Like love

Khi xe chạy đến nhà Mạch Đinh, Mạch Đinh đã ngủ ngon lành trên đùi của An Tử Yến, An Tử Yến đẩy đẩy Mạch Đinh: “Này, mau dậy đi.” Động tác phi thường thô lỗ, Mạch Đinh mặt nhăn mày nhíu, hất tay An Tử Yến ra, lại ngủ tiếp. Mặc cho An Tử Yến kêu thế nào, Mạch Đinh bởi đêm qua suy nghĩ chuyện về Bạch Tiểu Tư mà không ngủ được, hôm nay lại chạy ngược chạy xuôi, ngủ rất sâu, căn bản là không muốn thức dậy.
An Tử Yến bất đắc dĩ tắt máy, im lặng ngồi trên xe, lấy tay chống đầu, ngắm Mạch Đinh.
Cứ như vậy qua một đêm, Mạch Đinh rốt cuộc mở mắt, vừa tỉnh lại mất vài giây để xác định mình đang ở đâu, cậu đột nhiên ngồi bật dậy, áo khoác của An Tử Yến từ trên người cậu rơi xuống. An Tử Yến bị động tác của Mạch Đinh đánh thức, Mạch Đinh giật giật tóc mình: “Sao cậu không gọi tớ dậy, tớ biết nói thế nào với bố mẹ bây giờ, đều tại cậu, cậu mà đánh thức tớ thì không sao rồi, tối hôm qua nói không chừng có hàng xóm trông thấy, sao cậu lại không cẩn thận vậy hả.”
Mạch Đinh chĩa mũi dùi về phía An Tử Yến.
An Tử Yến bị chỉ trích như vậy, khẽ cắn môi, có phải bình thường quá cưng chiều cậu ấy rồi hay không, hiện tại dám đạp lên cả mặt mình, An Tử Yến lạnh mặt xuống xe, đi đến bên Mạch Đinh mở cửa xe, Mạch Đinh vừa thấy biểu tình của An Tử Yến liền biết không ổn, liên tục lùi về sau: “Cậu định làm gì, đừng quá xúc động, có việc gì từ từ thương lượng.”
“Với cậu? Không thể thương lượng.”
“Lời này sao mà khó nghe quá, dù gì cũng là vợ chồng với nhau, đừng nói chuyện như người xa lạ vậy chứ.”
An Tử Yến túm được Mạch Đinh đang dán chặt người vào ghế, tha ra bên ngoài. Sau khi lôi ra rồi, giữa thanh thiên bạch nhật quang minh chính đại áp Mạch Đinh trên xe, tư thế phi thường mờ ám, lạnh lùng nhìn Mạch Đinh: “Nè, nói mấy câu dễ nghe xem.”
“Vô duyên vô cớ bắt tớ nói mấy lời dễ nghe làm gì.”

An Tử Yến liền tháo luôn thắt lưng của Mạch Đinh, Mạch Đinh bị hành động trắng trợn này dọa cho sợ tới mức tim gan phèo phổi gì cũng muốn vọt ra ngoài, cậu muốn phản kháng, bất đắc dĩ bị An Tử Yến tóm được tay, may mắn nhất chính là, bây giờ vẫn còn sớm, trên đường căn bản không có ai qua lại.
“Vị đại ca này, đừng đừa quá trớn, ở đây rất gần nhà tớ đó.”
An Tử Yến không thèm để ý, lần này là mở cúc quần. Mạch Đinh xoạc chân ra, để tránh quần rơi xuống: “Cậu mẹ nó là lưu manh à, cậu có tin tớ đến cục cảnh sát cáo trạng không, để cậu tiếng xấu lan xa.”
Lần này thì An Tử Yến kéo khóa quần Mạch Đinh, Mạch Đinh rốt cuộc sụp đổ: “Tớ sai rồi, tớ sai rồi, xin hãy tha thứ cho tớ vì đã chỉ trích cậu vô lý, tớ không nên nói với cậu như vậy.”
“Còn chưa đủ.” An Tử Yến một phen kéo quần Mạch Đinh xuống, Mạch Đinh chỉ còn sót lại cái quần sịp, cậu quả thực khóc không ra nước mắt, cậu không ngờ An Tử Yến lại dã man như vậy, mình chỉ phạm chút lỗi nhỏ thôi mà.
“Tớ sẽ viết một bức thư ăn năn hối cải.” Mạch Đinh đã hoàn toàn thỏa hiệp, bây giờ còn có gì quan trọng hơn việc giữ gìn trong sạch của bản thân.
An Tử Yến cùng Mạch Đinh ngồi trong xe nguyên một đêm, chân bị gối đến tê rần, kết quả sáng sớm vừa tỉnh lại đã bị đầu sỏ gây tội mắng vốn, hắn không định dễ dàng buông tha cho Mạch Đinh, An Tử Yến ném thắt lưng của Mạch Đinh vào trong xe, kéo rách quần cậu, tìm cách phá hỏng khóa quần, sau đó bỏ mặc Mạch Đinh đứng đó.
“Thư hối lỗi hôm nay phải gửi vào mail cho tớ.” Dứt lời ngồi vào trong xe, lái xe rời đi.
Hết thảy động tác đều quá mức nhanh chóng, nhanh đến mức Mạch Đinh căn bản không kịp phản ứng. Túm cái quần đã rách hỏng, chả thàm để ý đến hình tượng nữa, xẵng giọng hô to: “An Tử Yến, mẹ nó cậu chính là vương bát đản.” Vừa mắng xong thì An Tử Yến lùi ngay xe quay lại, dừng bên cạnh Mạch Đinh, hạ cửa sổ xuống: “Cậu vừa nói gì?”
“Lão tử nói, lão tử quả thực yêu cậu đến chết mất.” Mạch Đinh ánh mắt trợn tròn, nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ.
An Tử Yến hài lòng lái xe rời đi.
Ngẫu nhiên trừng phạt cậu một chút, để cậu biết ai mới là công.
Đối với sự bá đạo vô lý của An Tử Yến, Mạch Đinh giận mà không dám nói gì, cậu xem như lĩnh hội được bản chất thật sự của An Tử Yến, là một tên lưu manh chính hiệu. Cậu túm quần, lặng lẽ mở cửa nhà, nhẹ chân nhẹ tay muốn trở về phòng mình, lại bị mẹ bắt gặp: “Tối hôm qua đi đâu không về?”
“Con...” Mạch Đinh nhất thời không tìm được lý do.
“Con cái gì mà con.” Lúc này mẹ Mạch Đinh mới thấy rõ Mạch Đinh đang gắt gao túm quần, tóc tai tán loạn, đi đến cầm tay Mạch Đinh: “Con túm quần như vậy làm gì.”
Tay Mạch Đinh vừa bị lấy ra, quần liền rơi xuống, chỉ còn chừa lại quần sịp, mẹ Mạch Đinh nhéo tai cậu: “Mày xem cái bộ mặt đáng khinh của mày đi, tối hôm qua chạy đi lêu lổng ở đâu, nói rõ cho lão nương, đến quần còn thành ra như vậy.”

“Đau, mẹ à, không phải như mẹ nghĩ đâu, buông ra, đau đau.”
Một màn ban nãy của An Tử Yến và Mạch Đinh ở bên ngoài bị một nữ sinh chạy thể dục buổi sáng trông thấy, cô ta bẻ ngón tay răng rắc, oán hận nhìn chằm chằm về phía nhà Mạch Đinh.
________________________________
Rất nhanh, thư hối lỗi của Mạch Đinh đã viết xong.
Thư hối lỗi
Tôi - Mạch Đinh bởi vì không tôn trọng chồng mình là An Tử Yến, khiến hai người nảy sinh cãi vã kịch liệt, tôi đã bại trận. Cuối cùng dưới sự cẩn thận giáo dục và ôn nhu khuyên răn của An Tử Yến, rốt cuộc nhận thức được bản thân còn nhiều thiếu sót và sai trái, đối với người yêu không đủ nghiêm túc, chuyện này khiến tôi hiểu được, chồng mình chính là hết thảy, cho dù đúng hay sai, anh ấy vẫn là tất cả. Chức trách của tôi không phải là chỉ trích anh ấy, không phải lớn tiếng nói chuyện với anh ấy, mà là hảo hảo yêu thương anh ấy, hảo hảo hầu hạ anh ấy, phục tùng anh ấy.
Khi Mạch Đinh viết thư hối lỗi, quả thực là rưng rưng nghẹn ngào. Lại chỉ đổi lấy một câu bình luận lãnh đạm của An Tử Yến: “Viết buồn nôn như vậy làm gì.”
“Tớ viết thế là hay lắm rồi, cậu đừng có mà không biết chừng mực.” Mạch Đinh lý luận cùng An Tử Yến trên điện thọai.
“Chú ý thái độ của cậu.”
“Tớ cứ thái độ đấy, sao hả, đánh tớ a, đến phá đồ đi, tớ đang ở nhà, xem cậu làm thế nào.” Mạch Đinh hiện tại đang ở nhà nên cậy mạnh, dù sao cách xa như vậy, An Tử Yến cũng không làm gì được mình.
“Đừng làm chuyện điên rồ.” Lời khuyên từ An Tử Yến.

“Đừng tự cho mình là đúng.” Lời khuyên của Mạch Đinh.
An Tử Yến cúp điện thoại, Mạch Đinh làm mặt quỷ với cái điện thoại, sao hả, hết lời để nói rồi chứ gì, nhà, chính là thành lũy của tớ a. Ước chừng qua năm phút đồng hồ, mẹ Mạch Đinh đằng đằng sát khí vọt vào: “Mạch Đinh mày giỏi lắm, hôm đó còn nói cái gì mà đến nhà bạn chơi, nếu Tiểu Soái không gọi điện thoại nói cho tao biết, buối tối hôm đó mày chạy đi lêu lổng với mấy đứa không đứng đắn, uống rượu đến hừng đông, tao vẫn bị mày gạt chẳng biết gì, chả trách bộ dáng hôm đó lại như vậy, hiện tại đủ lông đủ cánh rối, dám nói dối tao à.”
Tiếng kêu thảm thiết của Mạch Đinh từng tiếng từng tiếng truyền ra từ trong phòng.
Sau khi bị dần cho một trận, Mạch Đinh không phục lấy điện thoại gọi cho An Tử Yến: “Mượn tay người khác trả thù, sao được coi là anh hùng hảo hán.”
“Không phải trả thù, là giáo huấn cậu.”
“Giáo huấn cái gì?”
“Tôn trọng chồng của mình.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui