bận rộn mấy ngày như vậy, đại khái là Liễu Vũ đang kiểm tra sổ sách tài vụ.
Hai nàng không phải chuyên ngành kế toán, sổ sách của một xí nghiệp đưa ra thị trường lớn như vậy, hai nàng không thể tra rõ được, nhưng hai nàng làm việc ở công ty lâu như vậy, hiểu rõ quy trình nội bộ công ty, tiếp tục lật sổ sách, ít nhiều có thể lật ra mấy vụ ghi chép tình huống bên ngoài.
Chẳng hạn như, Phòng nào hoặc ai có quan hệ tốt với Tài vụ, hạn mức chi trả trung gian cùng với thời gian và trình tự cho vay, tuy đều nằm trong phạm vi hợp lý hợp quy hợp pháp, thế nhưng thực tế chênh lệch tới tay sẽ hơi lớn.
Ở tình huống tiền vốn hoặc dự toán eo hẹp, cho ai trước cho ai sau, phương diện này có sự chênh lệch lớn.
Tài vụ không dự toán, hạng mục vận hành sẽ rất bị động, nếu Tài vụ có thể moi ra được khoản dự toán này, xin tiền vốn được nhiều chút thì ra tay có thể rộng rãi chút, đi công tác có thể ngồi tàu hỏa, cao tốc hoặc máy bay.
Dự toán đủ, còn có thể du lịch bằng công quỹ; dự toán không đủ, tiền thưởng cũng không có.
Hai nàng soi ra không ít mờ ám, không tính là vi phạm luật lệ, nhưng mà xác thực có không ít trung gian liên hợp đục nước béo cò.
Liễu Vũ nghĩ hẳn là đừng ăn hiếp Trương Tịch Nhan quá, để tránh lát nữa Trương Tịch Nhan đổi ý cũng cắt cho cô người giấy nhỏ đè dưới chân bàn Tổ sư gia.
Đến hơn 8 giờ, cô cho Trương Tịch Nhan tan ca, nói:
- Hôm nay nghỉ sớm chút, ngày mai ra ngoài đi dạo lắc lư.
- Còn nói:
- Chạy nghiệp vụ, phải chạy ở ngoài, ngồi làm trong văn phòng không có khách hàng rớt xuống đâu.
Lúc nói chuyện, cô chống hai tay lên bàn của Trương Tịch Nhan, tiến sát vào, cười trong trẻo nói:
- Ngày mai dạy cho cô bài học đầu tiên của chạy nghiệp vụ, ăn nhậu chơi bời!
Trương Tịch Nhan:
- ....!- Cô nghiêm túc à?
Liễu Vũ cười hỏi:
- Nếu không thì, tối tôi dạy thêm cho cô? Kiến thức nằm ngoài sách giáo khoa do ba mẹ truyền dạy.
Trương Tịch Nhan lùi ghế về sau một chút, kéo khoảng cách với Liễu Vũ mặt mang ý xấu còn trêu ghẹo mờ ám, hỏi rất cảnh giác:
- Cô...
Nàng định hỏi xu hướng tính dục của Liễu Vũ, nhưng nghĩ đến trước đó Liễu Vũ có thể đồng ý qua lại với Uông Dương, chắc không phải đồng tính.
Nàng gật đầu, nói:
- Được.
Liễu Vũ tức giận liếc Trương Tịch Nhan, lòng nói: Nghe không ra mắng cô là mọt sách à.
Buổi tối, Liễu Vũ tắm rửa xong, thay đồ ngủ, đi đến phòng khách, phát hiện đã tắt đèn, cô gõ cửa phòng ngủ của Trương Tịch Nhan, thấy Trương Tịch Nhan đã thay đồ ngủ, tay cầm quyển sách "Thiên sư đạo cương thi bảo lục".
Cô nói:
- Hơn nửa đêm, cô đọc sách này, không sợ à.
Trương Tịch Nhan nói:
- Cương thi vẽ trong sách là giả, nhưng bùa vẽ là thật.
Bùa là bùa mẫu, mực là mực vẽ bùa, là thật sự có thể phong thi trấn quỷ*.
- Nàng vào phòng*, cất sách, mời Liễu Vũ ngồi.
(*) phong thi trấn quỷ: phong - phong ấn, thi - xác chết, trấn - trấn áp, quỷ - ma quỷ
(*) Chỗ này tui không hiểu lắm nè, Liễu Vũ vào phòng Tịch Nhan rồi, mà Tịch Nhan còn vào phòng.
Tui nghĩ chắc phòng của Tịch Nhan có 2 phòng nhỏ, phòng đọc sách và phòng ngủ quá.
Trước giờ phòng của Liễu Vũ đều do giúp việc hoặc mẹ cô dọn dẹp cho cô, cô ở chỗ ở Trương Tịch Nhan, không ai dọn phòng cho cô, bừa bộn như chuồng chó.
Cô vào phòng của Trương Tịch Nhan, cảm thấy cực kỳ ngăn nắp sạch sẽ, liền cảm giác tinh thần sảng khoái.
Trương Tịch Nhan tắm rửa xong mặc váy ngủ, cả người thư thái, càng tăng thêm mấy phần quyến rũ lười nhác so với ban ngày.
Hai mươi bốn tuổi chính là thời điểm phong nhã hào hoa, gương mặt collagen đẹp tự nhiên không hề son phấn.
Mỹ nhân, đẹp mắt, Liễu Vũ có chút muốn ở chỗ của Trương Tịch Nhan, bèn bắt đầu nói về làm ăn kinh doanh với Trương Tịch Nhan:
- Dù là ngành nghề rất thích hợp nhưng trong đó cũng có vô số con đường, phải tìm ra con đường riêng cho chính mình trong số đó, có con đường của bản thân thì mới có thể kiếm được tiền.
Công ty của chúng ta là công ty đầu tư, tìm kiếm khách hàng để bán cổ phần đầu tư đã tăng giá trong tay để kiếm tiền, cũng có khách hàng tìm chúng ta đầu tư.
Nhưng mà làm nhân viên, hạng mục quá nhỏ thì công ty sẽ xem thường, lười hao phí tinh thần lăn qua lăn lại; hạng mục lớn, ai lại tìm tới một nhân viên nhỏ bé nha, ít nhất phải bàn bạc với người trên cấp Chủ quản có quyền phát biểu nhất định.
Phần lớn nhân viên đều dựa vào cây đại thụ của công ty để tích lũy kinh nghiệm và mối quan hệ, cạnh tranh lớn như vậy, giữa nhân viên tranh giành khách hàng gay gắt như vậy, không có bản lĩnh đặc thù thì làm sao trở thành người dẫn đầu.
Cô đắc ý nói:
- Chẳng hạn như tôi nè, phú nhị đại nha, ba tôi là Liễu Sĩ Tắc nha, bảng hiệu của tôi sáng ngời, trước tiên người ta kính tôi ba phần, tin tôi ba phần, tiếp sau mới có thể tiến thêm bước bàn bạc.
Nếu tôi không có thân phận này, là con nhóc mới bước ra xã hội, ai thèm quan tâm tôi là cọng hành nào.
Cô cười dịu dàng hỏi Trương Tịch Nhan:
- Làm hai năm rồi, quen biết khách hàng lớn gì không? Có kinh nghiệm làm hạng mục lớn không? Có tạo ra danh tiếng của bản thân trong ngành dù là trong phạm vi nhỏ không? Có khách hàng tin tưởng cô hay đồng nghiệp tìm đến cô khi có mối làm ăn không?
Trương Tịch Nhan:
- ....!- Tổn thương!.