Lili Marleen

Thiếu gia Mackensen phong lưu khoáng đạt chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại hôn đắm đuối đến mức môi lưỡi tê tái thế này, cảm giác tê dại không chỉ có ở miệng, mà còn có cả trên đỉnh đầu, một luồng điện chạy dọc từ đầu lưỡi lên đỉnh đầu anh, sau đó quay trở lại phần xương cụt, điên đảo thần hồn hơn cả cuộc thẩm vấn bằng điện giật của quân Liên Xô.

Ôi, bé cưng của anh, người tình bé nhỏ của anh, sớm muộn gì linh hồn của anh cũng sẽ bị em lấy đi mất, anh sẽ kết nối mọi giác quan và sức mạnh tâm linh của mình với em, em khiến anh dũng cảm, cũng khiến anh phát điên.

Anh đặt Tố Tố lên bàn ăn, đôi chân thon dài của cô gần như quấn lấy eo anh, anh liên tục xoa gáy cô rồi đẩy nhẹ, đưa đôi môi xinh đẹp ngọt ngào của cô áp vào môi mình.

Bầu không khí ngập tràn mùi vị ân ái, âm thanh bọn họ hôn nhau vang lên từng hồi một, của Tố Tố, và của anh, những tiếng rên rỉ yếu ớt bị đè nén không ngừng khơi dậy tình yêu và dục vọng.

Heinz năm lần bảy lượt cố gắng để bản thân mình dừng lại, anh ôm chặt Tố Tố vào lòng, thở hổn hển nói: “Đợi đã, đợi đã bé cưng, chúng ta phải tỉnh táo lên…… Ôi, lại nữa rồi……” Tiếc là Tố Tố đã không nghe lời, cô ngẩng đầu hôn lên quả yết hầu nhô ra trên cổ anh, khiến cả người anh mềm nhũn như bị điện giật.

“Em yêu, Tố Tố, dừng lại, nghe anh nói……”

Tố Tố ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt đen láy tựa ngọc nhìn anh, đẹp đến mức không thể tả xiết, “Được thôi, anh muốn nói gì?”

“Hừm……” Heinz ngẫm nghĩ một lúc, nghĩ đi nghĩ lại, Chúa ơi, giữa họ dường như không còn gì để nói ngoại trừ những vướng mắc, điều này thật đáng tiếc, “Anh nghĩ chúng ta nên tiếp tục, nhưng anh phải cảnh báo em trước, trên người anh có tận 20.000 con chấy rận, tốt nhất em hãy giữ khoảng cách với anh.”

Tố Tố cong môi bật cười đầy vui vẻ, cô ngồi thẳng người dậy, tiếp tục hôn lên đôi môi dần chuyển hồng của anh.

Heinz giả vờ khó chịu mà phàn nàn, “Được rồi được rồi, thật sự là không còn cách với em, anh…… Ưm…… Hạt tiêu nhỏ nóng bỏng.”

Sau đó, Heinz đề nghị: “Chi bằng sau này anh sẽ gọi em là hạt tiêu nhỏ Đông Phương nhé, em yêu, em thích không?”

Tất nhiên là không, có điều tính cách của Tố Tố vẫn luôn là trong nhu có cương. Cô nhảy khỏi bàn ăn, chải lại mái tóc dài bị Heinz làm rối tung, bắt đầu lấy đồ ra từ chiếc vali số 1 —— đây đều là những con số được Heinz bí mật viết.

Hãy xem cô đã lấy ra thứ gì? Một chiếc thùng gỗ mục nát, sau khi mở nắp, bên trong thùng mọc đầy những con quái vật thon thon dài dài.

Tố Tố buộc tóc, sử dụng bếp trong căn bếp nhỏ, quét một lớp dầu lên đáy chảo, sau đó lấy ra từ trong thùng gỗ một nắm loại cây có đầu to màu vàng và cho vào chảo dầu.

Xèo xèo xèo —— hương vị của buổi tối mùa hè, lên men thành dư vị vui tươi trong khi gia giảm dầu và muối.

Anh nhìn bóng lưng vụng về của cô, không nhịn được mà ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên chiếc gáy thon thả, “Anh yêu em, Isabelle, hãy nói với anh đây không phải là một giấc mơ.”

Tố Tố mỉm cười, đổ loại cây không rõ nguồn gốc vào chiếc bát tráng men, nhẹ nhàng ra lệnh: “Ăn đi, vừa ăn vừa nói.”

“Đây là cái gì?”

“Giá đỗ, ngày mai em sẽ dạy anh cách trồng loại giá đỗ này.” Hả? Đoàn tụ sau thời gian dài xa cách, sống chết để gặp lại nhau, chẳng phải nên làm chút điều gì đó lãng mạn sao? Tại sao anh phải học cách trồng giá đỗ nhảm nhí nào đó?

“Không muốn à?” Tố Tố ngồi bên phải anh, nheo mắt hỏi, trông dáng vẻ này thực sự có hơi nguy hiểm. Anh đành phải trả lời một cách thật sáng suốt: “Làm sao có thể chứ, bất kỳ việc gì được làm cùng em cũng đều tuyệt vời cả, trồng giá đỗ…… Trồng giá đỗ cũng thế.”

Tố Tố lặng lẽ nhìn anh ăn, giống hệt như mẹ anh đã từng giám sát anh ăn hết rau và đậu Hà Lan trên đĩa, “Giá đỗ là cách tốt nhất để bổ sung vitamin C, nhưng khi mùa đông đến vẫn phải nghĩ ra cách khác, ít nhất vỏ khoai tây vẫn có hàm lượng vitamin C ít ỏi, anh có nghe thấy không? Không được lãng phí vỏ khoai tây. Nhưng có lẽ em có thể kiếm được vài quả hồng đông lạnh……”

Được thôi, anh rất tin tưởng vào năng lực cá nhân của quý cô Thịnh. Có điều…… Quý cô Thịnh cũng suy nghĩ nghiêm túc quá rồi, chẳng lẽ cô không thể lãng mạn hơn và khiêu vũ cùng anh trong không gian rộng mở của trại tù binh quốc tế được sao? Heinz nhai đi nhai lại loại giá đỗ khó hiểu ấy, có chút không cam lòng.

Rất có thể giá đỗ cũng không muốn bị anh nhai nát rồi nuốt chửng, anh và giá đỗ quả thực là không đội trời chung.

Chẳng bao lâu, bàn tay của "Nữ ác quỷ" đã vươn đến bộ râu rậm rạp phong độ của anh, “Đừng để râu.”

“Thứ này có thể giữ ấm, với cả quân Liên Xô cũng không sẵn lòng cung cấp đồ cạo râu.”

Tố Tố xoay người lấy ra một chiếc dao cạo râu mới toanh từ vali màu đen số 2 của mình, “Anh thử cái này đi.” Cô vuốt râu anh, có hơi buồn bã, “Chúng cứ đâm vào mặt em.”

“Được rồi, anh hứa sẽ cạo râu thật sạch rồi mới đến gặp em.” Heinz cầm lấy khăn tay của Tố Tố, lau khô miệng, “Giá đỗ này cũng khá ngon.”

“Đừng nói dối nữa.”

“Vâng thưa vợ.” Anh thành thật đáp lại, Tố Tố nói gì anh sẽ nghe nấy.

Tố Tố nhẹ nhàng vuốt ve mặt Heinz, chiến tranh và gian truân đã để lại những dấu vết tàn khốc trên gương mặt tuấn tú của anh, nhưng trong mắt cô, mọi thứ vẫn không thay đổi gì, anh vẫn mang dáng vẻ cô yêu nhất trong hồi ức, “Sao lại không viết thư cho em?” Cô dịu dàng hỏi, giọng điệu khe khẽ như đang thầm thì bên tai.

Kỳ thực câu hỏi này đã làm khó anh, có lẽ anh phải nói dối thôi, nhưng khi anh bắt gặp ánh mắt sáng trong tuyệt đẹp của cô, anh chỉ có thể nói ra sự thật, “Anh hy vọng em sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, tốt nhất hãy quên đi anh.”

