Đúng như Jungkook dự đoán, ba của Taehyung thật sự đích thân đến tìm mình dù có hơi sớm so với tưởng tượng một chút.
Cũng chẳng biết là cố tình hay trùng hợp mà Kim Taejung xuất hiện tại bệnh viện lại vừa vặn lúc con trai mới lái xe ra khỏi cổng. Jeon Jungkook hơi sững người nhìn người đàn ông trung niên với khuôn mặt sắc sảo như tượng tạc được Kim Taehyung thừa hưởng đến tám chín phần, lễ phép cúi chào.
- Cậu Jungkook, trông cậu có vẻ khỏe hơn rồi nhỉ?
- Cảm ơn chủ tịch đã quan tâm, sức khỏe của cháu đã dần ổn định rồi ạ
- Không cần khách sáo, cậu cứ gọi tôi là chú bác gì đó thôi. Dù sao tôi cũng không phải không biết giữa cậu và con trai tôi là mối quan hệ gì.
- Dạ vâng, bác Kim...
Jungkook rót một cốc nước rồi dùng hai tay mời ông, Kim Taejung cũng gật đầu nhấp vài ngụm
- Tôi có mang chút hoa đến đây, hy vọng cậu sẽ thích.
Người đàn ông đưa một bó hoa hồng to đến trước mặt Jungkook, âm thầm quan sát nụ cười cậu dần đông cứng nhạt nhoà. Jeon Jungkook đột nhiên nhớ lại bó hoa hồng được gửi tới nhà vào buổi chiều hôm đó, thì ra...
- Cháu cảm ơn ạ!
Hai bàn tay trắng xinh đón lấy bó hoa rồi đặt nó lên chiếc tủ cạnh giường, Jungkook lẵng lặng nhích người lui sâu vào giường hơn một chút
- Tổng công ty rất bận rộn, cháu đoán bác sẽ không tốn thời gian đến đây chỉ để thăm bệnh một nhân viên cũ của công ty con đâu đúng không ạ?
Ông ta gật gù, trong tâm rất hài lòng trước thái độ thẳng thắn vào luôn vấn đề của cậu nhóc này. Kim Taejung chỉnh lại áo vest rồi đan tay vào nhau, phong thái nghiêm túc như đang trong một cuộc họp quan trọng với hội đồng quản trị cấp cao.
- Nếu như thông tin tôi nắm không sai, cậu và con trai tôi qua lại cũng đã gần một năm rồi nhỉ?
- Vâng, chính xác là 1 năm 1 tháng rồi ạ.
- Cậu Jungkook, bấy lâu thời gian yêu nhau chắc cậu cũng biết Kim Taehyung là người kế thừa sản nghiệp của Kim gia chúng tôi, đúng chứ?
- Cháu biết, thưa bác.
- Kim gia chúng tôi được như ngày hôm nay cũng là nhờ đời trước đánh đổi máu xương mà gầy dựng, vì thế mà đời tôi lẫn con cháu đều phải hết mực củng cố và phát triển. Người ta nói phía sau người đàn ông thành công luôn có bóng dáng của một người phụ nữ ưu tú. Taehyung nó giỏi thật đấy, nhưng vẫn cần một chỗ dựa có khả năng hỗ trợ và giúp nó thăng tiến nhiều hơn.
- Vậy ý bác là muốn cháu... rời xa anh ấy?
- Jungkook, cậu là người thông minh, tôi tin là cậu hiểu sự nghiệp của nó sẽ vững vàng thế nào nếu có vợ môn đăng hộ đối.
Môn đăng hộ đối...
Rất đơn giản nhưng lại giáng vào mặt cậu một cái tát choáng váng cả đầu, để rồi Jeon Jungkook nhận ra đây mới chính là hiện thực. Không có tình yêu nào cao cả đến mức khiến người ta đánh đổi tiền đồ, càng không có chuyện một túp lều tranh hai trái tim vàng là có thể sống hạnh phúc mãi mãi.
Tình yêu vẫn sẽ là một thế giới thần tiên màu hồng, vẫn là nơi ngọt ngào mê ái cho đến khi bạn bước ra đời và bị guồng quay của cuộc sống bào mòn cả thể xác. Chẳng ai muốn nhìn người mình yêu khổ sở cả, và cậu cũng thế. So với việc cố chấp bám lấy Kim Taehyung rồi kéo hắn vào một căn nhà nhỏ bé rồi làm lụng khổ sở suốt ngày, Jeon Jungkook sẽ vui lòng biết mấy nếu được nhìn hắn cùng vợ mình chạm đến đỉnh vinh quang, được người đời tôn trọng nể phục, được lụa là nâng gót đến mãi tận đời sau.
Xuất thân là con nhà nghèo, Jungkook hiểu cảm giác thiếu thốn mọi thứ nó bất lực và tủi thân đến mức nào...
- Đây là chút tiền nhỏ bù đắp cho khoảng thời gian qua, tuy không nhiều nhưng cũng là cải thiện cho gia đình cậu một chút. Mong cậu không chê
Kim Taejung đẩy một phong bì rất dày về phía cậu. Khoảnh khắc thấy những tờ trăm đô ẩn hiện qua lớp giấy trắng mỏng thật khiến Jungkook uất thẹn muốn khóc, cổ họng đắng chát chẳng nói nên lời.
Từ bao giờ tình cảm mà cậu hết lòng trao đi lại bị quy đổi thành những tờ tiền vô tri lạnh ngắt? Thứ tình yêu xuất phát từ trái tim đã chết mất vài phần hoá ra cũng không giá trị như cậu từng nghĩ. Jungkook đồng ý là mình không hề biết cách bày tỏ tình cảm của bản thân, bởi lẽ cậu chưa từng được trải qua cảm giác đó, ít nhất là từ người thân cũng chưa từng. Ngày đôi mắt thiếu niên còn ánh lên chút hân hoan mơ mộng về tình yêu đầu đời đẹp như truyện cổ tích phương xa và trái tim nơi ngực trái không thôi loạn nhịp vì ánh mắt của một chàng trai khác, Kim Taehyung đã giết chết đó, là kiểu chà đạp càng lúc càng mạnh hơn và đau đớn thì xé toạc cả tâm can lẫn cõi lòng. Chàng thiếu niên từ đó về sau chẳng dám yêu điên dại thêm lần nào nữa, chỉ thận trọng hé cửa một chút thăm dò xem ngoài kia có ai chực nhào đến bóp chết tim mình hay không. Kết quả thì chẳng có ai vượt qua được cánh cửa đầy gai nhọn kia cả, chỉ có Kim Taehyung vốn đã quen thuộc với nơi này được Jungkook xem là ngoại lệ mà mở cửa đón vào.
Cơ mà... lần này chắc phải mở cửa lần nữa để tiễn hắn đi thôi. Vì tương lai của Taehyung, người là tình đầu và khả năng cao cũng là tình cuối
- Cháu cảm ơn, nhưng cháu xin phép chỉ nhận bó hoa hồng bác mang tới mà thôi. Tình cảm cháu trao đi không phải là để nhận xấp tiền này
Jungkook đẩy phong bì về lại hướng ông ta, mặt không biểu lộ một chút đắn đo nào.
- Cậu chắc chứ?
Kim Taejung hỏi, đôi mắt đã hằn vết chân chim mở to vì bất ngờ
- Dạ vâng ạ
- Jeon Jungkook, nếu cậu thấy nhiêu đó vẫn quá ít thì cứ nói ra chứ không cần ngại đâu
- Không thưa bác, dù bác đưa cháu thêm bao nhiêu thì câu trả lời vẫn chỉ là một thôi. Cháu sẽ rời xa Kim Taehyung, trả lại anh ấy những gì đẹp đẽ mà cháu đã phá mất khi ở bên cạnh.
Trả lại anh những gì tốt đẹp nhất
Những thứ xứng đáng làm anh tự hào...
Gần đây Taehyung thường đến với em lúc hoàng hôn đã rũ đi sắc nắng. Một phần vì công việc đã được sắp xếp ổn thỏa, phần còn lại là nhờ bé con của hắn rộng lòng thứ tha nên không cần phải đến lúc thật khuya để lén canh em ngủ nữa. Nói Jungkook là linh hồn của hắn cũng chẳng sai đâu, phải một lần nhìn qua bộ dạng tàn tạ vô hồn của Kim Taehyung lúc người hắn yêu cự tuyệt gặp gỡ mới biết được gã họ Kim kia đã khổ sở đến mức nào. Quằn quại trong nỗi nhớ da diết xé lòng, Taehyung hắn chỉ mong ngày ngày được cùng em trò chuyện đôi lời hay ăn một bữa cơm đã là thoả mãn lắm rồi.
- Jungkookie ơi
- Em đây
Jungkook gấp lại quyển sách đã đọc hơn phân nửa, ngoảnh đầu nhìn người lớn vừa mới tan làm đã liền đến đây.
Taehyung tiến đến bên chiếc ghế mây người nhỏ đang ngồi, dịu dàng cúi đầu hôn lên vầng trán thanh tao mịn màng
- Thưa Kookie anh mới đi làm về
Jungkook mỉm cười, hiền hoà nhướng người hôn vào gò má cao cao của người yêu lớn
- Dạ, bé chào anh
Kim Taehyung rạng rỡ cười xòa, đã lâu lắm rồi Jeon Jungkook mới thôi không xưng " tôi " lạnh nhạt, và cũng lâu lắm rồi trái tim hắn mới vì một thanh âm quen thuộc mà ấm áp không ngừng.
Vài tia nắng cuối ngày còn sót lại cứ mải mê nhảy nhót trên mái tóc đen mềm như bông của Jungkook, một vài tia lại nhẹ nhàng chạm lên sóng mũi cao cao của người đàn ông đang dụi đầu vào hõm cổ người thương được mình ôm trong lòng. Bình yên là đây, hạnh phúc là đây, mỹ cảnh tuyệt sắc của thế gian ngay lúc này đã gói gọn trong đôi mắt thiếu niên Kim Taehyung đem lòng say đắm. Mùi hương bạch nhài vấn vương giúp hắn chữa lành những phút giây mỏi mệt, xúc cảm non mềm nơi da thịt Jeon Jungkook lúc được ôm em trong lòng mà hắn thèm khát bấy lâu nay cuối cùng cũng đã quay trở lại rồi.
Mãn nguyện đối với người đời là lớn lao như cao sang quyền quý, riêng với Taehyung chỉ nhỏ bé bằng Jeon Jungkook mà thôi.
- Jungkook, hôm nay cơ thể em cảm thấy thế nào?
- Em khỏe rồi, vết thương cũng đã được cắt chỉ. Bác sĩ Min chắc sẽ sớm cho em xuất viện.
- Ừ, về nhà thôi, về với anh.
Jungkook không đáp, chỉ mỉm cười lén rơi nước mắt. Kim Taehyung vì tưởng tượng đến một mái nhà có cả mình và Jeon Jungkook mà vui vẻ siết chặt cậu vào lòng. Nếu có thể, hắn sẽ khảm Jeon Jungkook vào sâu trong lòng ngực, ngàn kiếp vạn kiếp cũng chỉ cho em nắm giữ trái tim mình.
- Cơn ác mộng của em sẽ sớm được chấm dứt, và người đặt dấu chấm cho chuỗi kinh hoàng này là em. Jungkookie đừng sợ nhé? Hãy nhớ dù em có làm gì anh cũng đều hết lòng ủng hộ.
- Cảm ơn anh...
Hôn lên má đào một ngụm trân quý, Taehyung vui vẻ nhìn thành phố đã lên đèn sáng rực
- Vẫn còn sớm, Jungkookie có muốn cùng anh ngao du thiên hạ?
Sau khi được người lớn cẩn thận bọc trong lớp áo khoác lông mềm to sụ có cái nón thêu hình tai nhỏ, Jeon Jungkook bất đắc dĩ bị Kim Taehyung biến thành thỏ trắng tròn xoe mang xuống đặt sau chiếc môtô bảo bối được cất giữ dưới hầm đã lâu. Jungkook nhận ra chiếc xe này, nó đã được Kim Taehyung yêu thích từ những năm cấp 3 quậy phá, đã đồng hành với hắn trong những lần đua xe tốc độ năm xưa. Lần gần nhất nó được mang ra tu sửa là khi đấu với tên Hwang Jonghwa ngạo mạn kia, chỉ không ngờ lần đó người lái không phải là Taehyung mà lại là cậu.
Chiếc xe hoà vào dòng tấp nập nơi thành thị lung linh chạy băng băng trên đường phố rực rỡ ánh đèn. Jungkook vòng tay ôm chặt lấy người lớn, Taehyung hạnh phúc hưởng thụ cái ôm của người mình yêu ấm áp vô cùng. Hai người bọn họ đi khắp các ngõ ngách ít người qua lại, tận hưởng chút gió trời mát lạnh và cảnh vật mình bỏ quên vì guồng quay của công việc. Taehyung ghé lại bên đường mua cho em nhỏ một cây kẹo bông, lại ghé sang sạp hàng của ông cụ lom khom lớn tuổi ngồi xổm xuống lựa từng chú gấu nhỏ nhỏ xinh xinh. Đợi Jungkook lon ton chạy đi mua 2 cái bánh bao nóng hổi với vài chai nước gần đấy trở về, hắn mới cầm theo 2 cái móc khoá hình thỏ trắng và gấu nâu đến tính tiền. Bé xinh của hắn đáng yêu lắm nhé, em ngồi xổm xuống bên ông cụ lễ phép đưa bánh bao cho ông bằng cả hai tay, dặn dò ông nhớ ăn ngay cho nóng và uống nước nữa để đỡ khô hơn. Bé xin lỗi vì không tìm thấy món nào gần đây ngoài bánh bao nhưng ông xua tay cười hiền hậu. Jungkookie cười tít mắt vì được ông xoa đầu khen ngoan, Taehyung cố tình đưa một tờ tiền mệnh giá lớn và bảo ông không cần thối lại, xem như là quà giáng sinh mặc dù có hơi sớm. Hai người họ vui vẻ rời đi với lời cảm ơn và chúc phúc từ ông cụ bán móc khoá, dáng vẻ Taehyung dịu dàng đan vào ngón tay cậu chú thỏ bông trắng rồi đặt chú gấu nâu của mình bên cạnh khiến ông nhận ra tình yêu vốn dĩ xuất phát từ trái tim chứ chẳng phải giới tính hay ngoại hình. Và tình yêu là quý giá, một thứ quý giá không đáng bị xã hội dè bỉu khinh thường.
Trở về bệnh viện sau khi đã no bụng với những món lề đường giản dị mà ngon miệng, Kim Taehyung lúc này vừa mới bước ra từ phòng tắm. Hắn ra ban công đứng một chút rồi xoay người đóng cửa, giọng trầm trầm
- Trời sắp mưa rồi, may mà chúng ta về sớm em nhỉ?
- Không biết ông cụ lúc nãy đã bán hết và đi về chưa anh ha?
- Chắc là rồi đó, anh đã đăng lên nhóm của công ty nhờ các nhân viên ở gần đấy sang ủng hộ ông một chút, bọn họ hưởng ứng cũng nhiệt tình lắm.
Jungkook khẽ gật đầu rồi vỗ vỗ lên phần nệm bên cạnh mình, Taehyung ngạc nhiên lắm chứ, nhưng cũng liền mừng rỡ lao đến nằm cạnh em.
- Để em massage đầu cho anh. Taehyungie ngủ một chút đi, mắt anh thâm hết cả lên rồi.
- Anh không cần đâu, Kookie hôn anh cái là thích lắm rồi
Jeon Jungkook mỉm cười đặt lên môi hắn một nụ hôn phớt nhẹ, sau đó vẫn một mực đặt đầu hắn lên đùi mình nhẹ nhàng ấn huyệt xoa bóp.
Gã họ Kim khoan khoái hưởng thụ sự thư giãn bé nhỏ mang lại, hắn ta nhắm mắt nhưng môi vẫn nhoẻn lên nụ cười hình hộp yêu mắt
- Anh đã từng nghĩ rằng hạnh là thứ rất to lớn xa hoa, không ngờ đến lúc bên em mới nhận ra nó đơn giản chỉ là cảm xúc khi được ở gần người mình yêu
- Thế Taehyung có yêu em không?
- Anh yêu em. Cả ở hiện tại, tương lai và mãi mãi. Jeon Jungkook, anh yêu em, yêu đến tận cùng của hơi thở.
- Em cũng yêu anh...
... nhưng em xin lỗi vì bản thân chẳng đủ khả năng để giúp anh công danh vẹn toàn, chỉ đành gửi gắm cho cô gái khác tài giỏi hơn em...
- Taehyung à, nếu như... chỉ là nếu như thôi nhé, sau này có con thì anh sẽ đặt tên chúng là gì?
- Sao Kookie lại hỏi thế?
- Em chỉ muốn biết thôi
- Hmm... nếu là con trai thì đặt tên là Kim Taehoon, con gái thì tên là Kim Junghye. Em thấy thế nào?
- Kim Taehoon... Kim Junghye...
Jungkook lẩm nhẩm hai cái tên một lúc thì híp mắt cười xinh
- Tên rất đẹp, đứa trẻ của anh chắc chắn sẽ xinh xắn xuất chúng giống bố nó nên hai cái tên này hợp lắm đó
Và em sẽ dùng tất cả yêu thương để cầu chúc cho Taehoon và Junghye luôn luôn thật khoẻ mạnh.
- Jungkookie, anh không mong đợi gì ngoài việc được cưới em về nhà cả. Đầu xinh không được nghĩ đến những chuyện tiêu cực, nhớ chưa?
Jungkook gật gật đầu rồi lại chuyên tâm ấn ấn huyệt đạo trên trán hắn, Kim Taehyung vì thoải mái nên chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Ngắm nhìn gương mặt đẹp như tượng tạc đã kề cạnh bên mình suốt bấy lâu nay, khoé mắt Jeon Jungkook không biết từ lúc nào đã cay xè ngấn lệ. Taehyung, là do em không tốt, do em không đủ năng lực để hậu thuẫn cho anh mát mặt với người đời. Giá như ngày hôm đó quay trở lại, cái ngày mà em ứa nước mắt nhận lấy bó hoa hồng từ tay anh và ngây ngốc tin vào lời nói yêu chẳng mang theo chút cảm xúc nào. Em hứa với anh em sẽ chẳng chấp nhận nữa đâu, bó hoa đó cũng sẽ không khiến em nổi mẫn kín người. Kim Taehyung và Jeon Jungkook sẽ vĩnh viễn là hai đường thẳng song song lướt qua đời nhau nhưng không một lần giao hợp. Nếu như ngày hôm đó quay trở lại, em hứa rằng những tổn thương ta mang cho nhau bấy lâu sẽ chẳng có dịp tồn tại trên đời.
Nhưng sự thật vẫn nằm ở hiện tại và em chưa từng hối hận mình đã yêu anh thật nhiều.
Xin đừng giận em, hãy hiểu cho quá khứ của một kẻ bị nghèo nàn thiếu thốn dày vò đến thảm hại. Anh không thể vì em mà bị cha cắt bỏ quyền thừa kế, em cũng không thể vì mình mà để anh từ một thiếu gia quyền uy rơi xuống vũng bùn lầy dơ bẩn. Taehyung, ngay từ đầu hai ta đã là người thuộc hai thế giới đối lập hoàn toàn. Thế giới của anh là nơi em không thể chạm tới, thế giới của em là nơi mà người ta khinh thường chà đạp. Em khổ sở quen rồi, nhưng anh thì không. Jeon Jungkook này lấy đâu ra can đảm nhìn người mình yêu bị người ta chê cười chứ?
Kim Taehyung, chúc anh hạnh phúc mãi một đời...
Cơn mưa trĩu hạt trút xuống cũng là lúc đêm đã về khuya. Taehyung cựa mình quay sang định ôm lấy Jungkook cho em nhỏ khỏi lạnh, quờ quạng mãi mà chẳng thấy người đâu liền mở mắt choàng tỉnh. Phía bên cạnh đã lạnh lẽo từ bao giờ...
Chợt một mùi hương khá quen len vào khoang mũi khiến trái tim hắn ngưng trệ một nhịp. Kim Taehyung lập tức tung chăn chạy đến bật công tắc đèn lên, tâm can run rẩy đến tột cùng khi thấy bó hoa hồng to tướng được đặt lên tủ từ lúc nào không hề hay biết. Hắn toang cầm bó hoa vứt thẳng ra ban công thì liền bàng hoàng phát hiện ra Jungkook không có ở đây
Linh cảm dồn dập kéo đến khiến Taehyung không ngừng lo lắng. Gọi cho cậu một lúc lâu nhưng chẳng chịu bắt máy, hắn sốt ruột đi đi lại lại quanh phòng không yên.
Trời đã khuya lắm rồi, còn đổ mưa rất to. Rốt cuộc bé nhỏ của hắn ra ngoài giờ này làm gì thế?
Ánh mắt rơi vào tủ quần áo ở góc phòng, Kim Taehyung bất an chạy đến mở toang cửa tủ rồi chết lặng
Trống trơn...
Quần áo của Jeon Jungkook đã biến mất hoàn toàn.
Đầu ngón tay hắn run bần bật, hơi thở dồn dập cố cầm điện thoại tìm số một người trong danh bạ
" Alo? "
Giọng người đàn ông còn ngái ngủ vang lên từ đầu dây bên kia
- J- Jung Hoseok, c- cậu có biết Jungkook đi đâu không? Em ấy có đến chỗ cậu không?
" Jungkook? Không có, khuya như này cậu ấy đến chỗ tôi làm gì chứ "
-...
Kim Taehyung câm lặng, điện thoại trong tay dần tuột khỏi rồi rơi cạch xuống sàn nhà.
" Alo? Kim Taehyung, có chuyện gì xảy ra rồi đúng không? "
Jung Hoseok lo lắng hỏi dồn nhưng Taehyung nào có nghe thấy. Hắn run run cầm lấy sợi dây chuyền bị bỏ lại trên bàn, nước mắt đau đớn trào ra giàn giụa.
Vật định tình của hai người họ đã bị Jungkook tháo ra mất rồi...
Kim Taehyung như rơi tõm xuống hố sâu của tuyệt vọng, hắn vô lực nhìn chiếc nhẫn trên tay rồi lại nhìn sang sợi dây lẻ loi cô độc. Không thể nào, không thể nào đâu...
Nước mắt hắn trào ra ướt đẫm, tầm nhìn mờ đi chìm trong cay đắng nghẹn ngào. Kim Taehyung thở đều, nhặt lại điện thoại nói với Hoseok vài câu rồi ngay lập tức chạy ra khỏi bệnh viện. Hắn như hoá điên lao đi giữa màn mưa trắng xoá, đau đớn gào thét tên em giữa cơn gió rét rít qua xé lòng. Jeon Jungkook không thể bỏ hắn mà đi như vậy được, không thể, không thể nào đâu...
Trái tim hắn vỡ vụn thành trăm mảnh, cùng những giọt mưa loảng xoảng rơi xuống, đớn đau.
💜
không phải ngược jk đâu :))
tui là người uy tín, chơi bo góc legit nên ở đây cũng phải legit luôn. hứa ngược tae 10 chap lận mò =))))
ngược nốt xíu xiu nữa rồi hạnh phúc bên nhau suốt đời nà 😌
viết tới giờ này tui kiệt sức lắm rồi. cả đêm hôm qua vừa nhai cơm cháy vừa ho sặc sụa. nma unhi bị fall in luv với cơm cháy mắm hành rồi, thêm mín strongbow là chuẩn bài nunnnn 💪🤩
tín hiệu zũ chụ đó, đi mua cơm cháy nhai liền thôi lẹt gâuuuuuu