- Kim Taehyung...
- Ơi anh nghe
- Thả em ra đi mà
- Không nha, không chịu đâu
Jungkook cười bất lực, đành cứ để hắn gói gọn mình trong lòng mà tựa vào lan can hưởng chút gió thoáng đãng.
- Anh ôm chặt quá, em khó thở
Taehyung nghe Jungkook nói thế liền vội vàng nới lỏng vòng tay, môi hôn hôn lên má người nhỏ mà xin lỗi
- Xin lỗi bé nhé, tại anh vụng về quá
- Không sao đâu mà.
Hắn sửa lại tư thế để Jungkook ngồi dễ chịu hơn một chút. Tham lam hôn thêm một lần lên làn tóc thơm tho. Taehyung nói nhỏ, chất giọng trầm cuốn hút rót vào tai làm tâm can người nhỏ xao động
- Lần sau không được im lặng nữa nghe chưa? Khó chịu thì cứ nói với anh, quát mắng hay đánh đập anh cũng được miễn là không tự giấu trong lòng như thế.
- Em biết rồi...
Nghe em nhỏ đồng ý, Kim Taehyung mới an tâm gục đầu trên bờ vai gầy nhỏ. Hắn lúc này vẫn còn mang dư âm từ cơn hoảng loạn lúc nãy chưa nguôi.
Kim Taehyung ngay khi thấy Jungkook rời khỏi phòng đã không yên tâm mà lén chạy theo sau. Mỗi bước chân cậu đặt lên cầu thang lên sân thượng là thêm một tảng đá đè lên trái tim hắn nặng trĩu. Nấp sau cánh cửa lớn, tâm can hắn run rẩy nhìn Jeon Jungkook đang dần lại gần lan can nguy hiểm. Đây là tầng 40, gió thổi rất mạnh làm mái tóc người nhỏ rối tung nhưng vẫn không thể làm sự lo lắng trong hắn xê dịch. Vừa thở phào nhẹ nhõm khi thấy Jungkook chỉ ngồi tựa vào đó, toàn thân Kim Taehyung ngay lập tức rơi vào trạng thái sợ hãi cực độ khi mái đầu tròn xinh kia gục trên đầu gối.
Hắn đã tự thề với lòng sẽ không bao giờ để đôi mắt của em phải rơi lệ thêm một lần nào. Taehyung từng hứa với Jungkook sẽ bảo vệ em nhỏ khỏi mọi thứ thương tổn trên cuộc đời này, thế mà giờ đây?
Không một chút chần chừ, Taehyung lao nhanh về phía em nhỏ của mình. Nhẹ bắt lấy cằm xinh khi Jungkook ngơ ngác ngẩng đầu mà hôn vào môi mọng.
- Jungkookie, là lỗi của anh. Anh sợ em sẽ giận vì tối qua đã uống say nên mới nói dối, anh sợ sẽ làm em khó chịu nên mới không dám nói ra sự thật. Tha lỗi cho anh, anh sai rồi. Jungkook, đừng khóc mà em ơi.
- Taehyung?
Cậu vỗ vỗ lưng hắn
- Sao anh lại ở đây? Với cả em cũng đâu có khóc?
- Hả?
Lúc này hắn mới nhìn lại khuôn mặt của em. Thật may quá! Mắt em không đỏ, chóp mũi cũng chẳng ửng hồng.
- Thật tốt quá, bé nhỏ của anh không có khóc. Anh xin lỗi em nhiều lắm Jungkookie à
- Em đã bảo không sao mà, Taehyung đừng xin lỗi mãi như thế
- Nhưng lúc nãy em đã khó chịu rồi, anh không được làm Jungkookie cảm thấy không vui. Lỗi là của anh nên anh phải xin lỗi em chứ?
- Thật là...
Jungkook ngoan ngoãn chui vào lòng hắn ngồi gọn gàng, cậu gần như lọt thỏm trong bóng lưng to rộng của hắn. Taehyung nhìn cục bông tròn ủm này cứ xuýt xoa mãi không thôi. Người yêu hắn thật sự quá dễ thương, ngay cả chớp mắt thôi cũng đủ khiến tim hắn nhũn hết cả rồi.
- Jungkookie hứa với anh đi, sau này có chuyện gì đều sẽ không giấu anh, nhất là cảm xúc của em, nhé?
- Em hứa
- Jungkookie, bé ngoan của anh...
Taehyung cưng nựng dụi vào má em một cái hôn thật kêu.
- Em lớn rồi, 22 tuổi sắp sang 23 rồi chứ có còn ít ỏi gì đâu mà anh cứ gọi em là bé mãi thế? Nhìn nè, thấy cơ bắp cuồn cuộn chưa? Thấy sáu múi ngon ơi là ngon chưa? Nghĩ sao mà gọi người ta là cục bông vậy trời? Em cao hơn 1m7 lận á nha.
Nhìn người nhỏ đang cãi lại lời hắn mà môi cứ chu lên làm Kim Taehyung cưng không chịu được. Đưa tay bóp lấy môi đang chu chu, hắn cắn nhẹ rồi lại kéo em vào nụ hôn dây dưa ướt át. Sau khi dứt ra mới chiều chuộng xoa đầu
- Em cứ dễ thương thế này anh không gọi là bé thì biết gọi là gì đây? Này nhé, muốn được anh gọi như thế không phải là dễ đâu, phải là người họ Jeon tên Jungkook xinh xắn đáng yêu giỏi giang như em đây mới được thôi em.
- Xía, đồ dẻo miệng!
- Thế Jungkookie có thích không?
Cậu ngại ngùng xoay mặt đi chỗ khác
- Ừ thì... cũng thích...
- Taehyung à...
- Anh nghe đây?
Jungkook rụt rè hỏi hắn
- Nếu bộ dạng của em lúc này không còn ngoan ngoãn như lúc trước nữa, liệu anh có chấp nhận hay không?
- Chấp nhận là chấp nhận cái gì? Em sống thế nào là quyền của em, anh hay bất kì ai đều không có quyền được " chấp nhận " hay " không chấp nhận " cả.
Hắn nhìn em, ánh mắt như thay lời nói ra rằng " em hãy cứ là em, Kim Taehyung luôn yêu và ủng hộ Jeon Jungkook một cách vô điều kiện ".
- Người anh yêu là Jeon Jungkook nên dù có ra sao anh cũng yêu cả, chỉ cần người đó là em mà thôi. Anh yêu Jeon Jungkook, yêu tất cả mọi thứ thuộc về em!
Hiểu lầm đã được giải quyết, Kim Taehyung lúc này đã có thể an tâm rằng không có thứ gì có thể làm Jungkook không vui nữa. Mặt trời dần lên cao hơn, dưới nền sân thượng có một cái bóng nhỏ đứng bên cạnh một cái bóng lớn hơn, trải dài.
- Trời nắng lên rồi, vào trong thôi kẻo em sẽ bị đau đầu mất.
- Ừ, chúng ta vào tr... Á! Kim Taehyung anh làm cái gì vậy? Bỏ em xuống
- Không đâu hehe
Jungkook lúc này đang được Taehyung bế gọn trên tay, hắn để cậu choàng hai tay qua cổ mình còn mông mông xinh thì được hắn đỡ trên tay. Mặc cho người nhỏ ngại ngùng giãy nảy, Taehyung vẫn không buông mà bế người yêu xuống lại phòng làm việc.
- Lỡ có ai nhìn thấy là em ngại chết mất đấy, thả em xuống đi mà.
- Không sao, người nào thấy anh đuổi việc hết.
- Ơ nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì hết, để yên cho anh bế người yêu của anh.
- Huhuuu ngại quá đi
Trưa hôm ấy có một người nằm gọn trên tay ai kia cứ đỏ mặt chui vào ngực hắn trốn cho đỡ ngại, người còn lại thì hạnh phúc cười mãi không chịu thôi.
Về lại phòng làm việc, Kim Taehyung đặt Jungkook ngồi về ghế của mình, ôn nhu vén những sợi tóc vì đẫm mồ hôi mà dính vào trán cậu sang một bên rồi mở tủ lấy một hộp sữa chuối mát lạnh. Hắn lắc đều hộp sữa, cắm ống rồi mới đưa sang cho cậu. Ngót nghét gần 24 năm sống trên đời, Kim Taehyung đến bây giờ mới phát hiện được ngắm người yêu uống sữa thôi cũng là một niềm vui. Ánh mắt hắn dành cho Jungkook lúc này chắc chắn sẽ khiến tất cả nhân viên trong công ty sững sờ lạ lẫm, loại ôn nhu chiều chuộng này ngoài Jeon Jungkook ra thì chưa từng một ai có phúc phần được chiêm ngưỡng qua.
- Bé uống lót dạ rồi một lát anh đưa đi ăn trưa. Chiều nay chúng ta sẽ họp riêng với trưởng phòng và phó phòng Kim để bắt đầu bàn việc vô cùng quan trọng. Định là sáng nay họp nhưng đoán chắc giờ Kim Namjoon đang cằn nhằn anh Jin đủ thứ chuyện rồi.
- Tại sao vậy?
- Vì tối qua anh và anh ấy nhậu say với nhau.
- Biết là thế nhưng tại sao lại là phó phòng cằn nhằn trưởng phòng Kim? Anh ấy rõ ràng là cấp dưới của Seokjin hyung mà?
- Thực ra, Kim Namjoon đối với Kim Seokjin cũng giống như anh đối với em. Cả hai đều yêu đối phương rất nhiều, chỉ là...
Taehyung thở dài
- Seokjin hyung không thể vô tâm giống anh, cũng là vì anh mà không thể công khai thể hiện tình yêu của mình...
💜
Hình như là viết ngọt không quen tay hay sao mà tui thấy nó cứ nhạt nhẽo vô hồn làm sao á mấy bà ơi 🥺 mấy chap gần đây nó bị làm sao ấy, kiểu nó không có hay với không nhập tâm được.
Thú thiệt với mọi người là tui đang thèm ngược lắm luôn á :((( đầu tui bữa giờ nó toàn nảy ra mấy đoạn đau đớn tinh thần không thôi à 💔
Hoy nma yên tâm, có thèm bao nhiêu thì giờ vẫn là ngọt nha, giờ là không có ngược được đâu :333