Lili Marleen

Bên dưới vành mũ nâu, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, tựa như một thiếu gia trẻ giễu cợt, mặc quần áo bình dân giả vờ nghèo khổ.

Tố Tố được anh dẫn dắt nhảy múa quay cuồng, anh ôm cô xoay tròn trong tiếng cười đùa vui vẻ, cuối cùng khi tiếng nhạc dừng lại anh đã hôn lên đôi môi hồng hào tuyệt đẹp của cô, vô tư trút niềm hạnh phúc của mình giữa đám đông.

Hermann ở phía sau dường như đã nhận ra anh, cau mày đi về phía trước, anh hạ thấp vành mũ và nói: “Chạy mau!”

Ngay sau đó anh liền kéo Tố Tố xuyên qua đám đông và chạy về phía cuối con phố yên tĩnh.

Dàn nhạc đã bắt đầu chơi bản nhạc tiếp theo, tiếng cười đùa dần cách xa bọn họ, Heinz tìm một góc tối rồi ôm chầm lấy cô, anh giữ mặt cô lại, ngắm nhìn cô thật chăm chú, “Chỉ có Chúa mới biết anh yêu em đến nhường nào, em yêu, em đã lấy mất linh hồn anh rồi, anh vì em mà điên loạn, anh tuyệt đối không thể bị mất đi em ——”

Tố Tố đỏ mặt, nhón chân, hôn lên bờ môi hơi tái nhợt của anh.

Sự chủ động của cô khiến anh phát điên, bọn họ ôm hôn nhau thật thắm thiết trong con ngõ, cô thuộc về anh, và anh cũng thuộc về cô, không gì tuyệt vời hơn bây giờ.

Đúng vậy, hoàn toàn không có gì tuyệt vời hơn bây giờ.

Nhưng không ai ngờ rằng Heinz thực sự đã dừng nụ hôn cuồng nhiệt này lại.

Anh ôm mặt cô, thở hổn hển nói: “Nghe này bé cưng, em phải dừng lại đúng lúc, nếu không anh cũng không biết anh sẽ làm ra chuyện điên rồ gì nữa.”

Tố Tố không nói gì, chỉ dùng ánh mắt đen láy sáng ngời nhìn anh, trong ánh mắt này, bọn họ dường như sở hữu cả thế giới.

“Đừng sợ, anh sẽ quay về sớm thôi.”

Cô tựa vào vai anh, yên lặng chờ đợi nhịp tim ổn định lại.

"Mong Chúa phù hộ cho anh.” Cô khẽ giọng nói.

“Đúng vậy, Chúa sẽ phù hộ cho nước Ðức.”

Tố Tố đã nhờ bà chủ quán ăn Trung Hoa may một chiếc áo chần bông, lúc tiết trời lạnh giá có thể mặc nó bên trong áo khoác quân trang.

Tuy nhiên chiếc áo bông nhỏ đáng thương này đã bị Heinz chế nhạo không thương tiếc, “Xấu quá, nếu bị đám nhóc Hermann phát hiện ra, anh nhất định sẽ bị bẽ mặt vô cùng.”

“Mang theo đi, giấu nó dưới đáy rương hành lý, mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi. Nếu không em sẽ đưa cho Hans, nhờ anh ấy giữ nó giúp anh đấy.”


Phong cách làm việc của cô là như thế, gọn gàng ngăn nắp, không bao giờ cẩu thả.

Heinz tin chắc rằng sự dịu dàng của Tố Tố chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong cơ thể cô là một con sư tử cái hung dữ, sẵn sàng cấu xé anh bất cứ lúc nào nếu anh không chịu phục tùng.

Và đương nhiên, lời này không thể để Tố Tố nghe thấy, anh chỉ đành nói thầm trong lòng.

“Được thôi, nếu vậy thì, anh sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận, xem như nó là tín vật đính ước giữa chúng ta.” Thấy Tố Tố nhíu mày, anh lập tức thức thời bổ sung thêm vài tính từ, “Vô cùng đặc biệt và quý giá.”

Vào ngày 18 tháng 6 năm 1941, Stalin lại bác bỏ những cảnh báo về một cuộc xâm lược sắp xảy ra của Đức. Điệp viên gửi cảnh báo giữ chức vụ cao cấp trong Không quân Đức. Stalin mắng to: “Nói với ‘ người cung cấp thông tin ’ của anh, hắn là đồ chết tiệt.”

Heinz nhận lệnh, toàn bộ tập đoàn quân số 3 tập kết về hướng Ukraine. Anh còn chưa kịp nói lời tạm biệt, tuy nhiên, anh nghĩ điều đó hoàn toàn không cần thiết, Otto thậm chí còn nói rằng anh có thể xin nghỉ phép vào tháng 8 này, dự định sẽ đến đảo Sicily nghỉ dưỡng.

Ngày 20 tháng 6 năm 1941, quân đồn trú ở Pháp xuất phát, Heinz cưỡi trên chiếc xe tăng hạng nặng Panther V to lớn của mình đi qua đại lộ Saint-Germain. Có rất nhiều công dân Paris không rõ chân tướng đứng hai bên đường —— dù sao thì quân đội Đức vẫn luôn bị điều đi khắp nơi, không ai biết đích đến thực sự của họ là ở đâu, có thể là eo biển nước Anh, có thể là Bắc Phi hoặc Syria, không một ai quan tâm.

Nhưng anh đã trông thấy cô, ngay trước ngân hàng quốc gia Paris của Pháp, có một người phụ nữ cao lớn với đôi môi đỏ đã che đầu cô khỏi nắng. Cô mặc chiếc váy nịt eo màu đỏ thẫm, đội mũ dạ vành hẹp, cô đang nhìn anh chăm chú qua đám đông, xinh đẹp tựa thiên thần.

Anh giơ tay chào kiểu quân đội về phía Tố Tố, khuôn mặt phong độ của anh khiến người ta không thể bỏ qua, anh là con cưng của Chúa, là con trai của thiên thần, cũng là hiện thân của quỷ dữ, ngay cả những bà nội trợ căm hận quân Đức nhất cũng không nén được mà chú ý đến anh.

Bọn họ đang xa dần khi bánh xích xe tăng lăn bánh, anh nhìn cô, mắt cô dõi theo anh, dõi theo mãi.

Ký ức của Heinz về Tố Tố dường như đã vĩnh viễn dừng lại ngay ngày hôm nay.

Đôi mắt đẫm lệ của cô sẽ an ủi cơ thể mệt mỏi và ý chí gục ngã của anh hết lần này đến lần khác trong những đêm rét lạnh vô cảm ở Novosibirsk.

Tình yêu của họ sẽ tồn tại mãi mãi trong ngọn lửa chiến tranh.

Sáng ngày 22 tháng 6 năm 1941, 3,6 triệu quân lính của quân đồng minh Đức và Đức Quốc xã đã xâm chiếm Liên Xô từ Phần Lan đến Biển Đen, đánh dấu sự khởi đầu của chiến dịch Barbarossa.

Đêm tối ngủ say trong đôi mắt đen nhánh

Bình minh bay vút trên lưỡi kiếm trắng

Tôi không thể nhìn thấy ban ngày


Tôi sẽ ngủ say

Trong khoảnh khắc trước lúc bình minh

“Vì lợi ích nhân loại, quảng bá lối sống của chúng ta đến với các chủng tộc và quốc gia thấp kém hơn, là nhiệm vụ của mỗi người lính Đức.” Giữa chiến tranh, Henry ngồi trên bục súng xe tăng, vừa hút thuốc vừa nói.

Tiểu đoàn thiết giáp hạng nặng 101 hành quân suốt 130km trong một ngày, đè bẹp sự chống cự của Liên Xô. Quân đội Ðức mạnh như vũ bão, thậm chí có một số người còn bảo rằng, bọn họ sẽ chiếm toàn bộ Liên Xô trong vòng ba tháng.

Ukraine giống với Estonia và Litva, đã nổi dậy trước khi quân Đức tiến đến Kyiv*, họ bắt được quân bù nhìn của Liên Xô, hơn nữa họ còn chào đón quân Đức ở hai bên đường bằng những cái vẫy tay, những bài hát, những bó hoa và những lời cảm ơn.

*Kyiv cũng được biết tới với tên từ tiếng Nga là Kiev (Ки́ев), là thủ đô và là thành phố lớn nhất nước Ukraina

Thời tiết khá đẹp, tiểu đoàn 101 đóng quân tại một thị trấn nhỏ tên là Ternopil, Hermann đã chỉ huy tiểu đoàn thiết giáp hạng nặng 103 tiến về Kyiv, nhưng Donitz dường như có kế hoạch khác cho tiểu đoàn 101. Heinz đang nghiên cứu bản đồ trong trung tâm chỉ huy chiến đấu tạm thời của tiểu đoàn, phó tiểu đoàn trưởng Rudolf bước vào với điếu thuốc lá trên miệng, thắt lưng vẫn chưa thắt, vạt áo sơ mi xộc xệch quanh eo.

“Anh phải học cách mặc quần.” Heinz rít điếu xì gà và nói.

Rudolf cười ha hả, rõ ràng đang có tâm trạng vui vẻ, anh dập tắt điếu thuốc lá, hút xì gà một cách tham lam, “Các cô gái Ukraine thực sự rất ổn, tôi khá thích nơi này rồi đấy.”

“Tiếc là chúng ta phải tăng tốc độ hành quân.” Đại đội trưởng nói.

Heinz nhìn ra ngoài cửa sổ, vô tình nhìn thấy một cô gái trẻ người địa phương bước ra từ trong trang trại, cô gái nhìn ngó xung quanh, sợ bị người khác trông thấy.

“Đổi lấy cái gì?” Heinz hỏi.

Rudolf nói: “Đừng nhạt nhẽo như vậy chứ thưa chỉ huy. Hừm…… Một khối pho mát lớn và sự bảo hộ của một sĩ quan Đế quốc.”

Heinz mỉm cười, tiếp tục nuốt mây nhả khói.

Hans bước vào báo cáo: “Vụ ám sát đêm qua đã được điều tra rõ, là do quân du kích và người dân lân cận gây ra. Henry bắt được một đám người từ trên núi xuống, có điều tên cầm đầu đã bỏ chạy.”

Rudolf nói: “Bắn, bắn hết bọn chúng.”


Heinz cầm điếu xì gà, nói một cách thờ ơ: “Cứ làm đi.”

Vào buổi chiều tối, tiếng súng vang lên bên hồ, cô gái Ukraine của Rudolf cùng cha mẹ và các anh em của cô đều đã chết trên đầm lầy ẩm ướt. Bọn họ nhanh chóng bị thối rữa, bị quạ đen mổ xẻ hoặc đã bị chó hoang gặm nhấm, không ai nhớ rõ tên của bọn họ.

Tiểu đoàn thiết giáp hạng nặng 101 được lệnh tiếp tục hành quân về phía Kyiv, Stalin tuyên bố thi hành chính sách thiêu đốt, ra lệnh cho toàn Liên Xô tiêu hủy lương thực, thiêu hủy các tòa nhà để tránh bị rơi vào tay quân Đức.

Sự căm thù của người dân địa phương đối với quân đội Liên Xô ngày càng sâu sắc, Heinz thậm chí còn bắt gặp những quân lính Liên Xô bị người dân gần Vinnitsa giết chết, bọn chúng bị treo trên cây như những chiếc xúc xích, với những tấm bìa cứng treo trước ngực, trên bìa cứng viết “Quân Nga đáng chết” “Quỷ dữ tà ác” “Kẻ phản bội Chúa” và những câu tương tự.

Tương tự như hoàn cảnh ở Ternopil, người dân Vinnitsa đã vui mừng khôn xiết trước sự xuất hiện của quân Đức, họ ngây thơ cho rằng quân đội Đức vĩ đại sẽ thay họ xua đuổi bọn Nga độc ác, từ giờ trở đi họ có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng chỉ có bản thân người Đức mới biết rằng, tất cả người Slav sẽ trở thành nô lệ của dân tộc German*, bọn họ sẽ làm việc ngày đêm trong các nhà máy và trại tập trung, thậm chí còn không được trả bất cứ thù lao nào, bọn họ sẽ phải cung cấp thực phẩm và khẩu phần ăn giá rẻ cho quân đội Đức, để lực lượng quốc phòng có thể chiếm đóng hoàn toàn Liên Xô.

*"German" là danh xưng để chỉ một số tộc người chính, đóng vai trò nòng cốt trong quá trình hình thành nên quốc gia dân tộc Đức hiện đại nhưng danh từ "German" lại được sử dụng phổ biến để gọi quốc gia dân tộc Đức. Vì là tộc người chiếm đa số tuyệt đối trong các nhóm sắc tộc ở Đức trong suốt quá trình lịch sử từ khi lập quốc đến nay nên khi dùng danh từ "người Đức" hay "dân tộc Đức" cũng có ý nghĩa tương đương với cụm danh từ "tộc người German ở Đức"

Thật là một lũ ngây thơ ngu ngốc.

Xung đột đang xảy ra, mỗi ngày đều có những người theo đảng phái hoặc những người Ukraine khả nghi bị bắn chết, tất cả người Do Thái đều bị đưa đến các trại tập trung, ngoại trừ một bộ phận nhỏ người Do Thái ở ngoài đã bị người dân địa phương tàn sát trước khi quân Đức đến.

“Cả thế giới đều căm ghét người Do Thái.” —— Gore, tiểu đoàn trưởng Sư đoàn thiết giáp SS số 3 bật cười to ở sở chỉ huy.

Heinz liếc nhìn anh ta, khẽ mắng “Đồ ngu ngốc”.

Donitz trừng mắt với anh, cảnh cáo anh không được gây rối với vệ quốc quân.

Nếu không có lệnh của Donitz, anh căn bản không cần đến sự hợp tác của Sư đoàn bộ binh, chỉ anh và Hermann cũng đủ để chiếm được Kyiv.

Heinz và Hermann gặp nhau cách Kyiv 10km, giống như các tiểu đoàn thiết giáp và lữ đoàn bộ binh khác, họ dự định đợi lực lượng không quân ném bom rồi mới tiến vào Kyiv.

Do quy định về khói lửa, Heinz và Hermann chỉ có thể ngồi xổm bên dưới áo mưa và hút thuốc.

“Tôi cảm thấy chúng ta làm như vậy có hơi ngu xuẩn.” Hermann cầm điếu thuốc lá, giơ áo mưa lên bằng tay phải.

Heinz khinh thường nói: “Vẫn chưa ngu xuẩn bằng lúc anh còn ở học viện quân sự.”

“Tôi thấy anh mới ngu xuẩn hơn đấy, lúc ấy chúng ta đi xem trộm một cô gái đang tắm, anh suýt thì bị chó quân đội cắn vào mông.”

“Biến khỏi đây đi, xảy ra chuyện anh đều chạy nhanh nhất.”


“Ha ha ha…… Tôi không muốn bị khai trừ chỉ vì nhìn con gái tắm đâu, thế thì mất mặt quá.”

“Hừ, anh là đồ vô ơn thối tha.”

“Đừng giận nữa mà Heinz, chúng ta còn phải kề vai chiến đấu đấy.”

“Anh rất giỏi chạy trốn.”

“Đừng lo, tôi nhất định sẽ không bỏ rơi anh đâu, chúng ta phải cùng nhau đến Điện Kremlin để đánh dấu sự kiện đó……”

“Đi tè lên giường Stalin à? Tôi sợ Donitz sẽ bắn chết tôi mất.”

“Không đâu.” Hermann hất vai Heinz, “Phải làm một trận thôi.”

“Chắc chứ?”

“Tất nhiên rồi.”

“Khốn kiếp, áo mưa bị anh đốt cháy rồi đồ con lợn ngu ngốc!”

Khi Kyiv đang gần ngay trước mắt, Hitler đã ra lệnh cho bộ nội vụ Đức chuẩn bị cho cuộc duyệt binh mừng thắng lợi ở Moscow vào tháng 8.

Trước mắt, 600.000 quân Hồng quân Liên Xô đã bị bao vây ở Kyiv, tập đoàn quân số 3 kết hợp với Sư đoàn bộ binh SS và Sư đoàn kỵ binh tạo thành một gọng kìm sắt khổng lồ, Kyiv biến thành một mảnh đất thiêu đốt bên dưới trận bom của không quân Đức.

Thắng lợi của quân Đức đang đến gần.

Vào tháng 9, trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay đã rơi xuống Ukraine, mong muốn được nghỉ phép để đến đảo Sicily vào tháng 8 của Otto đã không thành công, sau trận ném bom của không quân, các tiểu đoàn thiết giáp hạng nặng 101 và 103 đã cùng nhau phối hợp tiến vào Kyiv, bắt đầu tác chiến mặt đất.

Cùng lúc đó, Tố Tố nhận được lá thư cuối cùng của Alexander tại Paris, nội dung bức thư rất ngắn gọn, chỉ có vỏn vẹn hai câu.

Đồng chí Yevgenia thân mến,

Anh được Ivan giới thiệu nhập ngũ, đã chính thức trở thành một chiến sĩ Bolshevik vẻ vang, có lẽ anh sẽ được điều động đến Viễn Đông, chiến đấu với quân Nhật trên đất mẹ của mình.

Hãy chúc phúc cho anh.

Alexander

Ngày 1 tháng 6 năm 1941


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận