Linh Chu

vipvandan.vn :

Chương 1236: Vu Thanh Họa đáng thương.

Đàn Thanh Tố bới tóc kiểu phật, chân đạp đóa sen, đầu uẩn phật quang, da thịt trắng nõn, tiên vận siêu phàm thoát tục. Nếu Đàn Thanh Tố không xuất gia tu phật sẽ là mỹ nhân họa thủy, nam nhân trong thiên hạ tranh nhau theo đuổi.

Phong Phi Vân tự giễu:

- Xin đừng gọi ta là Thần Vương, bây giờ ta không phải Thần Vương nữa. Ân oán giữa ta và hoàng tộc đã xong.

Phong Phi Vân nghiêm túc nói:

- Không biết Ngự Thú Trai định ứng đối kiếp nạn như thế nào?

Đàn Thanh Tố cắn môi hồng, ánh mắt lo âu, lắc đầu.

Đàn Thanh Tố bất đắc dĩ nói:

- Một vạn năm trước đại kiếp nạn phật tu Ngự Thú Trai có thể truyền thừa tiếp toàn nhờ may mắn. Trên sách cổ có ghi chép nhiều tin tức về đại kiếp nạn này. Lực lượng hủy diệt của Diêm Vương cực kỳ khủng bố, đất đai vỡ, hồ nước khô nứt, thương sinh như con kiến. Tám mươi phần trăm đất phật tu bị hủy diệt biến thành hoang vu, e rằng lần này khó may mắn thoát khỏi.

Phong Phi Vân nói:

- Ta có một nơi đi có lẽ sẽ giúp Ngự Thú Trai sống sót.

Đàn Thanh Tố khó tin:

- A?

Phong Phi Vân trầm ngâm một lúc lâu, kể chuyện Thiên quốc, tô vẽ mọi thứ thật đẹp. Phong Phi Vân nói những linh thú phật tu trong Thiên quốc.

Tâm tình tu vi của Đàn Thanh Tố cao sâu, lòng tĩnh lặng như mặt hồ giờ nghe cũng trợn mắt há hốc mồm. Khuôn mặt ngọc tràn đầy kinh diễm, hướng về, và sự kích động.

Tin tức thật đáng ngạc nhiên, dính líu quá nheiuè. Trong phút chốc Đàn Thanh Tố khó thể quyết định, nàng cần bàn bạc với phật tôn mười mạch.

Phong Phi Vân ngồi trong đại điện, cười nói:

- Không sao, vốn nên suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, bàn bạc rồi mới quyết định. Không biết Ngự Thú Trai dự trữ bao nhiêu linh thạch?

Đàn Thanh Tố ra lệnh mười nữ đệ tử đi thông báo cho mười vị phật tôn, xoay người lại mỉm cười nói:

- Tuy Ngự Thú Trai truyền thừa xa xưa nhưng không có mạch khoáng linh thạch của riêng mình, không dự trữ được bao nhiêu. Ước chừng năm mươi vạn chân diệu linh thạch.

Phong Phi Vân gật gù, đã rất tốt, nhiều hơn hắn dự đoán.

Phong Phi Vân không sợ đệ tử Ngự Thú Trai vào Thiên quốc sẽ cưu chiếm thước sào, có lòng quấy rối. Ngự Thú Trai lựa chọn đệ tử cực kỳ nghiêm khắc, yêu cầu tâm tính rất cao. Đàn Thanh Tố thanh tâm quả dục, Vu Thanh Họa tính tình nóng nảy đều là người tu phật thật sự.

Vu Thanh Họa nghe Phong Phi Vân đến Ngự Thú Trai liền ngự không chạy tới trước nhất, nàng bay vào phật điện, tóc dài bay bay, gió thơm ập đến. Có lẽ vì đột phá cảnh giới nên Vu Thanh Họa càng động lòng người hơn.

- Phong Phi Vân, ai cho phép ngươi đến!?

Phong Phi Vân cười nói:

- Vu phật tôn, lần trước từ biệt ở Đồng Lô sơn thật khiến người nhớ nhung. Một thời gian không gặp phật tôn càng thêm hấp dẫn, dáng người . . . Khụ khụ . . .

Phong Phi Vân nhìn ngực Vu Thanh Họa cao vút, híp mắt cười sâu xa.

Phong Phi Vân không biết lúc hắn giúp đám người Vu Thanh Họa dụ địch đi, Tiểu Tà Ma và Vu Thanh Họa đã đánh cuộc với nhau.

Nội dung ván cược: Nếu Phong Phi Vân sống thì Vu Thanh Họa phải gả cho Phong Phi Vân, làm tẩu tử của Tiểu Tà Ma.

Phong Phi Vân không hiểu nỗi lòng của Vu Thanh Họa là muốn giết người, nàng không muốn thấy hắn ngồi ở đây chút nào. Thấy Phong Phi Vân là Vu Thanh Họa sợ muốn chết.

Trong phật điện canh gác nghiêm ngặt nhưng Tiểu Tà Ma dễ dàng chuồn vào. Tiểu Tà Ma ôm 'Đạm Đạm', khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú như nước, nàng ngồi bên cạnh Phong Phi Vân.

- Hì hì, ca, ta nói một tin tốt cho ngươi nghe.

Phong Phi Vân lộ vẻ chăm chú lắng nghe:

- A! Gần đây ta rất muốn nghe tin tốt.

Vu Thanh Họa biến sắc mặt, bay qua bịt miệng Tiểu Tà Ma.

- Ư . . . Ư . . . Tẩu . . . Tẩu . . . Ư ư . . . Để ta . . . Nói . . .

Khuuôn mặt trắng trướng đỏ, Tiểu Tà Ma bị Vu Thanh Họa bịt miệng suýt ngộp thở.

Phong Phi Vân nhíu mày nói:

- Vu Thanh Họa, nàng làm vậy là không đúng. Ỷ lớn hiếp nhỏ, còn làm chuyện đó trước mặt ca ca của nàng ấy, không tôn trọng ta chút nào.

Tóc Vu Thanh Họa rũ xuống, trâm cài xốc xếch, cổ dài như thiên nga, thân thể đường cong mỹ miều. Vu Thanh Họa không buông tay, bịt chặt miệng Tiểu Tà Ma.

Tiểu Tà Ma như người chết đuối, tay chân vùng vẫy, đôi mắt to chớp chớp ra hiệu với Phong Phi Vân, miệng ú ớ.

Phong Phi Vân không nhịn được nữa, đập bàn đứng dậy:

- Vu Thanh Họa, nàng làm quá đáng! Ta giao muội muội cho nàng chăm sóc vậy mà nàng dám hành hạ muội muội ngay trước mặt ta? Sao lòng nàng ác độc quá vậy? Lòng của nữ nhân thật không đo được.

Đàn Thanh Tố cũng thấy quá đáng:

- Sư tỷ, đó chỉ là một đứa trẻ, dù sư tỷ có tức giận cũng đừng trút lên người nàng.

Hai phật tôn chạy tới thấy Vu Thanh Họa 'mưu sát' Tiểu Tà Ma thì cẩn thận khuyên nhủ.

Một lão ni rầu lo sợ Vu Thanh Họa sát sinh:

- A di đà phật, Thanh Họa, hãy buông đồ đạo.

Phật tôn khác lo lắng nói:

- Sư điệt, khổ hải vô biên quay đầu là bờ.

Không lâu sau mấy phật tôn khác chạy đến, thấy cảnh tượng nguy hiểm trong phật điên. Vu Thanh Họa che miệng Tiểu Tà Ma đã lùi vào góc tường, mọi người vây quanh nàng, bộ dáng sắp đánh nhau.

Những phật tôn đến sau thấy cảnh này đại khái hiểu lý do trai chủ vội vàng kêu mình đến.

Ngăn cản giết chóc.

Đám phật tôn bóp cổ tay, đau đớn thống khổ. Nheiuè người cảm thấy Vu Thanh Họa luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, nếu không tại sao làm ra chuyện cực đoan như thế?

Phong Phi Vân khí thế hùng hổ, ép sát từng bước, dồn Vu Thanh Họa vào góc tường phật điện.

Phong Phi Vân nói:

- Vu Thanh Họa, nếu nàng không chịu thả người thì đừng trách ta không khách sáo!

Vu Thanh Họa có khổ không nói nên lời. Tiểu Tà Ma nói năng tùy tiện, Vu Thanh Họa mà thả tay ra thì Tiểu Tà Ma sẽ nói hết, vậy thì nàng . . .

Vù vù vù vù vù!

Phong Phi Vân vận chuyển luân hồi tật tốc, trước khi Vu Thanh Họa kịp phản ứng hắn đã bắt giữ nàng, cứu Tiểu Tà Ma khỏi tay nàng.

Những phật tôn thấy Tiểu Tà Ma được cứu thì cùng ra tay bắt giữ Vu Thanh Họa, sợ nàng làm chuyện điên cuồng gì.

Tiểu Tà Ma được Phong Phi Vân ôm vào lòng, thân thể mềm mại mềm nhũn, gò má trắng ngà đỏ ửng, mắt trợn trắng một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

Tiểu Tà Ma chu môi khóc mếu:

- Ca, tẩu tử ăn hiếp người.

- Tẩu tử?

Tiểu Tà Ma không biết kiêng kỵ, cái gì cũng dám nói, kể hết màn cá cược trong Đồng Lô sơn. Nguyệt phật điện cằm rơi đầy đất, mọi người hóa đá, trợn mắt há hốc mồm nhìn Vu cô nương đáng thương bị bắt giữ.

Phong Phi Vân nuốt nước miếng, sờ cằm nhìn Vu Thanh Họa.

Má ơi.

Vu Thanh Họa xấu hổ muốn chết, nếu không phải bị các phật tôn hợp sức kiềm giữ thì nàng đã đào hố chui xuống.

Mấy phật tôn, trai chủ Đàn Thanh Tố vẻ mặt ngượng nghịu. Chuyện này nếu là người khác thì cười cho qua, còn với người trong phật môn không nói dối thì không cách nào quỵt được.

Bốp!

Phong Phi Vân vỗ trán Tiểu Tà Ma, mắng:

- Nàng đã lớn rồi còn hư quá, Vu phật tôn chỉ nói đùa mà tưởng thật sao? Đừng nhắc lại chuyện này nữa. Vu phật tôn là người tu phật, chuyện này đồn ra sẽ ảnh hưởng đến danh dự của phật tôn, và cả Ngự Thú Trai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận