Lĩnh Chi Hoa


Bác sĩ Lan là một người con hiếu thuận
......
Có rất nhiều công nhân nữ trong xưởng thép.
Cho dù là bà thím trông lò hay cô hai quét dọn tàn tro, tất cả đều là phụ nữ.
Người ta hay nói, hai người đàn bà và một con vịt họp thành cái chợ.

Vì vậy, phải biết rằng nơi nào có đàn bà, nơi đó là cái chợ.
Và cô ấy, Úc Tuyền Thu, chính là con đàn bà lẳng lơ nổi tiếng với cái danh dụ dỗ mọi người trong chợ.
Nhìn xem, không những cô ta dụ dỗ đàn ông, đến cả nữ bác sĩ thanh thuần thánh minh cũng bị cô ta quyến rũ.

Nói mà xem, không phải quá dâm loạn sao, không phải quá lẳng lơ sao?!
Tin đồn thất thiệt bay ngút trời.

Nhưng dù nhìn thế nào thì bác sĩ Lan vẫn là phụ nữ.

Úc Tuyền Thu có vẻ ngoài như con hồ ly tinh, đương nhiên cũng là phụ nữ.
Hai người phụ nữ, làm chuyện dâm loạn kiểu gì? Không một ai biết.

Hơn nữa, bác sĩ Lan và con hồ ly đó thường nói chuyện rất hồn nhiên, rất trong sáng.
Bác sĩ quá thể ngay thẳng, cho nên, kẻ lẳng lơ nhất định là Úc Tuyền Thu, con hồ ly vô liêm sỉ đó.
Nghĩ về bác sĩ Dương vừa bị con hồ ly mê hoặc vài ngày trước, đám đàn bà càng chắc chắn chính là ả Úc Tuyền Thu không biết xấu hổ đang cố dụ dỗ các bác sĩ đến từ thành phố với âm mưu bay lên cành cây hoá thành phượng Hoàng.
Chỉ không ngờ cô ta chẳng những ra thay với nam bác sĩ, đến cả nữ bác sĩ cũng không tha!
Đám đàn bà tưởng đã biết tuốt chân tướng đằng sau tấm màn che, họ vừa trộm mừng vì đã nhìn thấu tâm tư của Úc Tuyền Thu, vừa chế giễu cô cả trước mặt lẫn sau lưng.

Sáng sớm nay khi Úc Tuyền Thu dẫn Mục Mục đi học tại một ngôi trường được dựng lại từ một căn phòng lò bỏ hoang trong xưởng thép, bên cạnh cũng có vài người phụ nữ đưa con đi học.
Nhìn thấy cô, những chấm mụn lồi và mụn bọc trên khuôn mặt đen đúa của đám đàn bà rung lên, cười xấu tính: "Người nhà của bác sĩ Lan đưa con đi học à?"
Cô dắt Mục Mục đi, coi như không nghe thấy, mang vẻ mặt lạnh tanh bế con gái đi nhanh vào lớp học, sau lưng vẫn không ngừng phát ra hàng loạt giọng nói châm chọc:
"Mẹ kiếp, đúng là thèm đèn ông quá thèm đến phát điên, đến cả nữ bác sĩ cũng không tha, vẫn quyến rũ cho được.

Sao cô ta không thay đàn ông ngủ mỗi đêm như cô Sáu, cái xưởng này có nhiều sói lớn, sao không để họ quần cô ta đến chết đi? Cái loại goá phụ xúi quẩy!"
Trong cơn gió lạnh, tiếng khạc nhổ ấy cứ vang vảng ngay bên tai.

Cô dẫn con gái đi trên đường, suốt dọc đường các bà thím, các bà cô đều nhìn Úc Tuyền Thu bằng ánh mắt kinh bỉ, như thể cô đã cướp chồng họ và làm tan vỡ gia đình họ.
Còn có người phụ nữ gõ đầu thằng con trai ngay trước mặt họ và nói: "Nhìn thấy chưa, người phụ nữ đó bẩn thỉu lắm, con gái cô ta cũng bẩn, mày không được chơi với nó, nếu không sẽ bị lây bệnh bẩn, không cho bố mày đưa tiền mua thuốc, để xem mày còn lì lợm nữa không!"
Dù bản thân Úc Tuyền Thu có bị chế nhạo thế nào đi chăng nữa, trước mặt Mục Mục, cô sẽ không bao giờ lên mặt với những người này.

Nhưng nếu dám nói xấu con gái cô, cho dù họ có là người từ Trung Nam Hải tới, cô cũng có thể chửi cho xói đầu!
Ngay lúc đó, cô cười khẩy, bế con gái xuống rồi quay người lại.
Người đàn bà nói ra câu này là vợ của một tay rượu chè cờ bạc khét tiếng trong xưởng thép.

Tên đàn ông đó cả ngày chẳng làm gì cả, chỉ giỏi nốc rượu.

Ban đầu ông ta được phân công trông lò hơi, nhưng khi mấy thanh đồng thanh thép cháy hết, xưởng trưởng đuổi ông ta đến sân phía đông để trông lợn.

Mà mấy hôm trước đám lợn đều đã chết, ông ta trở thành một kẻ vô công rồi nghề, suốt ngày rượu chè, say là đánh vợ con.
Từ đóng cửa đánh trong nhà cho đến đánh giữa thanh thiên bạch nhật.

Mới tháng trước Úc Tuyền Thu còn thấy tên đàn ông béo như con lợn tạ đó túm tóc cô vợ ném lên cây, đá vợ túi bụi.


Khuôn mặt ả đàn bà trước mặt vàng vọt, gầy guộc đến đáng sợ, vết bầm tím do bị đánh trên mí mắt vẫn chưa phai, nhưng vẫn có tâm trạng đi qua chế giễu cô.
Bị Úc Tuyền Thu nhìn, ả đàn bà đó cũng nghiêng đầu, ưỡn bộ ngực teo tóp lên thật cao, cố làm ra vẻ mà cười: "Sao, cô muốn lên mặt với tôi à? Tôi có chồng, tôi không sợ cô!"
Cứ như bất cứ ai có đàn ông bên cạnh đều thuộc tầng lớp cao sang hơn cô.
— Thôi bỏ đi, so đo làm gì với một người đàn bà như vậy? Dù sao thì cô ta cũng như thế cả đời rồi.
Không nói đến làm phụ nữ, đến cả niềm vui làm người cũng chưa từng được nếm trải, biết nói gì mới phải với một người như vậy? Uổng công tức giận.
Úc Tuyền Thu lại lạnh lùng bế con gái lên, phớt lờ lời khiêu khích của ả đàn bà đó, chậm rãi đi về phía trước.
"Nhìn thấy chưa, cô ta không có đàn ông làm chỗ dựa, nào dám mắng chửi đâu." Ả đàn bà phía sau lắc bản mặt vừa gầy vừa đen, đắc chí nói với những người phụ nữ xung quanh.
Cố tình nói to nhất có thể, như thể để diễu võ dương oai với cô.
Úc Tuyền Thu giả vờ không nghe thấy, nhưng cô con gái trong vòng tay cô thì tức giận bịt hai tai lại.
Bác sĩ đối xử với gia đình Úc Tuyền Thu quá tốt.
Tốt đến mức khi cả nửa số công nhân trong xưởng thép đều thắc mắc nghi hoặc, hai cô bạn cùng phòng cô cũng đứng ngồi không yên.
Vào một buổi chiều nắng chói và đượm buồn, hai cô bạn ngăn bác sĩ Lan đang muốn sang phòng bên cạnh khám lưng cho mẹ của Úc Tuyền Thu, kê bộ bàn ghế và đặt lên đó một tách trà Hoàng nha đặc sản của Ma Tử Lĩnh, bắt đầu hỏi cung.
Đầu tiên là Ngô Tụng Trúc, người không thể nín nhịn được thêm.

Vừa ngồi xuống đã mắng cô như tát nước vào mặt: "Thiện Văn, tớ không kỳ thị cậu thích phụ nữ, nhưng cậu thử nghĩ mà xem, xuất thân của cậu là gì! Mặc dù nói là chú Lan đã được thả về nhà, nhưng chỉ vì cơ thể ông ấy ốm yếu, được Thủ tướng đặc biệt phê duyệt! Cậu cũng nên biết, cuộc đại loạn này vẫn chưa qua, cậu không muốn sống nữa à mà dám làm thế? Được, cậu không muốn sống cũng được, nhưng cậu bảo chú Lan và cô Lan trên thành phố phải làm sao đây?!"
Tiếp đến là Lý Uyển Thi.

Mặc dù cô nhà báo được mệnh danh là một người mồm mép láu lỉnh, nhưng lần này cô đưa cho Lan Thiện Văn hai vé xem phim với vẻ mặt nghiêm khắc mà Lan Thiện Văn chưa từng thấy trước đây.
"Đây là do một bác sĩ họ Cảnh chung phòng anh Dương đưa cho cậu.

Truyền thuyết về Bạch Xà ở rạp hát dưới Ma Tử Lĩnh rất hay, cậu và cậu ấy đi xem đi.


Tớ nghe bác sĩ Ngô nói rằng các cậu là bạn cùng lớp bốn năm đại học, cậu ấy đã theo đuổi cậu bốn năm, hai cậu môn đăng hộ đối, cha của cậu ấy cũng là quan chức chính phủ, sẽ không xuất hiện vấn đề cách biệt tầng lớp."
Lan Thiện Văn thờ ơ nhìn chằm chằm hai tấm vé xem phim, thật lâu sau cũng không cầm lấy.
Ngô Tụng Trúc là một người nóng tính, thấy vậy, cô dúi chúng vào lòng Lan Thiện Văn.

Với đôi mắt đỏ hoe, cô nghẹn ngào nói: "Thiện Văn, chúng tớ muốn tốt cho cậu, cậu..."
"Tớ làm sao, các cậu làm thế để làm gì" Không nhận cũng không từ chối, hai tấm vé xem phim rơi xuống đất khi cô đứng dậy.
Chưa đợi hai cô bạn phản bác, Lan Thiện Văn đã nhìn họ một cách kỳ lạ, cau mày nói với Ngô Tụng Trúc: "Không phải tớ đã nói rằng tớ và Cảnh Song Niên chỉ là bạn cùng lớp thôi sao? Tại sao cậu lại nhận đồ của cậu ấy khi chưa có sự đồng ý của tớ?"
"Thiện Văn, chúng tớ cũng rất khổ sở, tất cả vì muốn tốt cho cậu." Ngô Tụng Trúc cũng cau mày, trầm giọng nói: "Cậu không biết tin đồn về cậu và người phụ nữ ở phòng bên cạnh đã lan rộng đến mức nào đâu!"
Lan Thiện Văn sững sờ: "Tin đồn gì?"
"Lẽ nào cậu còn chưa biết?" Nghe vậy, Ngô Tụng Trúc khó tin trợn tròn hai mắt dù trước đó vẫn muốn mắng cô thêm: "Bên ngoài kia đồn cậu có tư tình với người phụ nữ họ Úc! "
Lan Thiện Văn nhìn còn khó tin hơn cả cô ấy: "Cậu nói vớ vẩn gì đấy! Tớ chỉ là...!ôi, làm sao giải thích mới phải đây."
Lý Uyển Thi vội vàng đẩy tách trà Hoàng nha tới trước mặt cô: "Đừng lo, dù chuyện dài đến mấy cũng sẽ nói hết, uống trà trước đi, từ từ nói."
Lan Thiện Văn nhẹ nhàng cảm ơn cô ấy, rồi từ từ giải thích lý do của mình.
Theo bác sĩ Lan, lý do tại sao cô tốt với Úc Tuyền Thu và gia đình cô ấy như vậy là nhờ mẹ và con gái của cô ấy.
Kể từ khi cha của bác sĩ Lan bị đoàn xe bắt đi, hai mẹ con nhà bác sĩ Lan sống trong nhà kho của một xưởng kéo sợi ở thủ đô.

Mỗi ngày mẹ cô không chỉ gồng gánh học phí cho cô, mà còn phải đau đáu cầu nguyện cho người cha không biết đang ở nơi xó xỉnh nào của cô đừng xảy ra chuyện gì, làm mẹ cô mệt mỏi đến mức đôi khi nôn ra máu.
"Tớ nhìn thấy bác Úc cũng giống như nhìn thấy mẹ tớ, và khi tớ nhìn thấy Mục Mục, cũng giống như nhìn thấy tớ hồi đó.

Mặc dù lúc đó tớ lớn hơn Mục Mục rất nhiều, nhưng cảm giác vẫn giống y như vậy, đều là sự bất lực với thực tế."
Cầm tách trà nóng, Lan Thiện Văn cười khổ nói: "Có lẽ các cậu không biết sao tớ có thể sống sót qua thời gian đó.

Trước nạn đói, mẹ tớ kiếm tiền bằng cách quay sợi và dệt dây ni lông cho xưởng kéo sợi để tớ được học và được ăn.

Trong nạn đói, mẹ tớ đói đến mức sưng phù cả người, nhưng vẫn gửi phiếu ăn và tiền tới trường cho tớ từng ít một bằng cách dán bao diêm cho người khác.

Có một lần tớ đi học về, tớ bắt gặp mẹ đang ăn vỏ cây nuốt vỏ trấu.


Các cậu nói xem, một đứa con nên để cha mẹ mình chịu tội như vậy sao?"
Vừa nói, cô vừa nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi cứ thế trào ra, từng giọt lệ chảy dài trên đôi gò má thanh tú mềm mại, rơi xuống đất, "lộp bộp" tiếng nước vỡ tan.
"Lúc đó tớ không có việc làm, không thể nuôi được mẹ, bây giờ tớ đã có lương, muốn báo đáp cho mẹ, nhưng tiếc rằng tớ không thể ra khỏi nơi này.

Nhìn thấy đồng chí Úc làm tớ thấy như nhìn thấy bản thân tớ lúc đó, cho nên, tớ làm hết sức có thể để giúp đỡ cô ấy, không muốn cô ấy phải dằn vặt như tớ lúc đó."
Chà, bác sĩ Lan là một cô con gái hiếu thảo, và cũng là một bác sĩ tốt bụng.
Ngô Tụng Trúc và Lý Uyển Thi liếc nhìn nhau, vội vàng nuốt rất nhiều lời thuyết phục vào bụng, đến gần khuyên cô: "Thiện Văn, thôi đừng nhắc đến chuyện quá khứ, chúng tớ tin cậu không có tình cảm đặc biệt với đồng chí Úc."
"Đúng vậy, Thiện Văn.

Đây cũng chẳng phải cảnh 'con muốn phụng dưỡng mà người còn đâu'.

Chỉ cần cậu không phạm sai lầm nào ở đây, chắc chắn chưa đến hai năm là có thể quay về.

À không, chuyện này vẫn còn mối nguy tiềm ẩn."
Đang nói thì cô nhà báo vỗ tay một cái, nghiêm túc xoay vai Lan Thiện Văn lại và hỏi cô: "Cậu dám thề với trời, cậu không có tình cảm gì với Úc Tuyền Thu?"
"Không có." Lan Thiện Văn trầm giọng, dứt khoát đáp lại.
"Cậu không có, nhưng không có nghĩa người ta cũng không có." Cô nhà báo lạnh lùng nói: "Cậu biết không, mấy ngày nay khi cô ta tới tìm cậu, cậu có biết ánh mắt cô ta nhìn cậu như thế nào không?"
"...!Như thế nào?"
"Giống như Chức Nữ nhìn người yêu." Như sợ cô ấy không tin, cô nhà báo đứng từ trên cao nhìn xuống, cười nói:
"Các cậu đừng khó tin, ít nhiều thì tớ đã học được cách nhìn người.

Trong bốn năm sách vở, chưa nơi nào mà tớ chưa đi, chưa hạng người nào mà tớ chưa thấy, chẳng lẽ tớ còn không nhìn ra biểu cảm và hành động của một người phụ nữ bình thường khi yêu sao?"
Vừa dứt lời, Lan Thiện Văn như nghe sét đánh ngang tai, ngẩng đầu lên nhìn cô nhà báo bằng cặp mắt không thể tin nổi, chết trân tại chỗ.
Bên cạnh, Ngô Tụng Trúc âm thầm nhặt hai tấm vé xem phim dưới đất lên, đưa cho cô, thở dài nói: "Thiện Văn, cậu là người biết rõ nhất, tội danh của chú Lan vẫn chưa được gột rửa."
.......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận