Linh Chu

Phong Phi Vân biết trong lòng bà lão có ý đồ gì, hắn giả vờ suy tư:

- Ta có một cách nhưng xin tiền bối hãy ra ngoài chờ giây lát, ta có chuyện rất quan trọng muốn bàn riêng với muội muội của ta.

Bà lão nhíu mày, bản năng cảm thấy Phong Phi Vân đang giở trò. Bà lão không lo Phong Phi Vân bỏ trốn, dù sao không gian binh doanh đã bị giam cầm, dù dùng trận pháp hay trùng động linh thạch đều không chạy được.

- Được rồi! Lão thân ra ngoài chờ, nhưng đừng quá lâu.

- Sẽ không lâu.

Bà lão đi ra ngoài. Phong Phi Vân mở con đường Thiên Quốc, đưa Phong Khanh Khanh, Tuyết Lang vào Thiên quốc.

Phong Phi Vân thi triển thần thông "Phật tượng thiên biến", hoàn toàn ức chế yêu khí, thay đổi mặt mũi mình. Phong Phi Vân nhếch mép cười.

Bà lão chờ ở bên ngoài đã lâu nhưng không nghe bên trong có tiếng vang, đôi mắt già nau mở ra:

- Nguy rồi, cái tên ranh ma này!

Ầm!

Bà lão đẩy cửa ra, trong doanh trướng không một bóng người.

Bên ngoài vang tiếng nói:

- Bà lão kia ở trong doanh trướng này!

Vù vù vù vù vù!

Mấy Khí thế cường đại bay đến, bao vây doanh trướng. Lão nhân cầm gậy bạch ngọc hừ mạnh, Khí thế bốc lên tận chín tầng mây.

Lão nhân cầm gậy nói:

- Quả nhiên là nàng, cùng nhau ra tay trấn áp!

Bà lão ở trong doanh trướng mặt đen thui, biết đã bị Phong Phi Vân hố.

Hiện giờ Phong Phi Vân đã đi ra binh doanh, ngoái đầu nhìn không khí căng thẳng bốc lên từ binh doanh. Phong Phi Vân híp mắt, cười tủm tỉm.

Phong Phi Vân không vội trở về Trung Ương vương triều thứ sáu, hắn tìm một bí cảnh trung cấp ẩn núp, quyết định chờ sóng gió qua rồi mới rời khỏi Mộc trưởng lão.

Bí cảnh trung cấp này là một chiến trường loại nhỏ trong Mộc Thần Giá chiến khu, đại lục hư không dài mấy chục vạn dặm. Ít có yêu tộc núp trong bí cảnh này, mức độ nguy hiểm không cao.

Phong Phi Vân đào dưới lòng đất một chỗ ẩn náu, liên tục bày mấy chục tầng trận pháp. Phong Phi Vân định bế quan một đoạn thời gian, trùng kích định Niết Bàn đệ tứ trọng thiên, tốt nhất là tu luyện ra vực thuộc về mình.

Trước khi bế quan Phong Phi Vân cần đi Thiên quốc một chuyến.

Khi Phong Phi Vân trở về Thiên quốc, hắn không đi dạy dỗ mấy nữ nhân mà đưa Phong Khanh Khanh, Tuyết Lang vào ở trong một tòa phật thành.

Phật thành này là nơi Phật Tàm Tử từng giảng đạo, xây ở đại lục chính giữa Thiên quốc, lơ lửng trên mây. Phật cung, vân tháp, tượng thần, chuông to liên miên mấy chục dặm thành tòa thành.

Phật thành tên là Thiên Tâm.

Sau khi Phật Tàm Tử tiền bối rời khỏi Thiên quốc, Thiên Tâm phật thành bị phong ấn, qua ba vạn năm mới lại được Phong Phi Vân mở một góc.

Phong ấn Thiên Tâm phật thành cực mạnh, với tu vi Phong Phi Vân bây giờ chỉ mở được một góc, thành vực chưa đến một phần mười.

Các linh thú phật tu nghe Phong Phi Vân trở về, còn mở một góc Thiên Tâm phật thành đều đến triều bái.

Cũng có linh thú phật tu tố khổ, như Thắng Ngư lão tổ, Bệ Ngạn lão tổ. Chúng ta cảm thấy có người lật tung Thiên quốc, xin Phong Phi Vân trừng trị mấy người phá hỏng Thiên quốc yên bình.

Phong Phi Vân bảo đảm với chúng nó chắc chắn sẽ quản lý mấy tai họa. Các linh thú phật tu vui vẻ rời đi.

Phong Khanh Khanh mắt sáng răng trắng, hưng phấn hỏi:

- Ca ca định trừng trị bọn họ như thế nào? Ai trước? Có cần ta hỗ trợ không?

Phong Phi Vân trầm ngâm giây lát, cười nói:

- Ai nói ta trừng trị bọn họ? Chúng ta đi Ngự Thú Trai trước, nhìn xem La Phù bây giờ thế nào.

Không lâu sau Phong Phi Vân đến bên ngoài Ngự Thú Trai, có nữ đệ tử xinh đẹp vào trong bẩm báo. Rất nhanh nữ đệ tử trở ra mời Phong Phi Vân đi vào.

Phong Phi Vân theo Sau lưng nữ đệ tử, cười nói:

- Trì Dao, nghe nói gần đây Vu phật tôn tiềm tâm tu phật, tâm tính càng lúc càng cao sâu, thật khiến người hâm mộ.

Trì Dao mặc áo hật màu trắng, tóc dài cột lại, eo nhỏ, vó dáng xinh đẹp, tu vi đã đến Thiên Mệnh đệ nhất trọng.

Trì Dao nói:

- Sư tôn không có trong phật trai, mấy năm nay sư tôn đi cửu châu giảng thiền.

Phong Phi Vân mỉm cười nói:

- A! Thì ra tin tức của ta đã sai, ta còn tưởng đâu nàng ta bế quan tu hành, hóa ra không ở trong Ngự Thú Trai.

Phong Phi Vân hỏi:

- Vậy mới rồi nàng đi bẩm báo cho ai?

Trì Dao khựng lại, ngón tay giật góc áo:

- Cái này . . . Trong phật trai còn trưởng bối khác.

Trì Dao đưa Phong Phi Vân đến chỗ Long La Phù cư ngụ, nằm ở sau núi Ngự Thú Trai, trồng một mảnh tre xanh, không khí thơm mùi tre. Một con đường nhỏ đá trắng uốn lượn trong rừng trúc, dọc theo dòng suối nhỏ vào sâu trong rừng.

Sâu trong rừng tre mây tiên mù mịt.

Một gốc thần mộc um tùm đứng thẳng, tiên linh rậm rạp, cao vút đâm mây, giáng xuống mưa ánh sáng.

Đây là Thiên Vu thần thụ.

Thiên Vu thần nữ ngồi dưới cây, áo trắng, thân hình mông lung, mặt mày rõ ràng, người tràn đầy tiên vận, yên tĩnh tự nhiên, hòa hợp cùng thiên địa.

Phong Phi Vân đi ngang qua, đứng lại nhìn Thiên Vu thần nữ chăm chú, lòng có chút lưu luyến.

Phong Phi Vân gặp gỡ Thiên Vu thần nữ là chuyện tốt đẹp đáng giá hắn nhớ lại. Trong hầm băng gặp giai nhân, đêm xuân như mộng như ảo. Bất cứ nam nhân nào nếu trải qua điều này sẽ thường nhớ lại.

Nếu có nữ nhân như Thiên Vu thần nữ làm bạn bên cạnh sẽ là chuyện tuyệt vời nhất đời, làm vua cũng cam lòng từ bỏ ngai vàng.

Thiên Vu thần nữ mở mắt ra, yên hà tán đi lộ ra khuôn mặt thanh tú thoát tục. Thiên Vu thần nữ nhìn Phong Phi Vân, rất bình tĩnh, như thanh hà vươn cành lá.

Phong Phi Vân không biết nên nói cái gì với Thiên Vu thần nữ, dù sao hai người không quen thân, hắn ít hiểu biết về nàng.

Phong Phi Vân chỉ nói:

- Tu vi của nàng lại tăng.

Thiên Vu thần nữ thu Thiên Vu thần thụ về người, yểu điệu đứng dậy, thân hình yêu kiều, tóc dài bay bay.

Thiên Vu thần nữ lạnh nhạt nói:

- Không tăng cảnh giới mau bằng ngươi. Định đi thăm La Phù cô nương?

Phong Phi Vân biết nhắc đến nữ nhân khác trước mặt nữ nhân không phải chuyện sáng suốt.

Phong Phi Vân nói:

- Tu vi của nàng đã đến đỉnh Niết Bàn đệ tam trọng thiên, chỗ ta có một viên niết bàn đan, khi nàng chuẩn bị niết bàn lần bốn hãy nuốt nó.

Đôi mắt Thiên Vu thần nữ đen láy như mắt trẻ mới sinh, không chút tạp chất. Thiên Vu thần nữ nhìn Phong Phi Vân chằm chằm, không từ chối ý tốt của hắn, nhận lấy niết bàn đan.

- Cái này . . . Phải rồi, nàng tu luyện thuật thụ vu, ta có một thánh căn có lẽ chỉ nàng giúp ta thức tỉnh sức sống của nó, lại sinh trưởng thành thánh thụ.

Phong Phi Vân đưa cho Thiên Vu thần nữ Thánh mộc căn còn lại Sau khi thánh thực thụ héo tàn.

Thánh thực thụ để lại Thánh mộc căn bên trong chứa một chút sinh khí của thánh thụ, giao cho tu sĩ giỏi mộc linh đạo không chừng tương lai sẽ mọc ra thánh thụ mới.

Nếu trong Thiên quốc sinh ra một gốc thánh thụ thì giá trị quá lớn lao, tăng hoàn cảnh tu luyện Thiên quốc lên gấp mấy lần.

Thiên Vu thần nữ có hứng thú với Thánh mộc căn nhiều hơn Phong Phi Vân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận