Lili Marleen

Không lâu sau, các tù nhân đã được đưa lên toa xe chở hàng, cùng với những tiếng còi ầm ĩ trong toa xe đóng kín, họ được đưa đến Siberia băng giá quanh năm.

Vào mùa đông, họ dành cả ngày trong những căn lều đơn sơ mà họ dựng nên, nơi này dường như đã trở thành một nơi chết chóc, các tù nhân khỏe mạnh mỗi ngày đều phải đi thu thập xác của đồng đội mình.

Anh chàng Karl thông minh đã tìm được một công việc tốt, anh chủ động xin đi thiêu thi thể bên cạnh bếp lò lớn, như vậy có thể khiến bản thân được sưởi ấm qua đêm, và tất nhiên, anh cũng đã gọi người bạn thân nhất của mình đi theo —— Heinz người gỗ.

“Chỉ huy.” Karl vẫn nhất quyết gọi anh như thế, “Ở đây ấm áp hơn trong doanh trại đấy.”

Đúng chứ? Không gì tuyệt vời hơn khi được sưởi ấm bằng xác của đồng đội mình.

Heinz lại bắt đầu giả điếc, mặc dù tai phải của anh đã dần hồi phục.

Karl gần như đã làm xong mọi việc, di chuyển xác chết, thêm củi lửa, nhìn chằm chằm vào lò thiêu đỏ rực, trên gương mặt chàng trai trẻ có chút buồn bã, “Anh trai đã nói với tôi, anh ấy dường như đã hỏa thiêu người Do Thái theo cách này. Có điều khi đó, bọn họ sẽ lần lượt chui vào phòng khí độc.”

Karl đột nhiên cười rộ lên, “Thật thú vị, bây giờ SS cũng đã vào lò thiêu. Giống như ở Auschwitz, tro cốt của chúng ta sẽ bay lơ lửng trên bầu trời.”

Dáng vẻ của Heinz vẫn như cũ, im lặng ngồi ở một bên, ngửi mùi hôi thối của xác chết, chịu đựng cơn đau dữ dội ở tay trái —— vì thính giác chậm nên anh không kịp nhận lệnh của lão già mũi lõ* Nateshkin, Nateshkin là một lão già độc thân tuổi ngoài bốn mươi, ông ta không làm gì khác ngoài việc đánh đập tù nhân Đức mỗi ngày.

*Mũi lõ: bọn Tây; thằng Tây; bọn mũi lõ (gọi người Tây Dương có ý khinh bỉ, đặc biệt là người Nga)

Rõ ràng hôm đó tâm trạng ông ta không được tốt, ông ta cầm xẻng đập mạnh vào cánh tay trái của Heinz, vừa đánh anh vừa hùng hổ chửi bới, cố gắng trút bỏ mọi sự thống khổ và cô độc lên người con quỷ Đức khốn kiếp đáng chết khi phải đóng quân trên cánh đồng tuyết Siberia.

Tay trái của Heinz đã bị gãy, mặc dù tên bác sĩ Liên Xô chó má ngu dốt đó đã cố định xương cho anh, nhưng vì nhiệm vụ lao động nặng nhọc, anh lại không được nghỉ ngơi đầy đủ, cánh tay đang bị thương liên tục tạo ra những cơn đau nhức quằn quại, có thể một ngày nào đó, anh sẽ phải chết vì kiệt sức ở mỏ than Shakhty.

Karl hít một hơi, tiến lại gần bếp lò, “Thật ấm áp, nó khiến tôi nhớ đến nhà tôi ở Cologne……” Anh thật sự là một kẻ lắm lời, chỉ cần lính canh Liên Xô không có ở đây, anh có thể nói mãi không ngừng, “Nhưng tôi bị kết án 15 năm, nghĩ lại cũng lâu thật.”

“Cậu bao nhiêu tuổi?” Heinz hỏi.

“21.”

Trẻ thật, Heinz tiếp tục cúi đầu, rầu rĩ không nói lời nào.

Karl lại tò mò hỏi: “Chỉ huy, bọn họ kết án anh bao nhiêu năm vậy?”

“Mười năm.”

“Tại sao? Anh là trung tá! Điều này thật không công bằng.” Một khi Karl trở nên lo lắng sẽ bắt đầu nói hươu nói vượn, “Ý tôi là, điều này rõ ràng là đang phân biệt đối xử với tôi, đúng vậy, phân biệt đối xử! Luật pháp Liên Xô cũng thật tùy tiện.”

Heinz dựa vào tường, cảm thấy hơi buồn ngủ.


10 năm, 20 năm, đối với anh đều vô nghĩa cả, thời gian là vô tận, nó hao mòn đến mức người ta thậm chí không còn đủ dũng khí để tự tử.

Tố Tố ——

Anh vẫn luôn nhớ về cô, mặc dù anh không gửi thư bình an do Hội Chữ thập đỏ tổ chức đến Paris.

Anh hy vọng cô có thể học cách quên đi, nhưng sự thật là ngay cả chính anh cũng không thể.

Càng cố quên đi, ngược lại hồi ức càng trở nên rõ ràng một cách khủng khiếp, anh có thể nhớ rõ rành mạch cảnh tượng lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cô lao vào tầm nhìn của anh trong một đêm tuyết xanh xám, tựa như thiên thần rơi xuống trần gian cùng những bông hoa tuyết.

Một thiên thần xinh đẹp, dịu dàng, tràn đầy hy vọng.

Vào tháng 5 năm 1945, đại úy Krolov tuyên bố tin tức Đức đầu hàng với các tù nhân trong trại tù binh chiến tranh quốc tế Shakhty.

Quốc trưởng tự sát, Đệ Tam Đế Chế Đức tuyên bố diệt vong.

Những lý tưởng, niềm tin và mục tiêu theo đuổi của họ đã bị lũ lụt cuốn trôi chỉ trong một đêm, họ bị thế gian lừa dối, họ đã mất hết tất cả.

Karl bật khóc nức nở, một số hạ sĩ quan trung thành đã lựa chọn cái chết, còn những người khác đã bắt đầu hát vang《 Bài ca của Horst Wessell* 》.

Ngọn cờ tung bay trên cao

Đội ngũ dàn hàng dày đặc

Quân xung kích tiến bước vững vàng

Các đồng chí hy sinh dưới mưa bom bão đạn của phần tử đỏ và phái phản động

Đội ngũ ta tiến về phía trước ngày một chặt chẽ

Hướng tới một nước Đức thống nhất

Ngay lúc này

Hiệu lệnh hành động bất chợt vang lên

Hãy đi chiến đấu mau


Ta đang chờ đợi, đạn đã lên nòng

Chúng ta hãy để ngọn cờ của quốc trưởng lấp đầy khắp phố lớn ngõ nhỏ

Sau khi đau khổ qua đi

Đó sẽ là thiên đường

Hôm ấy có rất nhiều người bị đưa vào phòng biệt giam, quân Liên Xô nghĩ ra mọi cách tra tấn bọn họ, nhưng không một ai cảm thấy sợ hãi, vì họ đã không còn gì cả.

Thế giới đã bỏ rơi họ, quốc trưởng đã bỏ rơi họ, từ giờ trở đi họ sẽ bị hắt hủi, bị sỉ nhục và bị lãng quên, từ giờ trở đi họ sẽ được mai táng trên cao nguyên Siberia hoang vắng, mãi mãi……

Mặc dù tay trái của Heinz không còn chút sức lực nào, nhưng anh hiểu rất rõ, nếu anh không lao động, dù chỉ một ngày, anh cũng sẽ bị ném vào lò thiêu và biến thành củi cho người khác sưởi ấm.

Anh phải sống, anh chỉ còn một tia hy vọng.

Thật khó để tồn tại cho đến khi tuyết tan, vào mùa hè năm 1946, những chiếc chăn thắt nút mà quân Liên Xô đưa cho họ cuối cùng cũng đã khô hẳn, Heinz cởi bỏ chiếc áo khoác bông rách bươm rồi nhét xuống dưới ga trải giường, ảnh đã bị Alexander cướp đi, anh phải dùng cả mạng sống để bảo vệ chút tưởng niệm còn sót lại, mặc dù người tình bé nhỏ của anh đã lừa gạt anh về vấn đề này, nhưng anh vẫn vui vẻ chấp nhận.

Trên thực tế, bởi vì Heinz không sẵn lòng viết kiểm điểm, cũng không thích buộc tội và lên án những điều ngu xuẩn, những công việc do lính canh Liên Xô giao cho anh luôn vô cùng nguy hiểm, và anh đã phải bị đánh đập rất nhiều.

Nhưng Karl lại rất ngưỡng mộ anh, “Đây là lòng ghen tị của đàn ông, thưa chỉ huy, bọn họ đang ghen tị với vẻ ngoài điển trai của anh.”

“Thật ngu dốt.” Heinz luôn ghét bỏ Karl.

Gần đây họ đã có thêm một người bạn mới, thượng úy Miller đến từ Moscow, anh ta vốn là cấp trên của Karl, sau năm 44 vẫn nhất quyết tác chiến gần Ukraine, nhưng cuối cùng vẫn bị quân Liên Xô bắt giữ, bị đưa đến nơi quái quỷ chim không thèm đậu này để đào than và khai thác gỗ.

“Nghe bảo hôm nay sẽ có một nhóm sinh viên đến đây.” Miller luôn cười khà khà, thế nhưng lại có thể tạo dựng mối quan hệ tốt với vệ binh Liên Xô, “Đến từ Moscow, không biết có nữ sinh trẻ không nhỉ.”

Karl đang gặm mẩu bánh mì cứng như đá, sau khi bị bắt anh đã trở nên không còn biết trên biết dưới, “Phụ nữ Slav á? Tôi không có hứng thú mấy, từng người bọn họ trông giống hệt như gấu nâu vậy.”

“Đó là vì cậu chưa từng nhìn thấy ai xinh đẹp, này, thằng nhóc thối, cậu không yêu đương với các cô nàng ở Ukraine sao?”

“Không…… Không hề, tôi là một người ngay thẳng.” Anh chàng Karl bé nhỏ 21 tuổi hơi đỏ mặt, anh đang bận ăn để bổ sung thể lực, mặc dù mẩu bánh mì này có vị như một cục bùn lớn.

Miller bật cười sảng khoái, trêu chọc Karl bé nhỏ hết mức có thể, “Ôi, nàng trinh nữ đáng thương của tôi, sớm biết vậy tôi đã đưa cậu đến viện Tolerance chơi rồi, đây là trách nhiệm của tôi, tôi đã không chăm sóc tốt cho các chiến sĩ trinh nữ trong đội ngũ của mình.”


“Đừng nói nữa! Tôi phải đi làm việc rồi!”

“Lười một chút cũng không sao cả, dù sao cậu cũng không phải là Heinz, sẽ không nhận được sự quan tâm đặc biệt từ quân Liên Xô đâu.”

Vào buổi tối, nhóm sinh viên trẻ ngồi xe tải đến đây, mỗi nhóm người đi theo sau một giáo viên trung niên, không ngừng ríu rít chuyện trò, coi như đã mang lại chút sức sống cho Shakhty quanh năm hiu quạnh.

Heinz và những người khác vừa trở về từ mỏ quặng, trên mặt trên tay dính đầy tro than đen kịt, thứ này rất khó để rửa sạch, nhưng đôi khi họ cũng không cần rửa, dù sao người đến kẻ đi cũng đều là đàn ông, và sẽ không bao giờ có tình trạng đồng tính luyến ái trong hàng ngũ quân đội Germanic, những người thế này sẽ bị kết án tử hình.

Nhưng lúc này đây, bọn họ đều đã hối hận.

Giữa nhóm sinh viên trẻ đến nghiên cứu khoáng vật này thế nhưng lại xuất hiện một cô gái thật xinh đẹp ——

Mặc dù sắc mặt cô đã tái nhợt vì xe tải bị xóc nảy, cô vẫn đỡ lấy một người đàn ông Nga cao lớn đang loạng choạng sắp ngã, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, nhìn từ xa trông dáng người cô thật yểu điệu, mái tóc đen dài được tết lại gọn gàng, thật đáng yêu biết bao……

Miller và Karl đều không nén được mà tiến về phía trước, Miller lẩm nhẩm, “Thật là một cô nàng tuyệt đẹp, chậc chậc, nhưng lại là người Châu Á……”

Karl vặn lại, "Anh đừng kén chọn nữa, chí ít vẫn đẹp hơn những con gấu cái.”

Heinz không mấy hứng thú, anh chỉ muốn tìm cơ hội quay về doanh trại để tắm rửa, nhưng anh đã nhìn thấy cô, qua những gương mặt xa lạ mờ mờ ảo ảo, qua thân hình cường tráng của đại úy Krolov, anh đã nhìn thấy cô……

“Ngăn hắn ta lại! Ngăn hắn ta lại mau lên!”

“Phát điên cái gì thế, đồ con lợn Đức chết tiệt!”

Quân Liên Xô bao vây anh, ngay khi cô còn cách anh nửa mét, bọn họ đã hung hăng quật ngã anh xuống đất. Nện báng súng vào đầu anh, lên người anh, mà cô lại quay đầu đi trò chuyện cùng đại úy như thể hoàn toàn không quen biết anh.

Nhưng anh rõ ràng đã nhìn thấy những giọt nước mắt chực trào ra đang ẩn giấu bên trong đôi mắt đen nhánh của cô.

Anh yêu cô, tình yêu này khiến anh không còn cảm thấy đau đớn.

Không có gì ngạc nhiên khi Heinz bị biệt giam, nhưng lần này lòng anh lại nóng như lửa đốt, anh không biết nhóm sinh viên Moscow sẽ ở lại Shakhty bao lâu, càng không thể chắc chắn liệu Lili Marleen trong mộng mà anh đã nhìn thấy hôm nay là thật hay ảo, anh liên tục đi đi lại lại trong phòng biệt giam, mặc dù nơi chết tiệt này thật chật hẹp và ẩm ướt, chẳng có gì ngoài những bức tường.

Nhưng 24 giờ sau, một lính Liên Xô đã mở cửa phòng biệt giam, tên Ivan thất học mặt đầy tàn nhang cầm súng nói: “Mau ra đây đi, chúng tôi cần anh sửa radio.”

Thành thật mà nói, anh rất giỏi sửa chữa những thứ như thế này, nhưng Hans lại khéo léo hơn anh, đã rất nhiều năm không đến lượt anh tự mình làm việc đó.

Dù sao đi nữa, đây cũng là một kỹ năng sinh tồn, thấy đấy, trước mắt nó đã khiến anh kết thúc sớm hình phạt giam giữ ba ngày.

Vì Tố Tố là nữ sinh viên duy nhất chuyên ngành công nghệ khai thác mỏ, nên cô thường có được đãi ngộ đặc biệt khi ra ngoài làm việc, chẳng hạn như ở Shakhty, đại uý Krolov thân thiện đã dành ra một căn phòng riêng cho cô, nghe nói đây là chỗ ở của thư ký, tuy nhiên người thư ký ấy đã lập gia đình gần ngay Shakhty, anh ta thích sống tại nhà riêng của mình hơn.

Tên Ivan đưa Heinz đến phòng thư ký, hơn nữa còn giới thiệu, “Đồng chí Yevgenia, tên này rất giỏi sửa chữa máy móc, cô có thể để anh ta thử xem.”

“Được rồi, cảm ơn anh, đồng chí Ivan.” Cô mặc chiếc váy màu xanh sẫm, mái tóc dài được buông xõa, hiện lên từng vòng cung uốn khúc, trông vừa dịu dàng lại còn quyến rũ, khiến cho tên Ivan mù chữ mê mẩn đến sững sờ cả người.


Heinz nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, khịt mũi, sau khi bước vào anh liền đặt mông ngồi xuống băng ghế dài, bắt đầu nghịch chiếc radio mà cô mang đến.

Thứ này đáng giá bao nhiêu? Nếu biết cô lại trân quý những chiếc radio đến thế này, anh có thể đã tặng cho cô hàng trăm chiếc ở Paris, thậm chí là cả chiếc máy quay đĩa từ cung điện của Louis XVI cũng có thể đã được chuyển đến phòng cô.

Leng keng leng keng, lại có người gõ vào miếng sắt hình tam giác bị mất đi một nửa, báo cho nhóm lính canh đã đến giờ ăn.

Tên Ivan đang đói bụng, hiển nhiên, việc ăn uống vẫn quan trọng hơn mỹ nhân.

Cô nhếch khóe miệng, khẽ cười, Heinz tiếp tục hầm hừ, ngay khi cô đảo mắt, anh đã biết cô sắp làm ra điều gì đó xấu xa.

Hừ, người phụ nữ này thật đáng ghét và xảo quyệt.

“Đồng chí Ivan, tôi có mang đến ít quà gặp mặt cho các đồng chí ở Shakhty.”

Hừm, bắt đầu rồi, bằng chút mưu cơ cô đã có thể dễ dàng lừa được tên Ivan mù chữ vỗ tay vui mừng.

“Tình cờ mọi người đều có mặt ở đây trong bữa tối, hãy chia cho từng người giúp tôi nhé.”

Vấn đề ở đây là, cô đang nghĩ mọi cách để thoát khỏi tên Ivan, muốn nhân cơ hội cầu xin anh tha thứ sao? Anh không phải là người dễ dàng cúi đầu như thế.

Chờ mà xem, anh sẽ dạy cho cô một bài học.

“Nhưng……” Tên Ivan nhìn Heinz đầy khó xử, hắn luôn cho rằng việc để một cô gái xinh đẹp và một tên người Đức vừa bẩn thỉu lại vừa điển trai ở cùng một phòng là một điều vô cùng nguy hiểm, “Chỉ sợ điều này không ổn lắm.”

“Không sao đâu.” Nụ cười của cô quá mang tính mê hoặc, thậm chí ngay cả cái chớp mắt cũng là dối trá, “Tôi tin rằng tổ chức đã cải tạo tư duy của bọn họ, hơn nữa đây còn là doanh trại, khắp nơi đều có các đồng chí đi tuần tra.”

Vẫn chưa nhìn thấy sao? Đây là âm điệu độc ác của ma quỷ, là sự cám dỗ của Satan.

“Được thôi…… Tôi đi một lát sẽ quay lại ngay.” Tên Ivan mù chữ đáng thương đã thuận lợi rơi vào cái bẫy do nữ ác quỷ đào sẵn, còn không quên trừng mắt nhìn Heinz, “Đàng hoàng một chút đi, đừng có mà dở trò!”

Đồ ngu ngốc!

Heinz khịt mũi đầy khinh bỉ, anh cúi đầu sửa chiếc radio, không nói một lời.

Tên Ivan hài lòng chạy đi với những món quà, Tố Tố đóng cửa lại, chậm rãi bước về phía anh.

Heinz nghểnh cổ, trả đũa cô bằng sự lạnh nhạt.

Tố Tố ôm anh từ phía sau, chậm chạp vòng đến trước mặt anh, hôn lên đôi môi nứt nẻ, quấn lấy chiếc lưỡi đắng nghét ấy.

Anh đặt chiếc radio xuống, xoay người lại, hôn cô thật cuồng nhiệt.

Toàn bộ những lời lẽ ngu ngốc mà anh đã nói trước đây đều đi chết hết cả đi, anh muốn ở bên Lili Marleen của anh, nàng đã vượt qua hàng trăm ngàn cây số để tìm gặp người tìn, ngay lúc này đây, thời gian bỗng dài đằng đẵng tựa đất trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận