Linh Chu

Sử Chân Tương, ngươi lại dám làm nhục Dao Dao. Quách Đại Hải ta muốn đánh cho ngươi đến ngay cả mẹ của ngươi đều không nhận ra ngươi.

Quách Đại Hải nổi giận, từ trong thân thể lao ra một bóng dáng con Man Ngưu cao bẩy thước. Nó ngưng tụ trên chiến đao, mang theo chiến uy ngút trời, một đao chém xuống đỉnh đầu Sử Chân Tương.

Mạc quân sư cũng đánh ra Thiết Phiến cầm trong tay, biến thành một cái lưới trời làm bằng sắt mà trấn áp đè xuống.

Sử Chân Tương ba mặt có địch, hắn lấy một khúc xương thú trên lưng kia mà nắm trong tay. Trên khúc xương thú này có điêu khắc thần lang vân, ngưng tụ được khí tức mãnh thú. Vẻn vẹn chỉ là một mẩu xương, mà khí tức liền đã lớn lao hơn nhiều so với khí tức của một con Linh Thú. Một khúc xương này tuyệt đối phi phàm, chính là một mẩu xương Linh Thú tu luyện hai ngàn năm.

Linh Thú tu luyện một ngàn năm, chiến lực có thể so với Cự Phách.

Linh Thú tu luyện hai ngàn năm, chiến lực có thể so với Chân Nhân.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.

Sử Chân Tương đánh ra một khúc xương thú này, trực tiếp đánh bay Thiết Phiến do Mạc quân sư tế xuất ra. Nó lại nện vào chiến đao mà Quách Đại Hải liều mạng bổ ra một cái, hai người đồng thời bạo lui, bị một cỗ lực lượng khổng lồ đánh văng ra.

Bọn họ đều là loại tu sĩ về lực lượng, chiến lực sàn sàn như nhau.

Thừa dịp Sử Chân Tương vẫn còn chưa đứng vững bước chân, Phong Phi Vân liền mang theo chiến mâu đã đâm tới về phía mặt hắn. Thiên Tủy Binh Đảm xẹt qua bên cạnh xương thú, để lại trên xương thú một lỗ hổng thật sâu.

Sử Chân Tương đánh ra một khối Linh Thiết phong cách cổ xưa lớn như bàn tay. Đây là Tinh Thiết dị chủng đào ra từ lòng đất, so với Huyền Vũ Thiết đều phải cứng rắn hơn. Thế nhưng nó lại vẫn không ngăn được Thiên Tủy Binh Đảm, bị Thiên Tủy Binh Đảm xuyên thủng.

- Thần Binh thật sắc bén.

Sử Chân Tương liếc xéo mắt một cái, thấy Quách Đại Hải và Mạc quân sư lại đã công kích đến. Hắn hung hăng phun ra một ngụm nước bọt, trong lòng biết hôm nay không chiếm được lợi lộc gì. Vì vậy hắn bỗng nhiên nện vỡ bức tường khách sạn Linh Vực, không chút do dự lao đi về hướng màn đêm vô biên vô tận. Chỉ thoáng chớp mắt hắn liền vượt qua vực thẳm, bay nhanh về hướng dãy núi đen ngòm trùng trùng điệp điệp kia.

Tốc độ của Phong Phi Vân nhanh hơn, thực sự tựa như tia chớp. Ngàn vạn quả núi đều chỉ trong một ý niệm liền đã băng qua. Hắn đuổi kịp và vượt Sử Chân Tương, trường mâu đâm tới trong màn đêm giống như một con Ngân Long, nó chích một nhát ở trên lưng Sử Chân Tương. Dẫu bị vật gì đó ngăn cản một chút, nhưng mà lại vẫn đâm xuyên sâu một tấc phía sau lưng Sử Chân Tương, làm bắn ra một vết máu.

Trong bầu trời đêm truyền đến một tiếng kêu nghèn nghẹt khó chịu.

Sử Chân Tương mặc dù bị thương, nhưng mà tốc độ lao đi không giảm. Thân thể cao lớn nhảy nhót giữa núi non trùng điệp, chả mấy chốc đã phóng đến chân trời. Âm thanh của hắn vọng trở về từ trong màn đêm, đầy vẻ oán độc:

- Phong Phi Vân, ngươi chỉ cần dám bước vào phủ Cổ Cương, ta nhất định rút gân lột da ngươi. Thù hận của chúng ta, hôm nay xem như thiết lập.

Vào lúc âm thanh truyền lại thì hắn đã biến mất ở trong màn đêm.

Phong Phi Vân nếu như muốn truy theo, tự nhiên có thể đuổi kịp và vượt hắn. Nhưng mà với tu vi hiện tại của hắn, thì còn không phải đối thủ của Sử Chân Tương. Nếu có đuổi kịp và vượt thì cũng không chiếm được lợi lộc gì.

Quách Đại Hải và Mạc quân sư lúc này mới đuổi theo, bọn họ đều chậm một nhịp lớn, tốc độ căn bản không thể so sánh với Phong Phi Vân.

Quách Đại Hải mang theo chiến đao, ánh mắt nhìn chăm chú bốn phía rồi hỏi:

- Sử Chân Tương đâu ?

- Để cho hắn chạy mất rồi.

Phong Phi Vân đáp.

Người Cổ Cương từ nhỏ đã quen chiến đấu với người khác, đánh nhau với mãnh thú trong Thập Vạn Hà Sơn. Do đó họ có rất nhiều thủ đoạn chạy trối chết và bảo vệ tính mạng. Với lực của ba người, nếu muốn đánh bại Sử Chân Tương thì có lẽ không khó, nhưng mà muốn giết chết hắn thì lại là khó khăn càng thêm khó khăn.

Quách Đại Hải nghiến răng nghiến lợi mà nói:

- Hỗn đản này, Lão Tử lần sau nhìn thấy hắn, dứt khoát phải xẻ hắn ra thành tám khối.

Ba người đi thẳng về nhà, vào lúc đi ngang qua vực thẳm kia, Quách Đại Hải và Mạc quân sư đều dừng lại, thu hồi thi thể của sáu vị Tướng Quân Lệnh Thần Vũ Quân kia. Sáu người này đều là huynh đệ vào sanh ra tử của Quách Đại Hải mà lúc này lại đều chết oan chết uổng, từ trong lỗ thủng vẫn còn chảy huyết.

Quách Đại Hải ngồi xổm ở bên đống tử thi, song quyền nắm chặt, lớn tiếng gầm với trời cao

- Cái này rốt cuộc là ai làm ?

Bọn họ lúc trước đều ở trong khách sạn Linh Vực, giằng co cùng Sử Chân Tương. Hai người đều là cường giả cấp bậc Cự Phách nên tự nhiên không có khả năng phân tâm, cho nên cũng không biết chuyện gì phát sinh ở bên ngoài.

Phong Phi Vân đứng ở dưới màn đêm. Hắn nhìn về phương hướng khách sạn Linh Vực, phảng phất lại thấy được một bóng dáng yểu điệu bạch y thắng tuyết kia, vì vậy lại lần nữa quay trở lại trong khách sạn. Hắn nhìn nữ nhân thấp thoáng trong làn sương khói kia mà hỏi:

- Rốt cuộc ngươi là ai ?

Nàng vẫn đứng ở đó, trên Thạch Thai từ thuở xa xưa. Bóng dáng hoa mỹ, nhưng cũng không lộ hình dáng. Trong đôi mắt hơi thấp thoáng thấy được nụ cười. Nàng trầm lặng một hồi lâu, sau đó mới nói:

- Dân nữ Dao Dao, đa tạ Thần Vương đại nhân trượng nghĩa ra tay xuất thủ, chiến đấu đẩy lui được kẻ mạnh kia.

Phong Phi Vân nheo đôi mắt lại thành một khe hở, đương nhiên hắn không có khả năng thật sự tự cho rằng là chính mình cứu nàng. Xem ra khách sạn Linh Vực tuyệt đối không chỉ đơn giản như ở mặt ngoài vậy. Tu vi của nữ nhân này e rằng so với trong tưởng tượng của Phong Phi Vân thì còn đáng sợ hơn. Người như Sử Chân Tương, ở trước mặt nàng phỏng đoán cũng chỉ là một con muỗi thôi.

Sở dĩ nàng không giết Sử Chân Tương, cũng chỉ là không muốn làm bẩn đôi tay của chính mình.

Phong Phi Vân có thể từ trong yêu khí mà nàng tản mát ra, đại khái suy đoán ra đượctu vi cao thấp của nàng.

Chỉ có điều là, Phong Phi Vân vẫn còn có một việc không nghĩ ra

- Ta cũng biết Tử Hà linh mạch, vì sao nàng không giết ta.

Nếu nàng không muốn nói ra thân phận chân thật của mình, thì Phong Phi Vân cũng không hề hỏi thêm nữa. Hắn nhìn nàng thật kĩ một cái, lại nhìn qua một chút cây đàn tranh ở trước mặt nàng. Sau đó liền kéo Bạch Như Tuyết, cứ như vậy đi ra khỏi khách sạn Linh Vực.

Nơi này tuyệt không phải chỗ ở lâu được, tốt nhất nên rời khỏi đây sớm hơn một bước,để tránh sinh ra biến cố.

Phong Phi Vân so với ai khác đều hiểu rõ tính cách họ nhà yêu, yêu tính thay đổi thất thường.

Vào lúc Phong Phi Vân rời khỏi khách sạn Linh Vực, lại gặp phải tiểu đồng "Hỏa Kế đại gia" tay cầm Ngọc Xích kia. Hắn lại thần bí cười một tiếng với Phong Phi Vân, khom người vái một cái rồi nói:

- Hoan nghênh công tử lần sau nghé thăm bổn điếm.

Ở chỗ sâu trong khách sạn Linh Vực, trên một tòa cung điện trôi nổi giữa rừng đá Thạch Lâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận