Linh Chu

Phong Phi Vân vỗ tay khen:

- Lợi hại, lợi hại, tu vi của Trí Tàng đại sư có lẽ đã rất gần cảnh giới niết bàn, chỉ còn kém một bước.

Diệp Ti Loan đứng bên cạnh Phong Phi Vân, cầm Nhạc Liệt chiến kiếm canh giữ một bên. Diệp Ti Loan xinh đẹp tuyệt trần như Cửu Thiên Huyền Nữ, cảnh giác trừng Trí Tàng đại sư.

Trí Tàng đại sư rất thông minh, thanh âm già nua nói:

- Bần tăng còn kém, so sánh thì thí chủ bị thương mà có thể hàng phục một vị thiên chi kiêu nữ mới lợi hại.

Phong Phi Vân liếc thấy vẻ mặt Diệp Ti Loan hơi khó chịu, cười tủm tỉm nói:

- Nếu ta không nhìn lầm thì tuổi thọ của đại sư không còn nhiều. Lần này đến di tích tháp cổ tìm Thiên quốc chắc vì muốn đột phá niết bàn đại cảnh, kéo dài thêm tuổi thọ đúng không?

Về mặt lý luận không đến cảnh giới niết bàn thì không sống nổi một ngàn năm. Nhưng trên đời có nhiều bảo dược tăng tuổi thọ, Trí Tàng đại sư từng dùng loại này sống hơn một ngàn năm. Nhưng tuổi thọ của Trí Tàng đại sư sắp hao hết, bây giờ lão có dùng bao nhiêu bảo dược cũng vô dụng, chỉ có thể liều mạng đột phá cảnh giới mới liều ra con đường sống.

Dù là tu tiên hay tu phật rốt cuộc vẫn là tranh mệnh với trời.

Trí Tàng đại sư im lặng, thật lâu sau gật đầu, giọng nói không chứa cảm xúc:

- Còn tuổi thọ hai năm.

Xoẹt!

Phong Phi Vân xòe quạt phe phẩy, cười nói:

- Tu vi của đại sư đúng là gần với cảnh giới niết bàn hơn bất cứ ai. Nhưng nhìn như gần trong gang tấc lại cách xa ngàn vạn dặm, nếu cơ hội không đến e rằng suốt đời không vượt qua một bước đó.

Trí Tàng đại sư lạnh nhạt nói:

- Đâu chỉ là ngàn vạn dặm, chỉ có người đến tận đây mới biết cách bao xa, chênh lệch như trời và đất. Càng đến gần cảnh giới niết bàn càng cảm nhận được sự khó khăn trong đó.

- Từ xưa đến nay bao nhiêu anh kiệt thiên phú siêu đẳng chỉ mất trăm năm đến đỉnh Thiên Mệnh đệ cửu trọng nhưng suốt đời không thể bước vào cảnh giới niết bàn. Ài, cảnh giới càng cao càng biết đại đạo vô cùng khó khăn, ngươi không tưởng tượng nổi . . .

Phong Phi Vân lên tiếng:

- Sao không liều thử một phen?

Trí Tàng đại sư nheo mắt nói:

- Là sao?

Phong Phi Vân phẩy quạt đi ra Tố Nhạc am, bước hướng Pháp Hoằng điện, giọng nói tràn ngập ý cười:

- Xông Pháp Hoằng điện, ta cũng có hứng thú cùng đại sư sưu tầm Thiên quốc.

Bốn thiên chi kiêu nữ Bạch Như Tuyết, Mục Tích Nhu, Liễu Duệ Hâm, Diệp Ti Loan như thị nữ tiên nữ xinh đẹp đi theo sau lưng Phong Phi Vân cùng đến bên ngoài Pháp Hoằng điện, đám người vào trong.

Trí Tàng đại sư do dự thật lâu, cuối cùng vẫn đi theo. Nếu mấy thanh niên này không sợ thì lão có gì mà sợ? Trí Tàng đại sư không còn sống được bao lâu, xông pha thêm một lần có ngại gì?

Trí Tàng đại sư đuổi theo:

- Không được đi lung tung trong Pháp Hoằng điện, nhầm một bước là sẽ thân chết đạo tiêu.

Phong Phi Vân sớm đoán được Trí Tàng đại sư sẽ đi theo, bước chân thong dong đi trong Pháp Hoằng điện.

Biểu tình Phong Phi Vân cực kỳ nghiêm túc nói:

- Nếu đại sư đi cùng thì ta càng tin tưởng hơn.

Trí Tàng đại sư gỡ mũ đen xuống lộ cái đầu trọc, cổ đeo Thập Bát Vân phật châu phát ra từng vòng thần quang tinh thuần.

Ánh mắt Trí Tàng đại sư nghi hoặc hỏi:

- Ngươi tu luyện Kim Tàm Kinh?

- Ừm!

Trí Tàng đại sư hỏi tiếp:

- Thân phận thật sự của ngươi là Thần Vương của Thần Tấn vương triều?

- Tạm thời là vậy.

Trí Tàng đại sư ngừng bước, ánh mắt nóng cháy:

- Kim Tàm Kinh ở trong tay ngươi?

Ai nghe ba chữ Kim Tàm Kinh đều khó mà bình tĩnh.

Phong Phi Vân dừng bước, cười tủm tỉm gật đầu.

Phong Phi Vân và Trí Tàng đại sư đối thoại bằng thần thức, bốn thiên chi kiêu nữ không nghe được bọn họ nói gì, chỉ cảm thấy hai người đi đằng trước bộ dạng kỳ lạ.

Phong Phi Vân nói tiếp:

- Là Kim Tàm Kinh chỉ dẫn ta đến đây, khí vận Kim Tàm Kinh bảo vệ ta. Nếu không thì ta làm gì có gan xông Pháp Hoằng điện?

Trí Tàng đại sư nghe Phong Phi Vân giải hích xong dần bình tĩnh lại, lòng tăng niềm hy vọng. Nếu là Kim Tàm Kinh chỉ dẫn thì không chừng Thiên quốc có trong Pháp Hoằng điện thật. Một khi tìm ra Thiên quốc, cơ hội cho Trí Tàng đại sư đột phá cảnh giới niết bàn càng lớn.

Tuy Trí Tàng đại sư là người tu phật nhưng cũng rất cao già, không chân chất trung thực chút nào. Trí Tàng đại sư cười toe, chắp tay vái Phong Phi Vân.

Trí Tàng đại sư mở miệng nói:

- Trong Pháp Hoằng điện để lại một ít tà vật thượng cổ, mọi người hãy cẩn thận chút, cố gắng đi theo sau lưng bần tăng. Chỉ cần không kinh động hồn tà phật khủng bố nhất thì sẽ không có kiếm quang gì.

Trong Pháp Hoằng điện không chỉ có một tòa phật điện, đây là thế giới rộng lớn hoang tàn. Hố đen bên trong sâu thăm thẳm, như đi vào không gian ngăn cách. Mấy đoàn phật quang lơ lửng trong không khí như lửa ma trời chiếu sáng môi trường xung quanh. Mấy cây cột vàng mục nát, bệ thờ xám tro, bồ đoàn rách, cái chày mỏ gãy. Nhiều đồ vật trôi nổi trong không khí được đoàn sáng nhạt bao bọc không biết đã tồn tại bao nhiêu năm.

Đột nhiên đằng trước vang tiếng hét chói tai, là Liễu Duệ Hâm la lên. Liễu Duệ Hâm mới đạp lên một bộ xương khô, xương cốt vỡ ra, chân nàng kẹt trong khung xương. Liễu Duệ Hâm sợ hết hồn.

Bộ xương năm ở đây đã lâu, sọ bị người lật ngửa, đỉnh đầu có cái lỗ to cỡ nắm tay như bị người bấu nát đầu hút tủy não.

Đoàn người dừng bước, Trí Tàng đại sư nhỏ giọng nói:

- Đây là một vị cự phách mấy ngàn năm trước vào Pháp Hoằng điện để lại xác chết, chắc cũng bị hồn tà phật giết.

Phong Phi Vân dò hỏi:

- Hồn tà phật chắc cũng thuộc loại âm giới tam tà?

Phong Phi Vân gật đầu, nói:

- Thuộc loại quỷ tà nhưng càng cường đại hơn.

Phong Phi Vân nheo mắt, lấy một cái bình quỷ ra khỏi giới linh thạch:

- Có một vị hồng nhan tri kỷ tặng cho ta bình này, không biết có hiệu quả với hồn tà phật không.

Cái bình quỷ này là Diêu Cát tặng cho Phong Phi Vân, màu tím nâu, khắc đầy phù văn kỳ lạ, hoa văn tà ấn lan tràn. Nó như cái bình hoa nhỏ, không có gì khác lạ, cầm trong tay xúc cảm lạnh lẽo như khắc bằng băng.

Liễu Duệ Hâm lườm Phong Phi Vân:

- Xì, chỉ là cái bình cắm hoa, Nhật Nguyệt tiên giáo chúng ta có tám vạn, mười vạn cái bình tương tự. Có muốn mấy hôm nữa tặng một xe cho ngươi!

Tu vi của Liễu Duệ Hâm không thấp, tâm tính vững vàng, rất nhanh hết sợ còn nhân dịp công kích Phong Phi Vân. Liễu Duệ Hâm luôn thích vặc lại Phong Phi Vân.

Trí Tàng đại sư gật gù, mắt sáng lấp lánh nói:

- Cái bình quỷ này đúng là bảo khí không tệ, nhưng tối đa chỉ có hiệu quả với âm hồn bình thường, không có nhiều tác dụng với quy tà đã độ lôi kiếp. Hồn tà phật là tinh hồn của cao tăng phật môn thời viễn cổ biến thành, không chỉ thông linh tính cũng hiểu tu luyện. Một âm bình không trấn áp nổi Thiên quốc.

- Vậy sao?

Phong Phi Vân loay hoay cái bình quỷ, không thấy nó có điểm gì lạ, dù gặp Thiên quốc thì kim tàm phật khí trong cơ thể hắn dư sức áp chế nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận