Lili Marleen

Sau một ngày một đêm chiến đấu tiêu hao, lực lượng quốc phòng và Hồng quân Liên Xô đều bị chịu tổn thất nặng nề. Tiểu đoàn thiết giáp hạng nặng 101 bị tổn thất hai chiếc xe tăng và gần như toàn đại đội xe tăng, Henry lắm mồm và Ogu béo đã bị mắc kẹt trong chiếc xe tăng bốc cháy và bị thiêu sống thành tro, nhưng ngọn pháo Katyusha thì vẫn vang vọng trên bầu trời, cuộc tấn công của Hồng quân tựa như cơn bão tố trước lúc bình minh, cuồn cuộn không ngừng nghỉ.

Súng máy quét sạch một tốp, lập tức có một tốp khác lao ra nạp đạn, một số người thậm chí còn không có súng, người phía trước ngã xuống, phía sau lại có những người nông dân bị lôi đến từ cánh đồng tuyết Siberia lập tức nhặt súng lên và tiếp tục lao về phía trước, ai biết điểm cuối là ở đâu? Trên chiến trường, chỉ có cái chết là điểm kết thúc không thể tránh khỏi.

Chính ủy Krolov cầm súng xông lên, sau cuộc duyệt binh ở Quảng trường Đỏ, ông nói với các phóng viên, tôi biết tôi sẽ phải rời xa nhân thế, tôi sẽ sớm chết dưới họng súng của kẻ thù, nhưng tôi không thể lùi về sau, dù chỉ một bước, tôi là một quân nhân, cũng là một chính ủy, quân nhân có thể sợ hãi, nhưng tôi cần phải làm một tấm gương tốt.

“Các đồng chí, Moscow đang ở phía sau chúng ta, chúng ta đã không còn đường lui, vì thắng lợi, vì tổ quốc, hãy tiến lên! Huzzah! Huzzah! Huzzah*!”

*Huzzah: từ tượng thanh, sử dụng trong khi hoan hô chúc mừng

“Huzzah! Huzzah! Huzzah!”

Họ mặc những chiếc áo chần bông tồi tàn, ăn bánh mì lúa mạch đen cứng như đá, sáu mươi đến bảy mươi phần trăm trong số họ là người mù chữ, không biết đọc không biết viết, càng đừng nhắc đến những chủ nghĩa hay triết học, nhưng giờ phút này họ đã bùng cháy bởi khói lửa đạn lạc, bị trúng đạn, bị phân tán rồi bị tụ lại bởi cuộc tấn công của quân Đức, nhưng họ vẫn lao về phía doanh trại của địch như những tia lửa đốt cháy thảo nguyên.

Moscow đang ở phía sau chúng ta, chúng ta đã không còn đường lui, vì tổ quốc, một bước cũng không nhường!

“Bọn Slav chết tiệt……” Sau khi chiến tranh kết thúc, lực lượng quốc phòng cuối cùng cũng mở ra đường tắt đến Moscow, xác của đám nông dân Siberia nằm chất đống ngổn ngang, khắp nơi đều là hố bom và tro tàn, Heinz nép mình trong chiến hào, anh nắm chặt một xấp bài trong tay, mắng mỏ thật nặng nề.

“Chỉ huy, thì ra ngài đang ở đây.” Hans ngồi xổm trên chiến hào, nói với Heinz bằng gương mặt bị phủ đầy tro đen, “Đã bắt được một số tù binh Hồng quân trong lúc dọn dẹp chiến trường, ngài có cần đích thân thẩm vấn chúng không?” Thực ra Hans chỉ đang muốn tìm cho anh một việc gì đó để làm, để anh không phải quay lưng lại với mọi người và hút thuốc một mình nữa.

Cuộc chiến không thuận lợi cũng không thể trách anh được, toàn bộ tập đoàn quân thiết giáp số ba đã chiến đấu vô cùng quyết liệt, bọn Ivan dường như sống lại chỉ sau một đêm, lực lượng quốc phòng không thể lặp lại thắng lợi như ở Ukraine và Litva.

Heinz ban đầu không đồng ý, mãi đến khi Hans định đứng dậy tiếp tục làm việc, anh bất chợt nhảy lên chiến hào, đưa xấp bài cho Hans và nói: “Giữ gìn cẩn thận, mang về Berlin.”

“Chỉ huy……” Việc này chẳng phải là việc của ngài sao?

“Đi thôi.”

Hans đành phải cầm lấy xấp bài, thành thật dẫn Heinz đến một cánh rừng nhỏ vẫn chưa bị bom san bằng, nơi ẩn náu này rất thích hợp để làm những việc mà các phóng viên quốc tế và Hội Chữ thập đỏ không biết được.

Các tù binh chiến tranh đang được tập trung sau một tảng đá lớn, người thuộc Sư đoàn Đầu lâu SS hỗ trợ cuộc tấn công cũng đang ở đó, Heinz chào Ludwig, chỉ huy tiểu đoàn trinh sát thiết giáp số ba, hai người bọn họ cũng khá hợp nhau, Ludwig đã hỏi ra một số manh mối, vừa chỉ tay vừa nói: “Nông dân, thợ săn, thư ký, sinh viên trẻ ——” anh liệt kê ngành nghề của các tù binh chiến tranh.

“Hồng quân Liên Xô vĩ đại bất khả chiến bại của các người đâu rồi? Tại sao các người lại được phái đi đảm nhiệm những thứ như pháo thế này?” Ludwig mỉa mai bằng tiếng Nga.

Một cậu bé có vóc dáng nhỏ nhắn đứng lên nói, “Chúng tôi phải bảo vệ Moscow, đây là điều mà mọi người đàn ông Nga nên làm.”

Ngay lúc Ludwig định dùng báng súng đập vào đầu cậu bé, Heinz đột nhiên hỏi: “Nhóc bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười bảy!” Cậu bé ưỡn ngực, ngước nhìn anh.

“Nói thật đi.”

“Mười hai, tháng sau tôi sẽ mười ba tuổi!”

Hai má cậu bé đỏ bừng vì gió lạnh, cặp mắt sáng lóe như hai viên ngọc bích, thật đáng yêu.

Heinz không nén được hỏi thêm một câu, “Bố và các anh của nhóc đâu? Tại sao lại để một cậu bé như nhóc ra chiến trường.”

Sắc mặt cậu bé bất chợt thay đổi, vai cậu run run, hét lên với quân Đức: “Họ chết hết cả rồi! Các người là đồ đao phủ đáng chết!”

“Chết ở đâu?”

“Minsk và Kyiv.”

Heinz không nói gì nữa, anh lùi lại một bước, im lặng hút thuốc.

Cậu bé ngẩng mặt lên, quật cường kìm nén nước mắt, cậu tuyệt đối không thể khóc lóc trước mặt kẻ thù.

Ludwig tiếp tục thẩm vấn một lúc, nhưng tất nhiên anh không thể moi ra được gì từ miệng của đám người hỗn tạp này, lính SS áp giải tù nhân bận đến tối mày tối mặt, Ludwig quyết định giảm bớt gánh nặng cho đồng đội.

Mười ba tù nhân chiến tranh được tập hợp lại, xếp hàng từng người một. Ludwig có hơi nổi cáu, anh quyết định tự tay tống chúng xuống địa ngục.

Heinz gãi đầu, chuẩn bị rời đi.

Bỗng anh thoáng thấy trong đó có một người lính Hồng quân Liên Xô với mái tóc và chòm râu đen đang lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt bằng vàng từ trong áo khoác chần bông mục nát và bắt đầu cầu nguyện……

Khoan đã, anh đã nhìn thấy gì đây? Có một tấm ảnh được dán ở mặt trong của chiếc đồng hồ quả quýt, đó chẳng phải là……

“Ludwig ——” Khẩu súng đã bắn ba phát, Heinz bất ngờ ngăn tên SS giết người không ngơi tay này lại, “Để lại cho tôi một tên.”

Tiếng súng vang lên, lại có một người ngã xuống, Ludwig nghiêm mặt đồng ý, “Anh chọn một tên đi.”

Heinz giơ tay chỉ về phía một người Châu Á tóc đen, “Là người này.”

Hans đưa người đến, không hiểu hôm nay chỉ huy rốt cuộc muốn làm gì.

Ludwig đã xong việc, anh cất súng vào, nhường chỗ đất trống cho Heinz, nhưng Heinz lại nói: “Hãy cho tôi chút không gian riêng, Ludwig.”

“Được thôi, anh cũng thật khó hầu.” Ludwig phàn nàn, đưa người của mình đi trước một bước.

Hans nhấc tù nhân chiến tranh còn lại đến vị trí thích hợp để xử bắn, rồi lùi lại nhìn chỉ huy, nhưng chỉ huy cũng đang nhìn anh, ý…… Ý gì đây……

“Hans……”

“Ngay cả tôi cũng không được ở lại đây sao?”

“Cút xa một chút.”

“Được thôi, ý tôi là, vâng thưa chỉ huy.” Hans nâng vành mũ lên, chán nản chạy đi chỗ khác, thành thật mà nói, anh cảm thấy hơi buồn, anh cần một chai rượu mạnh và một bao thuốc lá.

Không hề báo trước, Heinz giật lấy chiếc đồng hồ quả quýt trong tay người tù nhân chiến tranh, khi đã phản ứng lại, người nọ bỗng lao đến đánh nhau với anh mà không hề sợ hãi, nhưng Heinz rõ ràng chiếm lợi thế về tầm vóc và sức mạnh hơn, một thiếu tá đã có kinh nghiệm chiến đấu tay đôi và một sinh viên trẻ chỉ biết đọc sách, anh chỉ mất nửa phút để hoàn toàn khuất phục đối phương.

Heinz mở đồng hồ quả quýt ra, quả nhiên, Tố Tố của anh đang ngồi giữa hai cô gái Trung Quốc xinh đẹp, mỉm cười ngây ngô với ống kính, ôi, cô bé đáng yêu, em thực sự không ăn ảnh cho lắm.

“Trả cho tôi, trả lại cho tôi!” Người tù nhân bị anh giẫm xuống đất, đòi lại đồ của mình bằng tiếng Đức lớ ngớ.

“Anh nói được tiếng Đức à?” Heinz cúi xuống, chỉ vào Tố Tố với hai bím tóc trong ảnh và hỏi, “Cô ấy là ai? Anh và cô ấy có quan hệ gì?”

“Muốn giết cứ giết, đừng quanh co dài dòng.”

“Cô ấy họ Thịnh, đang học ngành kiến trúc ở Collège de France đúng không?”

Đôi đồng tử đen láy của người tù nhân bất chợt giãn ra, vùng vẫy liên tục như lên cơn điên, huyên thuyên trong miệng lúc thì tiếng Nga lúc lại tiếng Trung, anh không thể hiểu dù chỉ một chữ. Nhưng anh lại hỏi: “Alexander?”

…………

Trong lòng đã rõ nhưng không nói ra.

Heinz xé bức ảnh bỏ vào trong túi, chĩa súng vào khu rừng trống và bóp cò.

“Cút đi! Đừng bao giờ để tôi gặp lại anh!”

Thịnh Tư Niên lấy lại tinh thần, bất ngờ lao vào vùng hoang dã rộng lớn như một con báo.

Tuyết rơi dày đặc không ngừng, trời đất một màu trắng xóa, chẳng mấy chốc đã che phủ hàng loạt dấu chân nông sâu trên mặt đất.

Hans đang trốn ngoài bìa rừng, nghe thấy tiếng súng ở phía xa xa, không lâu sau ngài thiếu tá của anh cũng từ trong cánh rừng đi ra, trên mặt vẫn còn chút vẻ u buồn, nhưng rõ ràng đã khá hơn trước đó rất nhiều.

“Sắp đến giáng sinh rồi, anh muốn quà gì?” Heinz bất ngờ hỏi.

Hans sững sờ, không hiểu nổi tình huống này, “Nếu có một cái bếp lò ấm cúng là đã tốt rồi.”

“Đừng mơ, chuyện này ngay cả tôi cũng không dám nghĩ đến, quốc trưởng bảo bốn người chúng ta phải chia nhau một chiếc áo bông, nếu trời trở lạnh, chỉ có thể cởi quần áo của Hồng quân ra mà thôi.”

Vừa dứt lời, hàng tá tấm áp phích tuyên truyền của Hồng quân bỗng từ trên trời bay xuống, Heinz nhặt một tấm lên xem, không khỏi mắng một câu văng tục, “Mẹ kiếp cái thứ thối tha này.”

Hans cũng nghía qua, trên tấm áp phích tuyên truyền có in hình một đứa bé người Đức, bên dưới viết, “Bố ơi, con vốn tưởng rằng bố sẽ quay về trước lễ giáng sinh.”

Không ai có thể về nhà, mùa đông năm nay được định sẵn sẽ trở thành địa ngục trong lịch sử.

Trước đêm giáng sinh, nhiệt độ không khí xung quanh Moscow đã giảm mạnh xuống âm 45 độ, đừng nói đến người, ngay cả súng ống cũng trở thành phế thải. Những người lính không dám chợp mắt giữa chiến tranh này, vì sợ nếu chìm vào giấc ngủ thì sẽ bị mùa đông ở Nga đưa đến gặp Chúa trời.

Sau hơn mười ngày chiến đấu kịch liệt không ngơi nghỉ, Heinz gần như đã sức cùng lực kiệt, vào khoảng ba giờ sáng, anh suy sụp ngã gục xuống đống cỏ khô và ngơ ngác nhìn đống đạn pháo sáng loáng ở phía xa, anh gần như quên mất mình là ai, rốt cuộc tại sao anh lại đến đây.

“Tố Tố……” Anh khẽ thì thầm, phát âm của anh không tính là chuẩn, nhưng ai lại đi bận tâm đến điều này chứ?

Anh nhớ cô một cách tuyệt vọng giữa đêm lửa đạn ngập trời, như thể cô đã trở thành ánh sáng của cuộc đời anh, cô là nữ thần hy vọng và là người bảo hộ duy nhất của anh.

“Tố Tố……” Đây là cái tên duy nhất có thể mang lại hơi ấm cho anh trong đêm khuya lạnh giá.

“Malgré cette nuit froide, qui me glace le sang,

Par-dessus les grands arbres qui dansent sur mon passage.

Glisser dans les cheminées, trouver les enfants sages.

Je n'ai que cette nuit, je me dépêche tout en sifflant.

Solo sifflé.

Sur la route en hiver, je voyage en chantant.

Tourbillon dans la neige, emporté par mes rennes blancs.

Aujourd'hui c'est Noël, je cherche les enfants,

Des joujous à livrer, c'est la folie, je n'ai plus l'temps.”

Tố Tố ngồi trước cây đàn piano đệm nhạc cho Antony, tối nay, ngay cả giáo sư Boulanger luôn nghiêm nghị cũng đã đội mũ giáng sinh màu đỏ rực, bà Boulanger giang tay ôm lấy cô, “Giáng sinh an lành, Isabelle thân yêu, cảm ơn Chúa đã đưa cháu đến với bọn ta.”

“Đúng vậy, cảm ơn Chúa!” Antony mừng rỡ ôm lấy bà Boulanger và cùng nhảy múa trong phòng khách.

Lệnh giới nghiêm cấm đi lại vào ban đêm của Đức Quốc xã khiến người dân không thể ra ngoài tụ hội, nhưng niềm vui giáng sinh vẫn tràn ra ngoài cửa sổ và lan rộng khắp Paris.

Dù cuộc sống có khó khăn đến mấy thì ít nhất chúng ta vẫn còn ôm hy vọng.

Giáng sinh an lành, Heinz.

Tố Tố nói với căn nhà Bonnet trống rỗng.

Giáng sinh an lành, Tố Tố.

Heinz nếm thử món súp nóng đầu tiên trong tháng, anh nhìn lên bầu trời đầy sao vô cùng vô tận, cùng cô cầu nguyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui