Ảnh chụp màn hình của Liễu Vũ làm không ít người trong công ty đều kinh ngạc giật mình, nhưng mà tên của cô rất đại chúng hóa, trùng tên nhiều lắm.
Cô và Trương Tịch Nhan đều đã bị công ty đuổi, lúc này lại ném một tấm ảnh chụp màn hình như thế, nói cô là cổ đông công ty, độ tin cậy thật sự quá thấp.
Có Trời mới biết có phải cô định làm một phát súng hư ảo trước khi đi khiến cho người ta bối rối hay không.
Có điều, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, ngộ nhỡ là sự thật thì sao? Quần chúng ăn dưa im lặng tiếp tục ẩn nấp.
Ba vị đại lão* mà Liễu Vũ tag, không có vị nào xuất hiện, trong nhóm hoàn toàn yên tĩnh.
(*) 大佬 - đại lão: chỉ người có kỹ năng, chuyên về gì đó (hoặc là chỉ những người có địa vị, tiền bạc).
Chúng ta sẽ còn gặp từ này xuyên suốt ba phần truyện, mình sẽ giữ nguyên chứ không thay từ nhé.
Qua một lúc lâu, Hải Thu gửi tin nhắn: "Cô có thể là cổ đông công ty, tôi lập tức ăn cái bàn."
Trương Tịch Nhan nghe thông báo tin nhắn, mở nhóm trò chuyện ra, đọc tin nhắn nhóm, lại lặng lẽ liếc nhìn Liễu Vũ, nhét điện thoại di động vào trong túi.
Nàng không biết nhiều về Liễu Vũ, nhưng ngày thường thấy Liễu Vũ tan làm sẽ đi hướng trạm xe buýt, thậm chí không có chiếc xe tay ga* tiện lợi.
Tăng ca muộn, đón xe về nhà, công ty có phụ cấp và thanh toán*, vì vậy có đăng ký địa chỉ của mọi người, mặc dù nàng không rõ rốt cuộc Liễu Vũ ở tiểu khu nào, nhưng biết đại khái là ở một mảnh đất nào đó.
Ấn tượng của nàng đối với Liễu Vũ vẫn dừng lại ở trên tầng lớp lao động phổ thông.
Lúc này Liễu Vũ đột ngột nói mình là cổ đông, nàng cũng không tin.
Một cổ đông khác tên là Liễu Lôi, cùng tên với đồ đệ trên danh nghĩa của ba nàng, vị đó xem như là phú nhị đại* chính thống, nếu anh ta chạy đến nói là cổ đông công ty, nàng còn có thể tin hơn vài phần.
Có điều, Liễu Lôi cả ngày không ở cửa hàng hương khói của ba nàng để buôn bán thì sẽ theo chân ba nàng chạy khắp nơi, nếu anh ta là Tổng giám đốc của công ty, phỏng chừng công ty không phải đã đóng cửa thì chính là đang đóng cửa.
(*) 代步车 - Xe tay ga còn được gọi là xe lười, dùng để chỉ phương tiện di chuyển và dụng cụ phụ trợ cho mục đích đi lại, ở Trung Quốc đôi khi có thể chỉ ô tô, xe đạp điện, xe điện, xe cân bằng tự động hai bánh xe trượt scooter, và xe thăng bằng một bánh.
(*) thanh toán: báo cáo với cấp trên để thanh toán các khoản tiền tạm ứng hoặc các khoản tiền thu chi kê trong hóa đơn
(*) phú nhị đại: thế hệ giàu có đời thứ hai - xét theo đời thứ nhất là Liễu Sĩ Tắc ba của Liễu Vũ, Liễu Lôi
Hai nàng gây lỗi bị sa thải, ngay cả tiền bồi thường cũng không có.
Dù sao Trương Tịch Nhan vẫn được kết toán tiền lương, còn Liễu Vũ không những không có tiền lương, mà còn được thông báo công ty có thể tiến hành truy cứu việc cô báo giả hóa đơn.
Trương Tịch Nhan đã sớm chuẩn bị tâm lý, vì vậy rất hờ hững.
Nàng ở công ty hai năm không có phát triển gì, cũng định đổi công ty thử.
Sức mạnh của Liễu Vũ dồi dào, càng bình tĩnh.
Hai người thu dọn đồ đạc, cùng đi ra công ty.
Trương Tịch Nhan đoán Liễu Vũ sẽ rất khó chịu, thất tình kiêm thất nghiệp, còn bị cố tình mưu hại đuổi khỏi công ty.
Nàng nói:
- Nhà của tôi cách công ty không xa, đến nhà tôi ngồi một lát, ăn bữa cơm nhạt.
Lòng Liễu Vũ nói: Cô biết nấu cơm hả?, cô vui vẻ trả lời:
- Được nha.
Cô vốn nghĩ Trương Tịch Nhan định về nhà thuê của nàng, kết quả được Trương Tịch Nhan dẫn lên taxi, đi đến nhà của ngài Trương Trường Thọ.
Nhà ngài Trương Trường Thọ cách nơi làm việc của hai nàng chỉ mười mấy phút đi xe.
Nhà ngài ấy là hộ gia đình có đất, chỗ ở là dãy dãy tòa nhà nhỏ của hộ gia đình tự xây, nếu phá dỡ đi, chẳng biết lại phá dỡ bao nhiêu một đời.
Nhà Trương Trường Thọ, tầng một là cửa hàng nhang đèn, phía ngoài là mặt tiền của cửa hàng, đi vào trong còn có gian công đường đồ cúng tu hành, mặt sau còn có một sân nhỏ trồng hoa cỏ, tầng hai ba là phòng ở.
Năm đó anh của cô trúng tà, làm pháp sự ở gian công đường gần sân sau, Trương Tịch Nhan ngồi ở bàn đá tròn cạnh sân sau hoa cỏ mà gặm "năm ba".
Liễu Vũ biết mọt sách Trương Tịch Nhan không biết cô, nhưng nhờ phúc ba mẹ cô, vợ chồng Trương Trường Thọ vẫn nhận ra cô.
Liễu Vũ đi phía sau Trương Tịch Nhan, trộm nhìn nàng, chậm rãi đi theo tiến vào cửa tiệm đèn nhang.
Trong cửa hàng nhang đèn, anh của cô Liễu Lôi đang miệt mài chích người giấy (nguyền rủa người ta).
Hai nàng bước vào cửa hàng, ngài Liễu Lôi không ngẩng đầu:
- Cần gì, mời tùy ý xem.
Trương Tịch Nhan gọi:
- Anh Liễu.
Liễu Lôi nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên, bất ngờ nhìn thấy Trương Tịch Nhan, vội đứng dậy:
- Ơ, sư muội đã trở về nha.
- Sau đó nhìn Liễu Vũ, rất ngạc nhiên hỏi:
- Sao em cũng đến?
Liễu Vũ hoàn toàn không muốn để ý đến anh ấy.
Liễu Lôi thường xuyên bị em gái ghét bỏ, vì vậy không để bụng, nói với Trương Tịch Nhan:
- Sư mẫu vẫn luôn nhớ em, mà em bận việc, muốn em về nhà ăn bữa cơm cũng không có thời gian.
Buổi chiều không cần gấp gáp chạy về công ty chứ?
Trương Tịch Nhan nói:
- Không cần chạy về.
Anh Liễu, anh làm đi, em lên lầu bỏ một ít đồ.
- Tầm mắt của nàng quét qua Liễu Lôi và Liễu Vũ, hỏi:
- Hai người quen nhau? - Còn đều họ Liễu.
Liễu Lôi sửng sốt, sau đó mới nhớ ra em gái anh ấy không thường đến đây, mà Trương Tịch Nhan vẫn luôn đi học ở chỗ khác, cho dù về nhà cũng đều ở trên lầu mải miết đọc sách rất ít xuống lầu, về sau làm việc rồi càng bận rộn quanh năm suốt tháng không thấy bóng.
Anh ấy nói:
- Bọn anh là anh em.
Trương Tịch Nhan kinh hãi, nàng hỏi lại câu:
- Anh đang giữ chức Tổng giám đốc của công ty nhà anh?
Liễu Lôi không để ý mà vung tay lên:
- Ầy, che mắt!
Nhiệt tình tiến lên nhận lấy va li trong tay Trương Tịch Nhan, giúp nàng ôm lên lầu, hoàn toàn không nhìn thấy em gái mình tay vác túi, ngực ôm va li.
Liễu Vũ muốn đấm chết Liễu Lôi!
Trương Tịch Nhan đi theo sau Liễu Lôi lên lầu.
Liễu Lôi ôm đồ đến cửa phòng Trương Tịch Nhan, nói:
- Sư muội, anh để đồ ở đây, bây giờ anh lập tức gọi cho sư phụ.
Trương Tịch Nhan nói cảm ơn, quay đầu liền thấy Liễu Vũ đứng ở cầu thang cười khẩy nhìn hai người bọn họ, vẻ mặt lạnh nhạt không vui giống như ma ở cạnh.
Liễu Lôi gọi điện cho ngài Trương Trường Thọ, lúc đi ngang Liễu Vũ, còn tiện thể mạnh tay xoa xoa đầu Liễu Vũ, vò tóc rối tung thành cái ổ gà.
Liễu Vũ tức giận, nếu đây không phải là anh ruột, còn lắm tai nạn từ nhỏ, cô đã đạp anh ta xuống lầu, làm cho anh ta lăn vòng vòng êm dịu xuống lầu.
Cô lạnh lùng hỏi:
- Ngài Liễu Lôi, có lẽ ngài không biết tôi và sư muội thân mến của ngài là đồng nghiệp cùng tổ, ngày hôm nay cô ta đã bị đuổi rồi.
- Cô lại nặng nề bổ sung một câu:
- Còn có tôi, cũng bị đuổi rồi.
Tay Liễu Lôi run run, suýt chút nữa đánh rớt điện thoại.
Lúc này, trong điện thoại truyền ra giọng của sư phụ anh ta: "A lô, Lôi con, có việc đợi lát nữa nói, thầy tìm được mối lớn."
Anh hắng giọng, nói: "Sư phụ, sư muội đã về."
Anh vội cúp điện thoại, ngẫm nghĩ, nhớ tới video hôm qua Liễu Vũ cho anh xem, lại nhìn thái độ lạnh lẽo của Liễu Vũ, lập tức hiểu rõ.
Anh nói với Liễu Vũ:
- Tuyệt đối đừng để sư phụ biết, chiều anh lập tức quay về công ty, chúng ta về công ty nói chuyện.
- Tiếp tục vái tay hình chữ thập.
Dù là anh ruột, Liễu Vũ cũng rất muốn tháo giày cao gót nện lên gáy anh ta, nện cho đầu anh ta mọc đầy cục u.
Trương Tịch Nhan lặng lẽ ôm đồ của mình lên bàn sách.
Trong đầu của nàng hiện lên: Cho nên bọn người Mã Vịnh Ngọc và Hải Thu liên hợp với Phòng tài vụ và Phòng tổng hợp đuổi việc cô chủ của mình? Uông Dương nhìn trúng điều kiện gia đình của Triệu Hiểu Hiểu, vứt bỏ một viên ngọc khảm vàng đáng giá hơn.
Thế giới huyền huyễn này, nàng xem không hiểu.
Liễu Vũ là một cô chủ, vậy mà suốt ngày giả nghèo, chen chúc trên xe buýt để tan làm.
Liễu Lôi nhẹ nhàng gõ cửa phòng Trương Tịch Nhan, nói:
- Sư muội, em yên tâm, sư ca nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này, tuyệt đối không để em chịu oan ức.
Liễu Vũ nhẹ nhàng đá một cước vào đùi Liễu Lôi, lạnh lùng nói:
- Tránh ra.
Cô hoài nghi sâu sắc Liễu Lôi và Trương Tịch Nhan mới là anh em ruột.
Liễu Lôi vội vã lách mình tránh đường cho em gái ác bá nhà mình.
Liễu Vũ "hừ" mạnh một tiếng, bước vào phòng Trương Tịch Nhan, đóng cửa "sầm" một tiếng.
Trương Tịch Nhan quay đầu nhìn cửa, thấy Liễu Vũ hướng tới mình với vẻ mặt nghênh ngang kiêu ngạo bước chân mạnh mẽ khí thế hừng hực, có chút lờ mờ: Liễu Vũ bị đuổi ở công ty nhà mình, mắc mớ gì đến nàng, giận dữ với nàng cái gì?
Ý nghĩ chợt lóe, chợt nhớ ra, Tổng giám đốc trốn việc, ở nhà nàng trông coi cửa hàng nhang đèn.
Nàng nhất thời chột dạ, liên tục lùi mấy bước, đến cạnh giường, sau đó gót chân vấp phải mép giường, ngã ngồi trên giường.
Nàng muốn giải thích, lại không có sức, yếu ớt giãy dụa:
- Chuyện này không oán lên đầu tôi...!chứ?.