“Nghĩ một đằng nói một nẻo.” Tố Tố lạnh lùng như một công tố viên.

“Ít nhất nửa câu đầu là đúng.” Heinz gãi cổ, nói, “Được rồi, nửa câu sau cũng không mấy chính xác. Anh vẫn luôn nhớ em, nếu còn lý do gì có thể khiến anh tiếp tục gắng gượng, nhất định đó sẽ là em, anh viết thư cho em mỗi ngày, trong tâm trí, hết lần này đến lần khác……”

Tố Tố rơi nước mắt, trái tim cô đang được Chúa nắm giữ trong tay, khẽ xoa nắn liên tục, cô ôm Heinz thật chặt, cẩn thận hôn lên khóe mắt và vầng trán của anh, “Anh thực sự là người đàn ông giỏi nói lời ngon tiếng ngọt nhất trên đời này.”

“Hoàn toàn ngược lại, Hermann đã bảo anh là gã đàn ông nói lời mật ngọt kém nhất thế giới này.” Anh nhìn đôi mắt ngập nước của cô, khẽ thở dài, “Hermann chết rồi, ngay trước mặt anh.”

Tố Tố hôn lên môi anh, “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” Cô che giấu nỗi bất hạnh của Viola và Belle.

Thời gian dần trôi qua, tên Ivan mù chữ bé nhỏ vui vẻ trở lại phòng thư ký sau khi đã ăn xong bữa tối và mở quà, Heinz giả vờ sửa radio, mặc dù tâm trí anh hoàn toàn không đặt vào việc đó.

Vì để tỏ lòng biết ơn trước sự trợ giúp tự nguyện của tù nhân chiến tranh Đức, Tố Tố đã lấy một chiếc túi giấy màu nâu từ vali số 2 ra trước mặt tên Ivan, “Cảm ơn anh đã giúp đỡ, chút thành ý nho nhỏ, về sau xin hãy giúp tôi nhiều hơn.”

Tên Ivan nuốt nước bọt, "Đồng chí Yevgenia, thật ra cô……”

“Vâng, cảm ơn rất nhiều, đồng chí Yevgenia.” Heinz nhận lấy món quà, chân thành nói ra cái tên dài dòng khó đọc của cô bằng tiếng Nga.

Buổi tối, Heinz xách túi quay trở lại doanh trại, Karl phấn khởi bám lấy anh hỏi đông hỏi tây, “Nghe bảo anh đã đi sửa radio cho cô nữ sinh viên à? Thế nào? Cô ấy trông rất xinh đẹp đúng không?”

Heinz ném túi giấy lên giường, vẫn giữ vẻ thờ ơ như thường lệ, “Chẳng ra làm sao.”

“Cô ấy rõ ràng rất dịu dàng, như mẹ tôi vậy.” Karl nói, muốn mở túi giấy ra, “Có thể cho tôi xem bên trong là gì được không?”

“Tùy. Nhưng đừng xem cô ấy là mẹ cậu, cậu sẽ hối hận đấy.” Heinz ngồi trên giường, ngửa đầu lên, bỗng dưng muốn rít điếu thuốc, tất nhiên, đây chỉ là trong suy nghĩ mà thôi.

Miller cũng nghía qua, nói đầy ganh tị, “Anh may mắn thật đấy, chẳng những được sửa đồ cho người đẹp, mà còn được nhận cả quà. Nhưng hôm qua chuyện gì đã xảy ra với anh vậy? Lao đến như bị phát điên, anh muốn liều mạng với đại úy à?”

Heinz vẫn vậy, vờ như không nghe thấy, tựa đầu lên chăn, thẫn thờ nhìn lên giường tầng trên.

“Chúa ơi! Thế nhưng lại có cả thuốc lá!” Karl kinh ngạc hô to, nhưng đã bị Miller bịt miệng lại, “Nhỏ giọng chút đi, cậu muốn gọi bọn Ivan vào chia thuốc cho luôn ư?” Sau đó anh cẩn thận mở hộp giấy ra, hóa ra là thuốc lá Camel được sản xuất tại Mỹ.

Cả doanh trại tù binh Đức đều kéo đến, mỗi người rít một hơi, lần lượt từng người một, nín thở tận hưởng thật chậm rãi.

Một điếu thuốc được truyền đi một vòng, Miller hút hơi thuốc cuối cùng, hỏi Heinz, “Nói thật đi, chiều nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến người đẹp đưa cho anh nhiều thứ tốt thế này?” Anh xốc túi giấy lên, nhìn xuống phía dưới, “Có trà bánh*, pho mát, thậm chí là cả sô cô la Bỉ!”

*trà bánh; chè bánh (trà ép thành bánh như viên gạch)

Karl hưng phấn nói vào tai Heinz, “Chỉ huy, cho tôi nếm thử sô cô la được không? Mẹ tôi trước kia luôn dùng sô cô la để khen thưởng cho tôi.”

“Tùy.”

“Tuyệt vời! Tôi sẽ trả ơn anh bằng mọi thứ, thưa chỉ huy.” Karl cẩn thận bẻ một góc cho vào miệng, không muốn nhai nuốt, anh chờ đợi nhiệt độ trong khoang miệng làm sô cô la từ từ tan chảy, một lúc sau, Karl vui mừng thốt lên, lệ nóng lưng tròng, “Tôi biết người đẹp nhất định là mẹ tôi, là cô ấy, cô ấy là mẹ tôi!”

Tôi không có con trai lớn như cậu. Heinz nghĩ thầm, lén nhìn vào túi giấy, phát hiện dưới đáy còn có một chiếc hộp bị đè bẹp, anh mở ra xem, Chúa ơi, đây là cái quái gì thế này?

“Là bánh quy!” Karl đã nhận ra nó đầu tiên.

Miller cũng đến nghiên cứu, “Hình như nó có hình chữ cái……” Vì tác phẩm quá xấu, tất cả đều xiêu xiêu vẹo vẹo, nên anh thực sự không thể chắc chắn được.

Với tài văn chương siêu phàm của mình, Heinz cuối cùng đã phải chật vật để xác định rõ lòng thành của “Đầu bếp phương Đông” theo thứ tự của bánh quy ——Ich liebe Dich (Em yêu anh).

Miller cũng nhận ra, anh nhìn Heinz đầy vẻ ngỡ ngàng và nói: "Anh lợi hại thật đấy nhé, vừa gặp nhau lần đầu tiên đã khiến người đẹp phương Đông của chúng ta tỏ tình với anh rồi.”

Nhưng Karl có chút không vui, “Ôi, mẹ của con, mẹ thật không dè dặt chút nào.”

Heinz nghe xong hàng loạt lời ngưỡng mộ, lông mày cũng không động đậy, anh cẩn thận cầm lấy một miếng bánh cho vào miệng, nếm thử thứ hương vị vô cùng đơn giản và rất phù hợp với “Đầu bếp phương Đông", đúng vậy, nghĩ không sai, chiếc bánh quy này gần như không có mùi vị gì cả……

Người tình bé nhỏ của anh, rốt cuộc em có cho gia vị gì vào không? Tại sao món bánh quy này và giá đỗ xào lại có hương vị giống hệt nhau vậy chứ?

Tuy nhiên Karl đã khiếp sợ phát hiện ra, Heinz đang lặng lẽ rơi nước mắt, có lẽ là do anh bị nghẹn bởi mùi vị bánh quy kỳ lạ ấy.

Tối đến, Karl lén hỏi anh, “Chỉ huy, anh đã…… Đã quen biết mẹ từ trước rồi đúng không?”

“Đúng thế.” Anh cũng không có ý định giấu giếm.

“Hai người là người yêu sao?”

“Ừ.”

"Cô ấy tuyệt thật, thế nhưng có thể tìm đến tận đây.”

"Ừm, cô ấy không gì là không làm được.”

“Không gì là không làm được? Thật giống mẹ tôi.”

Đúng vậy, tình yêu khiến cho chúng ta trở nên kiên cố vững chắc và có khả năng làm ra bất cứ điều gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui