Ánh trăng bạc bị che khuất bởi làn khí mỏng mờ, những ngôi sao sáng lấp lánh như những viên kim cương trong suốt mờ ảo. Đàn đom đóm nhấp nháy như một bức màng li ti những hạt bụi kim tuyến óng ánh dày đặc che lấp những khoảng trống trong màn đêm đen tối. Làn gió thuần khiết lướt qua đôi gò má, dưới đôi bờ mi lóng lánh những giọt nước mắt. Lọn tóc nâu dài mượt nhẹ tênh bay trong gió xen lẫn với mùi hương mát lạnh ngọt ngào trong hơi thở nồng nàn. Dưới mái đầu rợp bóng hàng cây với âm thanh trong trẻo của những chiếc lá cọ vào nhau xì xào đung đưa trong gió. Bàn tay hắn ấm áp dịu dàng chạm vào sau gáy nó, những sợi tóc khẽ lướt chạm vào bàn tay, xuyên qua giữa những ngón tay hắn óng mượt phất trong làn gió nhẹ.
Sự run sợ được chứa đựng trong hơi thở run rẩy của cả hai. Môi nó hé mở vì sự ngạc nhiên, nó đơ người ra, tim đập loạn nhịp. Vành môi nó run run, hơi thở gấp gáp. Mắt nó mờ dần lóng lánh sau màng nước trong suốt ẩn hiện lên. Ánh lên những vệt đốm nhấp nháy rực rỡ trong đôi mắt màu nâu đỏ dưới hàng lông mi cong đậm nét thoáng buồn ướt đẫm những hạt nước mắt nặng trĩu lóng lánh. Những giọt nước mặn chát với cái ý nghĩa đó. Chúng được gọi là nước mắt khi người khác đau, khi người khác buồn. Nhưng đối với nó, đây là những giọt nước mắt hạnh phúc. Đó là lí do tại sao mỗi lần khóc thì nó lại có thói quen đi kèm với những giọt nước mắt đó là 1 nụ cười rạng rỡ trên môi. Không phải vì muốn che giấu nỗi đau sau một nụ cười giả tạo. Nhưng giờ nó không dùng thói quen đó được vì sợ...nụ hôn này sẽ không kéo dài được nữa. Sợ rằng thế giới này sẽ mờ dần tan biến, vỡ vụn và tan ra những hạt bụi li ti trôi vào bầu khí quyển và biến mất giữa bầu không khí nhẹ tênh...
Tuy hôn tụi con trai trong lớp là một chuyện đùa giỡn thường ngày nó hay làm, nhưng lại không có chút cảm giác gì. Cái cảm giác lần đầu tiên mà hắn đem đến cho nó. Dòng cảm xúc ẩn chứa trong những giọt nước mắt. Nó nhận ra...trong suốt 3 tháng đã từng quen nhau khi ấy, lí do khiến hắn lợi dụng tình cảm của người khác là do nó. Nó đã cứ liên tục chia tay và sau đó là chủ động đòi quay lại. Cứ sai lầm rồi lại nói câu xin lỗi một cách dễ dàng và...hắn đã nhận ra...một phần cũng là do hắn đã lăng nhăng và đã muốn đùa cợt từ lúc đầu. Vậy nên cả 2 đều có lỗi.
Thời gian như ngừng trôi, khoảng không gian rộng lớn giữa bầu không khí lắng đọng. Gía như những phút giây ấy thật lâu, thật chậm, ngưng lại và đứng yên mãi mãi thì tốt quá...
Nó cố đẩy hắn ra nhưng hắn lại vội vàng ôm lấy nó thật chặt. Hắn sợ rằng sẽ đánh mất nó thêm một lần nữa, hắn thật sự không muốn chút nào. Thời gian vẫn cứ trôi đi như không thể níu giữ lại từng giây phút nào nữa. Ước gì có thể quay ngược kim đồng hồ.
- Bỏ...bỏ..tao ra!_Nó vùng vẫy trong vòng tay siết chặt của hắn. Hắn càng siết chặt nó hơn nữa.
- Không..!
- Tại sao vậy!_Nước mắt nó tuôn ra- Bỏ tao đi! Bỏ tao đi!_Nó gào lên nghẹn đắng cổ họng.
- Tao biết thời gian không thể quay ngược lại và tao cũng không thể níu giữ hay khiến nó ngừng trôi. Nhưng tao biết rằng mình có thể thay đổi nó!_Không biết nói gì hơn nữa, hắn gào lên và chỉ biết khóc như một con người yếu đuối.- Mày cũng có một phần có lỗi nên mày...mày cũng phải có trách nhiệm chứ!
Nó sững sờ, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hắn, trong vòng tay siết chặt như sợ rằng nó sẽ vụt mất một lần nữa. Thật ấm áp trong vòng tay an toàn, dễ chịu. Cứ thế, nước mắt cứ tuôn rơi. Nó mỉm nhẹ nụ cười trên môi. Quàng tay kẹp vào cổ hắn rồi vò đầu hắn, nó cười khẩy:
- Cùng nhau sửa lại cái "Đồng hồ" ấy nhé!_Ánh mắt nó tha thiết, dịu dàng.
Đáp lại câu nói ấy là một màng nước mắt với nụ cười rạng rỡ ấm áp từ hắn.
- Ừah!
Ánh dương lên cao, trên tán lá vẫn còn đọng lại những giọt sương trĩu nặng. Trong mắt ánh lên những tia sáng từ phía bình minh. Một mốt tình mới của một mối tình cũ lại có một khởi đầu mới...