Linh Chu

Phong Phi Vân lấy Kình Thiên Côn ra, bộc phát sức công kích gấp hai mươi bảy lần nhưng vẫn không đánh lại Đại Tự Tại Chân Nhân, tiếp tục bị đẩy lùi. Người Phong Phi Vân đẫm máu, xương tay sắp gãy, suýt không cầm được Kình Thiên Côn.

Đại Tự Tại Chân Nhân càng giật mình hơn. Ba bước nhìn như tùy ý nhưng chứa khí thế khổng lồ vô biên, Đại Tự Tại Chân Nhân chỉ bước ra bước đầu tiên đủ giết đa số vô thượng cự phách Thiên Mệnh đệ cửu trọng, uy lực bước thứ hai mạnh gấp ba lần bước đầu tiên, bước thứ ba mạnh gấp ba lần bước thứ hai.

Thế nhưng Phong Phi Vân ngăn được ba bước của Đại Tự Tại Chân Nhân, không uổng là thiên tài số một Thần Tấn vương triều từ xưa đến nay, mạnh hơn tu sĩ cùng cảnh giới gấp mấy lần.

Thưởng thức thì thưởng thức nhưng Đại Tự Tại Chân Nhân vẫn muốn giết người. Phong Phi Vân mạo phạm uy nghiêm của nàng, không ai được phép xúc phạm uy nghiêm của Đại Tự Tại Chân Nhân, kẻ xúc phạm phải chết.

Cái gọi là: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.

Nhân tài ưu tú cỡ nào nếu nghịch ta thì là kẻ thù, mà kẻ thù thì không giữ được.

Đại Tự Tại Chân Nhân bước ra bước thứ tư, Phong Phi Vân không giơ nổi cánh tay nữa nhưng hắn không bỏ cuộc, vẫn tràn ngập chiến ý. Vũ Hóa đài trong đan điền Phong Phi Vân bay ra biến thành thánh bia cao chín mươi chín thước, bộc phát sức mạnh vĩ đại chấn nhiếp khung trời.

Trên Vũ Hóa đài hiện ra các bóng người mơ hồ, trừ một lũ linh hồn của Trí Tàng đại sư, năm nữ nhân bị Phong Phi Vân thu ra còn mười tám cái bóng tuyệt đỉnh thiên tài nhân loại để lại tên trên thánh bia.

Mười tám tuyệt đỉnh thiên tài nhân loại mỗi người xưng vương trong một cảnh giới, từ xưa đến nay hiếm ai phá vỡ kỷ lục của bọn họ được. Mỗi người siêu mạnh trong một thời đại.

Mười tám bóng người đại biểu mười tám linh hồn. Hồn nữ nhân uy nghiêm nhảy ra, lơ lửng gần Vũ Hóa đài, khí thế rất giống với Đại Tự Tại Chân Nhân.

Đại Tự Tại Chân Nhân kinh kêu:

- Thánh bia!

Đại Tự Tại Chân Nhân khó thể che giấu nỗi lòng rung động. Đại Tự Tại Chân Nhân từng để lại tên trên thánh bia, dâng ra một vòng linh hồn, được khí vận của thánh bia gia cố mới đi đến hôm nay. Lần nữa gặp thánh bia nhưng Đại Tự Tại Chân Nhân không vui chút nào, tâm tình đặc biệt phức tạp. Đại Tự Tại Chân Nhân rất muốn hủy diệt thánh bia.

Tuy thánh bia mang lại khí vận trước giờ chưa từng có, vinh diệu vô thượng cho Đại Tự Tại Chân Nhân, nhưng cũng là nỗi nhục nhã với nàng. Không ai muốn dâng linh hồn của mình ra, tương đương trở thành nô bộc của thánh bia.

Mấy năm nay tu vi của Đại Tự Tại Chân Nhân càng lúc càng cường đại, tâm tình đó càng mãnh liệt.

Đại Tự Tại Chân Nhân muốn hủy diệt thánh bia.

Phong Phi Vân nắm chắc một cơ hội sống, bắt chặt mạch của Đại Tự Tại Chân Nhân, tập trung toàn bộ lực lượng rót vào Vũ Hóa đài, thúc đẩy lực lượng bí ẩn trong đó trấn áp ngược lại Đại Tự Tại Chân Nhân.

Đại Tự Tại Chân Nhân lạnh nhạt nói:

- Không ngờ ngươi có được thánh bia, khí vận mạnh không tầm thường.

- Là Vũ Hóa đài.

- Thì ra tên của thánh bia là Vũ Hóa đài.

Đại Tự Tại Chân Nhân vươn tay ra thành thủ ấn năm ngón dài ngàn thước, muốn bóp nát Vũ Hóa đài như bóp cục đá cứng.

Đây không phải chưởng ấn bình thường, bên trong ngưng tụ đạo của Đại Tự Tại Chân Nhân, có thần uy diệt một vùng đất, hủy một phương.

Ầm!

Phong Phi Vân cắn răng chống đỡ không lùi bước, lấy Miểu Quỷ ban chỉ ra bảo vệ thân mình, muốn cứng rắn chống lại Đại Tự Tại Chân Nhân.

Nhưng tu vi chênh lệch quá lớn, Phong Phi Vân vẫn thua. Xương khắp người Phong Phi Vân nứt rạn, Miểu Quỷ ban chỉ bị đánh vụt tắt ánh sáng, đan điền nứt nẻ suýt vỡ tan.

Đại Tự Tại Chân Nhân đánh ra chưởng ấn cũng tan vỡ, nàng nhanh chóng thu về, khẽ hừ, liên tục lùi ba bước. Trong mắt Đại Tự Tại Chân Nhân tràn ngập ngạc nhiên.

Không phải Phong Phi Vân đẩy lùi Đại Tự Tại Chân Nhân mà chính Vũ Hóa đài làm điều đó, hoặc nên nói là Đại Tự Tại Chân Nhân đẩy lùi bản thân mình.

Đại Tự Tại Chân Nhân muốn hủy Vũ Hóa đài nhưng tổn thương một lũ linh hồn trong đó, chấn thương bản thân nên đành thu thủ ấn gì.

- Thì ra là vậy.

Phong Phi Vân xoay người đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng. Phong Phi Vân định sử dụng thần thông tiêu diệt linh hồn Đại Tự Tại Chân Nhân trong Vũ Hóa đài, làm như vậy dù Đại Tự Tại Chân Nhân không chết cũng sẽ tổn hại nặng căn nguyên.

Về mặt lý luận bây giờ Phong Phi Vân là chủ nhân của Vũ Hóa đài nên đương nhiên có thể nắm giữ sống chết của lũ không thể nào kia, thậm chí quyết định sống chết của Đại Tự Tại Chân Nhân. Nhưng thần niệm của Phong Phi Vân mới hành động bỗng như rơi vào bùn lầy, đầu óc mơ màng, nặng tựa thiên quân, suýt té ngồi dưới đất.

Phong Phi Vân cắn mạnh đầu lưỡi, nửa quỳ dưới đất, một tay chống mặt đất. Một vạn dị hút chiến hồn gầm rống trong người Phong Phi Vân, hắn cố gượng đứng dậy.

Đại Tự Tại Chân Nhân ung dung nói:

- Khi bản đế để lại tên trên thánh bia cũng đoán được sẽ bị người uy hiếp, rất có thể từ đó trấn áp bản đế, thành gút mắc trong lòng. Không hủy thánh bia, không thu về lũ linh hồn đó thì không mở gút được, tiến bộ tu vi chậm chạp.

Đại Tự Tại Chân Nhân tâm cao khí ngạo, uy nghiêm khiếp người, như thiên đế giáng trần.

Nướu Phong Phi Vân chảy máu, mắt lạnh băng, hắn cắn chặt răng nói:

- Cho nên ngươi giả chết nhường ngôi, khiến mọi người trên đời cho rằng ngươi đã chết, lừa gạt chủ nhân Vũ Hóa đài. Vì sau khi ngươi leo lên ngôi đế thì tu vi càng lúc càng mạnh, vô địch đương thời nhưng lòng rất bất an, sợn bị chủ nhân Vũ Hóa đài tìm đến, bị điều khiển thành nô bộc, ta nói đúng không, Long Khương Linh?

- Ai cho phép ngươi tùy tiện kêu tên của bản đế?

Ầm!

Khí thế phát ra từ người Đại Tự Tại Chân Nhân biến thành hình rồng đánh bay Phong Phi Vân. Nếu Phong Phi Vân không lấy Thanh Đồng cổ thuyền ra ngăn lại khí thế khủng bố này thì đã chết tại chỗ.

Ánh sáng xanh lấp lánh trên dầu Phong Phi Vân, hắn thu Thanh Đồng cổ thuyền về đan điền.

Phong Phi Vân vừa hốc máu vừa cười nói:

- Ngươi tiềm tu đạo trí sư, tu thiên văn địa lý, đổi thiên cơ, thâu thiên hoán nhật, lừa gạt tất cả mọi người, biến thành Đại Tự Tại Chân Nhân, sáng lập Phổ Đà sơn, từ nay về sau ngươi có thân phận mới. Tâm kế thật mạnh, khiến người khâm phục. Tiếc rằng cách này chữa phần ngọn không trị tận gốc, ngươi đổi thân phận, lừa trời dối đất nhưng không đổi linh hồn được!

Hiếm khi Đại Tự Tại Chân Nhân không tức giận, nàng đứng bên bời linh trì nhìn Vũ Hóa đài. Đại Tự Tại Chân Nhân bớt chút uy nghiêm vô tình, nàng như nữ nhân xinh đẹp dịu dàng đang nhớ lại.

Đại Tự Tại Chân Nhân chậm rãi nói:

- Gần hai ngàn năm nay bản đế luôn tìm cách phá giải, nhiều lần đến bờ thánh hồ, dùng nhiều cách nhưng không thể phá hủy thánh bia. Bản đế muốn chém hồn tiêu đạo nhưng . . . Không nỡ.

Nói đùa, tu luyện đến cảnh giới như Đại Tự Tại Chân Nhân là tích lũy từ vô số năm tháng, khổ tu, khí vận tập hợp lại. Kêu Đại Tự Tại Chân Nhân từ bỏ hết tu vi, bắt đầu lại từ đầu, đừng nói nàng không nỡ, chính Phong Phi Vân cũng tiếc đứt ruột.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận