Mới đây đã gần đến đầu năm rồi...
- Các em sẽ phải chuẩn bị cho ngày cắm trại qua đêm tại trường vào ngày tết. Không bắt buộc phải đi...
Trong khi bà cô đang dặn dò thì...
Không biết tại sao nó với hắn cứ ngồi đó loay hoay mãi.
- Hai em làm gì mà loay hoay nãy giờ vậy hả! Thanh! Sao không ngồi vào bàn mà cứ kéo ghế ra ngồi ở ngoài, đeo bao tay, trùm đầu, quấn cổ kín bít là sao? Còn Vân Anh! Làm gì mà đeo khẩu trang, mắt kính mát rồi mặc thêm 2 cái áo khoác vậy! Bộ trong lớp lạnh lắm hả!
Cả lớp nhìn 2 đứa chằm chằm rồi phì cười. Nghe bà cô nói vậy thì đành phải tháo "Áo giáp" ra, còn hắn thì kéo ghế xích lại chỗ nó.
- Kéo vừa thôi! Làm gì mà lấn át nó dữ dội vậy!_Bà cô nhìn hắn, cười tủm tỉm.
Hắn thì quay mặt sang phía bên cạnh, nhìn thấy nó đang nhìn hắn chằm chằm thì mới nhận ra là mình kéo ghế hơi quá lố, áp sát nó vào vách tường đến nỗi con nhỏ phải thu gọn mình lại.
Hắn vội đẩy ghế mình xích ra.
- Thôi không cần chỉnh sửa lại nữa. Em làm sao mà nó lại trở về chỗ cũ luôn rồi!_Bả với tụi trong lớp phì cười.
Hắn cũng loay hoay nhìn lại thì thấy mình vẫn ngồi phía ngoài bàn như lúc nãy. Vẻ mặt hắn ngu ngơ rồi gãi đầu gượng cười ngu phết
Tụi con gái bàn tán xôn xao về hắn.
- Ê ê! Thằng Thanh cũng đẹp trai ha! Mà còn vui tính nữa!
- Thằng Thanh hiền mà nói chuyện cũng tếu nữa!
- Thằng này cũng đẹp trai mà dễ thương ha!
Nó làm lơ khiến hắn hụt hẫng và trong đầu hắn xuất hiện nhiều suy nghĩ " Không còn để ý đến mình nữa là lẽ đương nhiên rồi, vì mình đã khiến cô ấy không còn tin tưởng vào mình nữa. Không còn yêu mình nữa" Hắn nghĩ vậy vì không biết rằng nó vẫn còn yêu hắn.
ỪA! thì vừa mới nhận ra rằng mình đã yêu, yêu lại mối tình đã bị úa tàn...
- Ngày hôm đó mày có cắm trại qua đêm ở trường không?_Hắn gượng gạo, miệng thì cứ lắp bắp muốn lẹo lưỡi, tay chân quắp lại không biết làm gì, ấp úng hỏi.
Nó ngại không trả lời được, vành môi run run rồi bậm lại khiến hắn hiểu lầm rồi không hỏi thêm gì nữa. Nghĩ rằng sau ngày hôm đó, nó đã thực sự ghét bỏ mình, hắn quay mặt sang phía bên kia, không nói gì nữa.
Vậy mà khi đến ngày hôm nay, ngày cắm trại qua đêm. Hắn thì cứ ngồi ở ghế đá sân trường, ngồi một mình ngẫm nghĩ đến những điều nó đã nói với hắn ngày hôm đó. Càng nghĩ đến nó thì hắn càng cảm thấy mình thật sự là thứ bỏ đi. Hắn ôm chặt lấy chiếc balo của mình, thở hơi thở dài se lạnh. "Nếu hôm nay Vân Anh có đi thì mình sẽ...Nếu vậy thì hay biết mấy..." Hắn nghĩ thầm, vẻ mặt buồn rũ rượi.
- Thanh khùng, làm gì mà ngồi đây có 1 mình vậy?_Tụi con gái trong lớp cố ý chọc ghẹo, bắt chuyện để gây chú ý với hắn. Đáng lẽ bây giờ hắn đã giỡn với tụi đó nhưng không. Hắn không như vậy nữa. Nhiêu đó là đã quá đủ rồi, hắn nhếch môi với tụi con gái. Bất chợt...
- Thanh, tao là Jen Ngô nè!_Hot Girl đứng trước mặt hắn là con Khánh An đây mà.
- Thì sao?_Hắn lạnh nhạt
- Ơ..._Con Khánh An đứng hình không biết nói gì rồi quê mặt. Chỉ tay về phía Yến rồi con đó nói- Nhỏ đó mày biết chứ gì! Mobi Chi trên Facebook đó! Mày muốn lăng nhăng mà!
- Vân Anh!_ Hắn mở to mắt ngạc nhiên, lẻn bẽn đi về phía nó. Nhìn hắn không khác gì một đứa con gái.
Hắn không để ý đến con Khánh An, thậm chí không quan tâm đến những gì con Khánh An nói. Chỉ chăm chú đến nó mà thôi. Hồi hộp không thể tả siết được cái cảm giác xao xuyến ấy xen lẫn với cái cảm giác lo sợ
- Vân Anh! Sao đi trễ quá vậy?_Yến với Hảo hỏi
- He he he..._Nó cười xí xóa
Chạy đến chỗ nó, hắn không biết phải làm gì, ấp úng hỏi.
- Hôm nay có đi hả?
- Ừ..!_Nó gượng gạo trả lời
- Vậy...
- Vân Anh! Mày làm gì vậy? Sao dám cản đường Khánh An! Tránh ra!_Tụi nữ sinh trong lớp đẩy nó, con Khánh An cười nhếch mép rồi hất tóc đi lướt qua trước mặt nó
- Có sao không Vân Anh!?_Hảo dìu nó đứng dậy
- Mẹ tụi nó! Bộ tụi nó bị đui hả!_Yến hậm hực chửi rủa
Nó đau lắm, không phải vết trầy xước hồng đỏ ửng những vệt máu vì đã chống xuống đất mà là vết thương loang lổ ở cái tình bạn này đây.