Linh Chu

Phong Phi Vân làm ngơ như không nghe thấy. Hắn lại bắt đầu khắc trận văn trên mặt đất, phạm vi rất rộng. Không chỉ bao phủ quanh Tố Nhạc am mấy chục trượng, thậm chí kéo dài đến Pháp Hoằng điện. Phong Phi Vân chôn linh thạch dưới đất, không lâu sau đã chôn hơn một ngàn linh thạch.

Đây là một số tài sản kếch sù, nhiều tiên giáo cộng nội tình lại chưa chắc lấy ra nổi một ngàn khối linh thạch. Chỉ có nhà giàu mới nổi như Phong Phi Vân mới dùng một ngàn linh thạch bày trận pháp.

Bên kia tra hỏi đã có kết quả.

Bạch Như Tuyết bước tới gần, cười nói:

- Lão hòa thượng kia đã cầu xin tha thứ, còn phun mấy ngụm máu.

Phong Phi Vân nghe thú vị, bước hướng Tố Nhạc am, hỏi:

- Chắc không phải các nàng đội cái gì lên đầu lão đi?

Mấy chiêu xấu xa vừa rồi là Phong Phi Vân thuận miệng nói hù dọa lão hòa thượng, hắn không tin Bạch Như Tuyết, Liễu Duệ Hâm, Mục Tích Nhu sẽ cởi yếm, khố ra thật. Mấy nàng là thiên chi kiêu nữ, rất kiêu ngạo, sẽ không làm chuyện như vậy.

Phong Phi Vân đến gần Tố Nhạc am, nghe lão hòa thượng suy yếu chịu thua:

- Nữ thí chủ hãy thả lão tăng xuống, chuyện gì từ từ nói.

Liễu Duệ Hâm cười trong trẻo như tiếng chuông ngân:

- Vậy lão hãy nói cách điều khiển Thập Bát Vân phật châu cho ta nghe trước.

- Thả bần tăng xuống là bần tăng nói cho thí chủ biết ngay.

- Hòa thượng nói trước thì ta thả, nếu không chờ chút nữa các cường giả tiên giáo, thủ lĩnh tà đạo chạy đến, ta đốt trụi phật y của lão.

- Đừng! Phật nói, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.

- Phật cũng nói hòa thượng không thành thật sẽ tiêu đời.

- Phật . . . Không nói vậy.

Phong Phi Vân thấy lão hòa thượng bị treo trên xà ngang, tay ôm tượng đá nữ Bồ Tát. Hòa thượng và tượng nữ Bồ Tát dán sát vào nhau, bị xích sắt trói ngược trên cao. Dây xích cột hai chân lão tăng, Mục Tích Nhu và Liễu Duệ Hâm mỗi người kéo một sợi giang chân hòa thượng ra kẹp nữ Bồ Tát.

Tư thế thật chướng mắt.

Tượng đá nữ Bồ Tát vốn đặt trên bệ thờ Tố Nhạc am, khắc sống động như thật, vẻ mặt vui cười, lộ ngực, phật y mở rộng. Đây là Hoan Hỉ Nữ Phật.

Trong phật môn không thiếu đệ tử tu luyện hoan hỉ thiền, đối với bọn họ thì đây là chuyện thần thánh. Kết nối khí âm dương thiên địa, chứng phật đạo. Nhưng bộ dạng lão hòa thượng không chút thần thánh, càng giống dâm tăng hơn.

Hèn gì lão tăng sốt ruột như thế, tức giận phun mấy ngụm máu, vết thương càng nặng. Mới rồi Phong Phi Vân đã bảo rất nhanh sẽ có một đám cường giả kéo tới, nếu trước mắt bao người thấy bộ dạng lão tăng như thế này, thân phận của lão cực cao trong Đại Long tự, sau này lão không sống nổi nữa. Đại Long tự mất hết mặt mũi sẽ không cho lão tăng sốngtiếp.

Lão tăng sốt ruột nói:

- Nhất Trận Phong thí chủ, rốt cuộc ngươi cũng đến. Bọn họ không nói lý, ta không trao đổi với bọn họ được. Có lẽ ta và Nhất Trận Phong thí chủ có thể nói chuyện đàng hoàng.

Lão tăng rất bất đắc dĩ với đám thiên chi kiêu nữ.

Nếu nữ nhân mà phân rõ phải trái thì bọn họ không phải nữ nhân.

Phong Phi Vân nhìn bộ dạng của lão tăng rất buồn cười, thầm khen mấy thiên chi kiêu nữ rất có tan. Nhưng lúc này không hiểu hợp nói câu đó, Phong Phi Vân có việc quan trọng muốn hỏi lão hòa thượng.

Phong Phi Vân nghiêm túc nói:

- Thật bậy bạ, ai nảy ra ý này? Sao có thể đối xử với . . . À, đại sư tên là gì?

Lão tăng chậm rãi nói:

- Bần tăng thuộc một trong năm cổ miếu Đại Long tự, Miếu Vương Thiên của Tuyệt Long cổ miếu, pháp danh Trí Tàng.

- Thì ra là . . . Trí Chướng đại sư.

Phong Phi Vân chắp tay biểu thị tôn kính, suýt nói mấy chữ 'kính đã lâu, kính đã lâu'. Lòng Phong Phi Vân thầm khâm phục và khó hiểu, cao nhân có khác, chọn pháp hiệu cũng đặc biệt, người bình thường không hiểu nổi.

Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm nghe danh Trí Chướng đại sư thì hết hồn. Miếu Cương Thiên của Tuyệt Long cổ miếu, bọn họ đã gây họa lớn.

Tuy Đại Long tự là thế lực Thiên Long vương triều nhưng danh tiếng truyền khắp năm vương triều, thực lực siêu khổng lồ, có địa ví chí cao vô thượng trong Thiên Long vương triều. Thmậ chí Thiên Long hoàng muốn đăng cơ phải qua Đại Long tự đồng ý.

Có thể nói Sâm La điện bây giờ thua xa Đại Long tự, dù Tà Hoàng có thể thống nhất tà đạo Thần Tấn vương triều chưa chắc lực lượng ngang hàng với Đại Long tự.

Người địa vị cao nhất Đại Long tự là Đại Phạm Thiên, lại được gọi là Phạm Thiên Vương, ba đời đế sư Thiên Long vương triều, sống rất lâu, tu vi sâu không lường được.

Dưới Đại Phạm Thiên có năm vị Miếu Vương Thiên là trụ trị năm cổ miếu Đại Long tự.

Các nàng hành hạ một vị Miếu Vương Thiên thê thảm như vậy. Liễu Duệ Hâm sợ hãi chân mềm nhũn. Mục Tích Nhu sợ hết hồn. Hai nữ nhân thả lỏng tay ra, Trí Chướng đại sư và tượng nữ Bồ Tát rớt xuống đất, lăn lông lốc. Trí Chướng đại sư bộ dạng chật vật, không biết đầu có thêm cục u nào không.

Phong Phi Vân không ngờ lần này bắt được cá lớn, nhưng hắn không sợ chút nào. Phong Phi Vân đi qua cởi dây xích trên người Trí Chướng đại sư, chuyển tượng nữ Bồ Tát lộ ngực sang góc.

Phong Phi Vân nói:

- Đều tại đám thị nữ không hiểu chuyện, sao có thể làm ra chuyện hỏng danh dự của đại sư như vậy? Lỡ bị người ta nhìn thấy thì sao? Lỡ truyền đến tia Đại Long tự thì . . . Ài, ta không biết dạy hạ nhân, xin đại sư đừng để bụng.

Trí Tàng đại sư là lão bất tử sống hơn một ngàn năm, nghe tiếng là hiểu ý ngay. Phong Phi Vân vừa đấm vừa xoa, nói là răn dạy thị nữ nhưng thật ra đang uy hiếp lão. Nếu Trí Tàng đại sư tin lời Phong Phi Vân nói thật thì hôm nay lão không chỉ đơn giản bị đùa chết.

Trí Tàng đại sư hộc hai búng máu, nói:

- Ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi đi, không còn nhiều thời gian.

Lão hòa thượng rất biết điều.

Phong Phi Vân ngồi trên tượng nữ Bồ Tát, không nói vòng vo:

- Đại sư không ngại xa trăm vạn dặm từ Đại Long tự đến di tích Vong Tâm cổ tháp, che giấu khuôn mặt thật, tung tích của mình vì có chuyện lớn muốn làm trong di tích tháp cổ đúng không?

Đôi mắt Trí Tàng đại sư bình tĩnh không chút cảm xúc dao động. Tu vi và thân phận như Trí Tàng đại sư vốn có thể không cần nói câu nào với Phong Phi Vân, bất đắc dĩ tình huống mạnh hơn người, dù có là thánh phật cũng có lúc chìm vào đầm lầy bị ếch khi dễ.

- Đại sư làm như vậy vì sợ bị người Đại Long tự biết đại sư đến di tích tháp cổ? Hoặc nên nói là sợ bị Đại Phạm Thiên biết. Ài, chúng ta là con người, có lòng ích kỷ là bình thường. Nếu ta biết chỗ nào có kho báu tiên thì cũng sẽ không nói cho ai biết, sẽ lén lút đi đào một mình.

- Yên tâm, Nhất Trận Phong ta đây luôn là người nặng nghĩa khí, sẽ chẳng lấy không của ai bao giờ. Có báu vật cùng nhau đào, có tài thì chia nhau.

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm đôi mắt Trí Tàng đại sư, muốn nhìn thấu trong đó có gì. Nhưng lão hòa thượng như cái giếng không chút gợn sóng.

Thật lâu sau Trí Tàng đại sư khẽ thở dài:

- Vô dụng, nguy hiểm trong Pháp Hoằng điện vượt sức tưởng tượng của ngươi. Hơn nữa . . . Bần tăng không chỉ vì cầu tài mà muốn tìm một thế giới bị mọi người lãng quên một vạn năm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận