Tôi đã sẵn sàng một tư thế kỳ lạ, có thể tấn công nó bất cứ lúc nào bằng tảng đá trên tay, nhưng sau đó...Con ngựa hạ đầu xuống và dường như càng càng tiến tới gần mặt tôi hơn.
Tôi chăm chú nhìn sâu vào đôi mắt nó, dường như là nhìn thẳng vào trong tâm hồn nó vậy, có lẽ tôi đã bị ảo giác rằng có một linh hồn bên trong nó.Tay tôi cứng đơ và giữ chặt hòn đá, tôi đã không thể nhúc nhích dù chỉ một mili mét đó.
Có lẽ tôi đang bị cám dỗ bởi thứ gì trong mắt nó?Sinh vật này thật khác biệt với những con vật mà tôi biết.
Dường như có gì đó sâu thẳm trong tôi khiến tôi chần chừ mà không làm hại nó.
Tôi không hề ngạc nhiên nếu nó hiểu những gì mà tôi đang nói.Con ngựa khổng lồ thở ngay vào mặt tôi.
Làn khói trắng tỏa ra từ mũi nó và những chiếc râu dài bay quay quanh khóe miệng của nó.
Bên trong miệng của nó, có những chiếc răng nanh dài sắc nhọn dài bằng cánh tay tôi.
Nếu nó định cắn tôi thì tôi sẽ chết ngay lập tức mất.
Thật hy vọng nó chỉ ăn cỏ chứ không phải con người.Nó thở ra vài lần rồi nhìn chằm chằm tôi một lúc.Tôi đã tưởng rằng nó sẽ cắn nhưng không, đột nhiên nó vỗ cánh rồi bay về bầu trời trong xanh.Tim tôi đập thình thịch cuối cùng cũng đã chậm lại, đột nhiên tầm nhìn của tôi mờ dần đi, không phải do tôi sắp ngất đâu mà vì những giọt nước mắt của tôi sắp rơi rồi.Tôi vừa mới thoát chết.Nó gần như là thế.Tôi không tài nào hiểu nổi.Tôi không tài nào hiểu nổi, tại sao sinh vật này lại đột ngột thay đổi suy nghĩ của nó, không tiếp tục tấn công tôi nữa, vì nó chỉ muốn giết tôi sớm hơn thôi à.
Nhưng bây giờ tôi đã an toàn, tôi đã khóc.Vâng...tôi đã khóc như một đứa trẻ...Tôi nhớ bố mẹ, Lan, và mọi người.
Chỉ nghĩ về việc tôi sẽ không thể gặp lại họ nữa đủ khiến mọi thứ trở nên vô vọng.Nỗi tuyệt vọng lấp đầy trái tim tôi, nhanh chóng lấn át từng ngóc ngách trong tôi.Nếu nó không phải là một nơi nguy hiểm, nhưng một căn nhà làm từ kẹo bông thì tôi đã không tuyệt vọng đến như vậy, nhưng mà nó không phải trường hợp như vậy.
Tôi đến vùng đất này chưa tới 2 tiếng đồng hồ, tôi đã gặp phải một sinh vật đầy mạnh mẽ và nguy hiểm, chắc chắn còn rất nhiều nguy hiểm ở phía trước.Tôi để bản thân đắm chìm trong nước mắt một khoảng thời gian cho đến khi tôi chợt nhận ra hôm nay quả là mông ngày nắng nóng, mất nước có thể sẽ gây bất lợi.
Bản năng sinh tôi của tôi nhắc nhở tôi lần nữa.
Tôi lau nước mắt đi.Con đường thật dài.
Tôi cần phải tìm hiểu tất cả mọi thứ về nơi này.
Con ngựa biết bay đấy đã biến mất từ lâu.Tôi biết đây là một vùng đất chưa được biết đến và sẽ có những sinh vật khác ở xung quanh, tôi tiến từng bước thật cẩn thận.
Tôi không biết tôi đang đi đâu.
Tất cả mọi thứ tôi có thể làm là đi và hy vọng tìm được những vùng làng có người sống.Tôi không biết mình đã đi bộ trong bao lâu rồi, cả ngày lẫn đêm, không ngừng nghỉ trên vùng đất hoang vu giống như thảo nguyên này.
Không có một dấu hiệu của một con sông hay dòng suối nào cả, đến cả một vũng bùn nhỏ cũng không có.
Nếu có tôi sẽ uống luôn cả bùn.
Không có nước, tôi sớm đã bị mất nước dưới cái nắng gắt này.
Cơ thể tôi không ngừng đổ mồ hôi, tôi nhận ra rằng đây là dấu hiệu rắc rối lớn.
Tôi không cảm nhận được lưỡi của mình nữa, rất khô và thô ráp.Ai có thể ngờ rằng thoát ra được khỏi con ngựa khổng lồ rồi lại chết vì mất nước chứ? Thật là một sự châm biếm mà!Đợi đã...Có một cái bóng quen thuộc ở phía chân trời.Mẹ và bố! Có cả người bạn Lan thân nhất của tôi nữa.Tôi chạy nhanh nhất có thể, cuối cùng cũng ở trong vòng tay của mẹ."Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm.
Mẹ biết không có gần như sắp chết! Con hứa sẽ không quậy phá nữa.
Con sẽ không bao giờ rời khỏi bố mẹ và tất cả mọi người.
Mẹ ơi, con muốn về nhà, con sẽ không bao giờ than phiền về món ăn mẹ nấu, hay mẹ không mua cho con chiếc iphone mới.
Con nhớ những chiếc bánh bao và tất cả mọi thứ ở nhà.
Mẹ ơi, con muốn về nhà...mẹ ơi đưa con về nhà đi mà...."Vòng tay của mẹ thật ấm.Sau đó mọi thứ trở nên màu đen khi chậu hoa chết tiệt rơi xuống.*******************“Tội nghiệp con bé, không biết nó từ đâu đến, hình như đã mấy ngày nay nó chưa ăn gì rồi. Quần áo của con bé hơi lạ, có lẽ đến từ những nơi xa xôi.
Tôi chưa từng thấy những thứ giống như vậy trước đây”.“Em yêu, đừng lo lắng quá. Nước da của con bé trông đẹp hơn sau một ngày nghỉ ngơi, hy vọng con bé sẽ sớm tỉnh lại ”.Ý thức của tôi dường như mờ nhạt dần, vô tận. Tôi nghe được một số cuộc trò chuyện trong phòng, nhưng không thể nắm bắt được hết chi tiết. Tôi cảm thấy như đang trôi nổi trên một con thuyền nhỏ giữa đại dương bao la. Sóng cao, lên xuống, tứ phía không thấy đất liền. Tất cả những gì tôi có thể làm là ngồi một mình trên chiếc thuyền nhỏ đó và nhìn chằm chằm vào những con sóng trong vô vọng, như thể bất cứ giây phút nào một con sóng lớn cũng sẽ đánh bật con thuyền.Mặt nước tối và đen.Bầu trời bắt đầu mưa và toàn bộ cơ thể tôi ướt sũng.Khi con thuyền nhỏ tiến vào vùng trũng sóng, bỗng có một con sóng lớn cao như vách đá nhô lên trước mắt tôi. Nó càng lúc càng cao, giống như một con bạch tuộc đen khổng lồ dang rộng đôi chân dài, sẵn sàng há miệng nuốt chửng tôi và chiếc thuyền bất cứ lúc nào.Tôi đã bị sốc và không thể nói được lời nào.Những con sóng lớn đã va đập nhau.
Toàn bộ thế giới dường như bắt đầu tối tăm hơn và cuối cùng...!Tôi tỉnh dậy sau cơn ác mộng và đã thở dốc.Không có nước, không có thuyền và cũng không có con sóng lớn nào như bạch tuộc cả.
Đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, tôi đã bình tĩnh lại được một chút.
Có lẽ con ngựa biết bay đó cũng là một giấc mơ nhỉ? Bây giờ tôi quay về rồi, trở về nhà!Nhưng sau đó tôi lại thất vọng vì tất cả mọi thứ trước mắt tôi đều không thể nhận ra, hoặc có thể nó đến từ những thời kì cổ đại trong những bộ phim cũ.Ở đây có một cái bàn gỗ thấp và một cái bát.
Những cái bát trong rất cũ và nứt nẻ.
Không có nhiều đồ trang trí trên những bức tường, chỉ có một vài cái sừng của con trâu và vài mảnh sắt trông giống như có từ thời mấy ngàn năm về trước.Đây chắc chắn không phải là nhà.Cây nến trên bàn đang cháy một cách nhẹ nhàng, ánh sáng lờ mờ của nó dường như giúp tôi bình tĩnh được một chút.
đầu tôi có hơi choáng váng, nhưng lưỡi tôi thì không còn khô như giấy nhám nữa.
Chắc chắn nó đã giúp tôi đỡ mất nước nhưng mà tôi vẫn rất khát và đói.Tôi thề tôi có thể ăn được cả trăm trái mướp đắng, món mà tôi ghét ăn nhất từ trước đến giờ.Tôi rất tuyệt vọng.Quần áo của tôi được thay bằng quần áo thô màu nâu.
Nó giống như những người dân thường mặc vào thời xưa, tôi không thể liên tưởng bất kỳ khoảng thời gian cụ thể nào, hay nó là nền văn hóa phía tây hoặc phía Đông.
Nó giống như được kết hợp từ mọi thứ vậy.
Phải thừa nhận rằng tôi không giỏi lịch sử cho lắm.Chiếc đồng hồ bỏ túi cổ vẫn còn ở trước ngực tôi. Tôi cầm nó trên tay một lúc thì thấy nó vẫn đang chạy.
Điều ngạc nhiên là chiếc đồng hồ đã mang lại cho tôi sự thoải mái mặc dù tôi có cảm giác kỳ lạ rằng mọi chuyện xảy ra đều là do chiếc đồng hồ chết tiệt này và chậu hoa.Ngọn nến khẽ rung lên."Con ơi, cuối cùng con cũng đã dậy rồi.
ta đã rất lo lắng cho con!" Một bà già què quặt trong độ tuổi 70, bước nhanh chóng hết sức có thể lại chỗ tôi, trên tay đang cầm một cái bát.Tôi cố gắng ngồi dậy, không hiểu bà đang nói gì lắm.
Nó nghe như một ngôn ngữ rất quen thuộc với một cách phát âm khác lạ.“Cháu à, đừng động đậy, hãy nằm xuống đi!”Bà đỡ tôi nằm xuống, đưa bát về phía miệng tôi: “Uống loại thảo mộc này đi, cháu sẽ thấy dễ chịu hơn.”Mắt tôi ngấn nước, yếu ớt nói: “Cảm ơn…”Bà mỉm cười một chút.
Tôi không chắc liệu bà ấy có hiểu những gì tôi nói hay không, nhưng hy vọng bà ấy có thể cảm nhận được lòng biết ơn của tôi và sự thật rằng bà ấy đã cứu mạng tôi.Trời ơi! Thuốc đắng đến mức tôi suýt nôn ra, nhưng tôi tin bà già sẽ không làm hại tôi (nếu không ngay từ đầu bà đã không cứu tôi) nên tôi nín thở và nuốt hết.Điều ngạc nhiên là dạ dày của tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều sau khi uống món canh thảo mộc này, ít nhất nó cũng làm tôi đỡ đói và khát hơn.“Ta đã giặt quần áo cho cháu rồi và hiện tại chúng đang được phơi gần đống lửa.
Cháu à, cháu phải đi một chặng đường dài.
Chồng bà đã phát hiện cháu ngất xỉu trên mặt đất khi ông ấy đi săn, nếu không thì tệ lắm, nhưng đừng lo lắng nữa.
Hiện tại cháu đã an toàn, cháu có gia đình và người thân ở đây không? Đó có phải lý do khiến cháu tiến xa đến mức này không?”Tôi suy nghĩ trong vài giây, nhiều hơn vì thực tế là tôi không hiểu bà ấy lắm.
Một điều tôi hiểu được là bà ấy đang thắc mắc tại sao tôi lại đến đây.Địa ngục biết!.