Linh Chu

Phong Phi Vân nhíu mày, lại hỏi:

- Có ai đạt được bảo vật trong Yêu tộc thần tàng không?

- Ta cũng không biết, chỉ có những nhân vật cái thế mới rõ ràng.

Thành Tư Thành nói ra.

Phong Phi Vân gật gật đầu, nói:

- Bây giờ còn có bao nhiêu người ở trong Đồng Lô Sơn.

- Cái này... Có lẽ đã không nhiều lắm, trừ những tu sĩ mất phương hướng trong Đồng Lô Sơn ra, tuyệt đại đa số cũng đã rút lui khỏi Đồng Lô Sơn, nghe nói dị thú bên ngoài Đồng Lô Sơn, linh thú cũng đã bị siêu cấp cường giả đánh lui, phàm là tu sĩ tiến vào Đồng Lô Sơn đã lục tục ngo nghoe đi ra ngoài.

Thành Tư Thành nói ra.

Phong Phi Vân cười lạnh một tiếng, nói:

- Chỉ sợ đều đã đi ra ngoài chờ ta rồi.

Thành Tư Thành cười lạnh nói:

- Phong Phi Vân, ngươi cho rằng ngươi còn mạng sao, người muốn bắt ngươi còn nhiều hơn ngươi tưởng tượng, trừ phi ngươi cả đời này dừng lại trong Đồng Lô Sơn, bằng không thì một khi đi ra ngoài chính là tử kỳ của ngươi.

Phong Phi Vân đứng ở tại chỗ suy tư, chợt hắn cười nói:

- Vậy thì chưa chắc.

Bỗng nhiên Phong Phi Vân ra tay, bàn tay đánh vào đỉnh đầu Thành Tư Thành, trực tiếp ép hắn quỳ xuống đất.

Bàn tay của hắn sinh ra hào quang rót vào trong đầu Thành Tư Thành, cướp đoạt trí nhớ của hắn, Thành Tư Thành cực lực giãy dụa, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ, nhưng mà không có nửa phần hiệu quả, bàn tay Phong Phi Vân giống như cây thép trấn áp hắn không thể nhúc nhích nửa phần.

Sau nửa ngày thất khiếu Thành Tư Thành chảy máu, té xuống đất.

Phong Phi Vân thu tay về, bờ môi động động, tự nhủ:

- Thành gia Vạn Quáng phủ, Thành Tư Thành, còn là tộc lão của gia tộc, thân thúc thúc của gia chủ, bối phận này cũng không tệ.

Thân hình, dung mạo, khí chất và ánh mắt Phong Phi Vân không ngừng biến hóa, rất nhanh biến thành bộ dáng Thành Tư Thành, thân hình còng xuống, nếp nhăn nhiều lên.

Phong Phi Vân lục lọi trên người Thành Tư Thành và tìm được một cái bao, bên trong còn có đan dược và một ít linh thạch, hắn cũng thay quần áo, lấy lệnh bài chữ "Thành" và thanh bảo kiếm chuẩn linh khí.

Thu hồi bao phục này, sau đó lại cởi quần áo Thành Tư Thành mặc lên người.

Phong Phi Vân rung thân hình để mặc áo choàng lên, lại sờ sờ chòm râu, giọng nói trở nên già nua, nói:

- Thành huynh, lần này xem như cảm tạ ngươi rồi.

Phong Phi Vân đánh ra một đạo hỏa quang, trực đốt Thành Tư Thành trên mặt đất thành tro bụi, lúc này mới vội vàng chạy ra ngoài Đồng Lô Sơn.

Phong Phi Vân cũng không phải không có nghĩ dùng thân phận tán tu Vân Phi Thiên, nhưng mà tán tu Vân Phi Thiên là người tu phật, thân phận thật sự quá mẫn cảm, dùng thân phận của Thành Tư Thành càng an toàn hơn.

Một khi chạy ra khỏi Đồng Lô Sơn, vậy trời cao mặc chim bay, muốn giết hắn còn khó hơn lên trời.

Rốt cuộc cũng đuổi tới nơi người Thành gia tụ taoaj trong Đồng Lô Sơn.

"Thành gia" là gia tộc quáng mạch, nắm giữ mười đầu quáng mạch trong tay, có thể nói giàu đến chảy mỡ, cường giả trong gia tộc không ít, lúc này dẫn đội là một lão tổ Thành gia, chính là đại ca ruột của Thành Tư Thành, cũng là tiền nhiệm tộc trưởng gia tộc.

- Ồ, các ngươi nhìn kìa, là Cửu thúc.

Một nam tử trung niên hưng phấn chỉ về phía trước, kêu lên:

- Cửu thúc, chúng ta ở chỗ này.

Đây không phải là nội địa Đồng Lô Sơn, là một gò núi vàng vọt hoang vu, thuộc về bên ngoài Đồng Lô Sơn, rất nhanh sẽ ra khỏi Đồng Lô Sơn.

Quần áo trên người Phong Phi Vân nghiền nát không chịu nổi, còn dính rất nhiều vết máu, tóc bạc tán loạn, thập phần chật vật, nghe được tiếng kêu thì vội vàng bay qua, trên gương mặt đầy mệt mỏi, ánh mắt mang theo vài phần vui mừng, nói:

- Đại ca, xem như đuổi kịp các ngươi.

Tổng cộng có bảy cường giả, đều là đại nhân vật của Thành gia, tu vị đều trên Thiên Mệnh ngũ trọng, trong đó có hai người đạt tới cự phách, một người trong đó chính là tiền nhiệm tộc trưởng Thành gia, Thành Tư Đức.

Thành Tư Đức an ủi:

- Trở về là tốt rồi, đi thôi, trước tiên nên rời khỏi nơi hung hiểm này đã, Thành gia lúc này có mười tám cường giả tiến vào Đồng Lô Sơn, không nghĩ tới chỉ có tám người quay về, mười người vẫn lạc, ai...

- Nghe nói bên trong Đồng Lô Sơn sinh ra đại biến cố, sẽ biến thành tánh mạng tuyệt địa, còn hung hiểm hơn hiện tại gấp mười lần, vẫn nên nhanh chóng chạy đi thôi.

Phong Phi Vân xen lẫn trong đám cường giả Thành gia, vừa đi vừa nói chuyện nên rất quen thuộc, rất nhanh đã ra tới lối vào Đồng Lô Sơn.

Nơi này đã hóa thành khu vực khô cằn, rất hiển nhiên nơi này cách đó không lâu đã xảy ra đại chiến, những dị thú và linh thú vờn quanh Đồng Lô Sơn đã bị đánh lui, ở bên ngoài thi thể dị thú chất thành núi lớn, sợ rằng có mấy vạn thi thể.

Đương nhiên trong đó cũng có thi thể linh thú, mỗi thi thể vô cùng khổng lồ, khí tức hùng hậu, bảo huyết hương tràn.

Thi thể dị thú có thể làm thuốc, da xương dị thú càng làm bảo vật hiếm có, có thể dùng để luyện đan và luyện khí, đặc biệt thi thể linh thú trân quý tới cực điểm, da lông, xương cốt, huyết nhục của linh thú có thể bán với giá tiền rất lớn, có mấy thế lực tu tiên cường đại đang cãi nhau, tranh đoạt quyền chi phối tài nguyên thi thể dị thú, linh thú.

Cửa vào Đồng Lô Sơn có tu sĩ thế lực các nơi canh gác, có ba tòa cung điện lơ lửng trên trời cao, bên trong tỏa ra khí tức khổng lồ, trong lúc này có nhân vật cực kỳ khủng bố.

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào ba cung điện kia, trong lòng cảm giác may mắn, may mắn bản thân mình không có mặc ẩn tầm sa la chạy ra, trước mặt nhân vật cấp bậc này, cho dù là ẩn tầm sa la cũng chưa chắc che đậy thần thức của bọn họ.

Xem ra những nhân vật cái thế này cũng lo lắng ẩn tầm sa la của Phong Phi Vân, cho nên bọn họ mới tự mình canh giữ cửa ra vào Đồng Lô Sơn, dùng phòng ngừa vạn nhất.

- Kẻ đến là người phương nào.

Một lão giả áo đen lạnh lùng nói ra.

Lối ra Đồng Lô Sơn bị canh gác tầng tầng, ngay cả con ruồi cũng không thể bay ra ngoài, bất luận tu sĩ gì từ trong Đồng Lô Sơn bay ra ngoài sẽ bị tra xét nghiêm khắc.

Thành Tư Đức đi lên, cười nói:

- Đệ nhất hộ pháp trưởng lão lại tự mình thủ hộ nơi đây, tên Phong Phi Vân kia không thể trốn thoát ra khỏi Đồng Lô Sơn a.

- Ah, thì ra là Thành huynh.

Lão giả áo đen hiển nhiên là nhận ra Thành Tư Đức, bắt đầu hàn huyên.

Phong Phi Vân đứng trong đám tu sĩ Thành gia, nhìn qua Thành Tư Đức nói chuyện với đệ nhất hộ pháp trưởng lão.

Thành gia chính là gia tộc phụ thuộc Sâm La Điện, hàng năm đều đưa lên cho Sâm La Điện rất nhiều linh thạch và tài liệu luyện khí.

Xem ra trà trộn vào Thành gia là lựa chọn sáng suốt, ít nhất kiểm tra sẽ dễ dàng hơn.

Thành Tư Đức kín đáo đưa cho đệ nhất hộ pháp trưởng lão một túi linh thạch, đệ nhất hộ pháp trưởng lão híp mắt cười cười, vỗ vai Thành Tư Đức, nói:

- Thành huynh về sau có phiền toái gì cứ nói với ta, dám đối nghịch với Thành gia chính là đối nghịch với Sâm La Điện.

- Đó là tự nhiên.

Thành Tư Đức cười ha hả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận