Máu trên đầu từ từ chảy xuống mặt và mắt tôi...Vô số mảnh vỡ của chậu hoa nằm trên mặt đất, tất cả đều đã vỡ tan tành.Đất văng tứ tung khắp mọi nơi, và những cánh hoa Higan đỏ như máu.Tôi không nhớ mình đã ngã xuống đất như thế nào và làm sao chiếc đồng hồ bỏ túi có thể thoát khỏi tay tôi một lần nữa rồi lăn đến ngay trước mắt tôi.Tích tắc, tích tắc, tích tắc...Kim của chiếc đồng hồ bỏ túi đang tích tắc từng giây, hay nó đang tích tắc cuộc đời tôi.
Máu không ngừng rơi xuống mắt, làm mờ đi tầm nhìn và khiến cả thế giới đỏ rực như hoa higan.
Có một âm thanh vang rất lớn trong tai tôi, to đến nỗi lấn át những gì đám đông đang nói, và...Những gì Lan đang nói....Cô ấy đang quỳ bên cạnh tôi, nhưng cố ấy lại rất sợ chạm vào cơ thể tôi và cô ấy giữ chặt tay trên miệng mình, không thể nói một từ nào.
Nước mắt của cô không ngừng lăn dài trên khuôn mặt.Tôi muốn trấn an cô ấy rằng mọi chuyện đều ổn, bởi vì một chậu hoa chết tiệt không thể nào giết chết được tôi, đúng không?Nó chỉ là một chậu hoa!Mà này, ai lại đặt chậu hoa ngay mép ban công, đặc biệt là trên tần thứ mười hay tăng hai mươi? Có lẽ không ai nhận ra rằng chậu hoa sẽ vô tình rơi xuống và tình cờ đập vào đầu một ai đó và giết chết chính người đó?Thật là một kẻ giết người vô tội!Tôi đúng là một người “may mắn”, nếu tôi duyên may mắn với xổ số, trở thành một tỷ phú không phải là một giấc mơ giữa ban ngày.Đám đông ngày càng đông hơn, như những cái bóng đen đang bao phủ lên người tôi nhiều hơn.
Họ nói chuyện, thì thầm với nhau và họ khá hoảng loạn và sốc.
Nhiều người trong họ lấy diện thoại ra, có thể họ đang gọi xe cấp cứu hay chụp cho tôi một bức ảnh thật đẹp và chia sẻ nó với bạn bè hoặc thâm chí là selfie một tấm với background là cái hộp sọ phun đầy máu của tôiHaizz...Tại sao tôi lại còn năng lượng suy nghĩ vớ vấn trong cái tình huống khủng khiếp này?Tiếng vang trong tai tôi ngày càng không thể chịu đựng nổi, tầm nhìn của tối trở nên mờ mịt hơn.(tình hình là bây giờ tôi không thể làm bất cứ một điều gì).
Tôi thậm chí còn không cảm nhận được nỗi đau trên đầu mình.
Có lẽ nó quá đau đớn đến mức tê liệt hay sự dồn đập của adrenaline đã giúp xoa dịu mọi cảm giác.
Tôi có thể di chuyển ngón tay của tôi nhưng tôi không nói được một từ nào.Tôi rất cố gắng để nói điều gì đó.Sau một vài lần thử tôi không thể thốt ra bất kì một từ nào, tôi đột nhiên nhận ra rằng có khả năng tôi sẽ chết.Không đời nào...phải không?Đó chỉ là một chậu hoa.
Với sự tiến tiến của y tế hiện nay tôi sẽ có cơ hội sống sót.
Xe cấp cứu sẽ đưa tôi đến kịp giờ và bất cứ ai điều trị cho tôi đều có kiến thức và kĩ năng để cứu một hộp sọ vỡ.Đột nhiên tôi thấy sợ hãi.Tôi đã rất sợ mình sẽ chết.Tôi vừa mới tốt nghiệp trung học.
Tôi còn một chặng đường dài phía trước.
Có rất nhiều điều tôi muốn làm.
Tôi muốn tận hưởng cuộc sống đại học, gặp gỡ những người bạn mới, thử vị của rượu vang đỏ, gặp được người mình yêu và dành cả phần đời còn lại với người ấy.Còn con cá cưng yoyo của tôi thì sao? Nếu tôi không ở nhà ai sẽ thay nước và cho cực cưng của tôi ăn mỗi ngày.Hơn hết bố mẹ vẫn đang chờ tôi về dự tiệc mừng.
Nếu tôi không về trước 7 giờ họ sẽ lo lắng.
Tôi đã không có cơ hội để nói lời tạm biệt, để nói lời cảm ơn với họ và nói vơi họ rằng tôi yêu họ nhiều như thế nào và tôi quý trọng họ nhiều bao nhiêu.Làm ơn...tôi chưa muốn chết đâu....Tích tắc, tích tắc, tích tắc...chiếc đồng hồ bỏ túi vẫn còn chạy, nhưng sự sống của tôi dần dần héo tàn theo từng phút giây trôi qua.Thế giới này, ngày càng xa tôi và cuối cùng mọi thứ đều trở nên tối đen.*********************"Lina à, con sắp trễ học rồi! Nào con yêu, dậy ngay đi nè không mẹ nhéo tai con đấy...!"Mẹ...?Tôi từ từ mở mắt ra vì cảm giác có thứ gì đó làm tôi nhột nhột bên tai.Choáng váng....!ĐÂY LÀ ĐÂU ?Tôi chớp mắt vài giây, và chợt nhớ ra mọi thứ.
Không phải tôi đang đứng trước quán karaoke ngay khi chậu hoa đập vào đầu tôi khiến tôi mất đi ý thức sao?Tôi đang ở đây, nằm trên mặt đất của vùng đất hoang dã, và hoàn toàn choáng váng trước địa điểm mà tôi không hề biêt này.
Tôi hốt hoảng sờ lên đỉnh đầu, nhưng kì là không có chút đau đớn nào, và cũng không có bất kì thương tích nào.
Tôi tìm kiếm xung quanh chiếc túi xách của mình bởi vì trong đó có điện thoại, nhưng không có gì ngoại trừ không xa kia...Chiếc đồng hồ bỏ túi cổ kì lạ nằm đó....Tôi nhặt nó lên và chiếc đồng hồ vẫn chạy.
Bây giờ là 10:05 sáng.
Thật kì lạ vì tôi đã đến quán karaoke vào 4:30 chiều.
Làm thế nào mà tôi có thể ngủ qua đêm mà không để ý, vết thương đầu của tôi đâu rồi, và làm thế nào tôi lại ở giữa nơi rộng lớn này? Nơi này làm tôi nhớ đến một sa mạc ở châu phi mà tôi từng thấy ở trên google.Tất cả mọi thứ thật khó hiểu.Chẳng lẽ tôi bị bắt cóc, nhưng tại sao bọn bắt cóc lại bỏ rơi tôi ở đây, và điều quan trọng nhất là vết thương đầu của tôi đâu rồi? Hoặc, tất cả mọi thứ mà cái chậu hoa đó gây ra cho tôi chỉ là một cơn ác mộng, và tôi đã mộng du đến tận đây?Nhưng tôi không hề nhớ mình là người mộng du từ khi tôi sinh ra trên cõi đời này.Hay....đây có thể là một giấc mơ?Tôi véo má mình thật mạnh, nó thật sự rất đau! Không, đây hoàn toàn không phải giấc mơ.Dù sao đi nữa bây giờ cũng không phải là lúc để tìm hiểu xem tai nạn chậu hoa có phải là một giấc mơ hay không, quan trọng hơn hết là thoát khỏi nơi này và tìm đường về nhà.
Bố mẹ ắt hẳn cực kì lo lắng cho tôi vì đã không về nhà qua đêm.
Có lẽ họ đã gọi cảnh sát để báo rằng tôi đã mất tích.
Nghĩ về điều này tôi đeo chiếc đồng hồ bỏ túi vào cổ mình và đứng dậy.Không phải tôi thích chiếc đồng hồ đó mà không có bất kì thứ gì xung quanh tôi ngoài chiếc đồng hồ đó cả.
Thà có gì đó trong tay còn hơn là không có gì.Khi tôi đi qua cánh đồng vàng, có một cảm giác lạ lùng chạy dọc sống lưng tôi.
Đột nhiên tôi nhớ rằng ở nơi hoang sơ này bất kì động vật hoang dã nào cũng có thể xuất hiện như sư tử, chó sói, báo đốm thậm chí là những con voi có thể dẫm chết tôi.
Tôi yêu voi, nhưng không phải ở trong hoàn cảnh này vì động vật hoang dã có tâm trạng không thể đoán trước được.
Chỉ riêng việc nghĩ về chiếc răng nanh dài và nhọn sắc nhọn đã làm cho tôi ớn lạnh từ đầu đến chân.Tôi sợ trước khi về đến nhà, tôi đã trở thành bữa ăn sáng ngon lành cho một số loài động vật.Thật là một cách hay để chết!Tôi gạt bỏ tất cả những suy nghĩ tiêu cực và tiếp tục cuộc hành trình.
May mà tôi không gặp bất kì một loài động vật hoang dã nào, mà thay vào đó là một chùm quả mọng đỏ dại.Bụng tôi réo lên.Tất nhiên là nó phải réo lên thôi vì tôi đã không ăn khá lâu rồi.Tôi hái một vài quả mọng và nhìn chúng trên lòng bàn tay tôi.
Chúng trông giống như qảu nam việt quất, nhưng quả nam việt quất lại phát triển ở nơi nóng như này sao? Tôi không phải là chuyên gia về thực vật hay địa lí vì vậy tôi chưa dám thử, không thể biết trước kết quả của việc đưa thức ăn lạ vào miệng.Biết đâu những quả mọng này lại có độc, thậm chí có thể gây tiêu chảy, nếu mất quá nhiều nước vào những ngày nắng nóng như vậy có thể dẫn đến tử vong.
Đối với người không được thông minh như tôi còn biết rằng trong bất kì môi trường sinh tồn nào nước quan trọng hơn nhiều sao với bất kì thức ăn nào.
Không có nước, con người chỉ có thể tồn tại được ba ngày, nhưng nếu không có thức ăn có thể tồn tại nhiều ngày hơn như thế.Thêm vào đó trên những quả mọng có những chấm đen, khiến chúng trông như những con bọ rùa, vì vậy nó không đáng để thử.Tôi tiếp tục đi thẳng trong hai giờ.
Miệng tôi khô khốc, mồ hôi túa ra làm lưng tôi vừa ướt vừa dính.
Tôi chỉ mặc một lớp áo và nó cũng là loại ngắn tay.
Tôi không thể cởi chiếc áo duy nhất của mình, tôi lấy tay lau mồ hôi trên chán, và nhìn 360 độ xung quanh.
Ở đây chẳng có gì ngoài cỏ vàng và quả mọng đỏ.Không có bất kì một cái cây nào!.