Linh Chu

Phong Phi Vân nhận lấy lệnh bài, hỏi:

- Chẳng lẽ Khổng Hầu đại nhân trở thành chiến vương còn bị ai chê trách?

- Thì là mấy lão già Bán Yêu Minh của cảnh khác.

Thanh Tế đại nhân cười nói:

- Ngươi không cần quan tâm đám người đó, chê trách là không thể tránh khỏi, nhưng chúng ta dùng thực lực chứng minh mình cường đại.

Thanh Tế đại nhân đã nói vậy thì Phong Phi Vân không hỏi nhiều.

Biểu tình Thanh Tế đại nhân trở nên nghiêm túc nói:

- Thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành thật sự bị ngươi giết?

Đến rồi.

Phong Phi Vân trả lời ngay:

- Đúng vậy! Là ta giết!

- Con cái vực chủ mười hai vực cũng bị ngươi giết?

Phong Phi Vân nói:

- Tuy không phải ta giết nhưng liên quan đến ta.

Thanh Tế đại nhân đứng im trầm ngâm thật lâu, đột nhiên cười to:

- Giết hay! Tiểu tử, ngươi làm rất tốt. Vốn nên giết uy phong của bọn họ, đừng nghĩ rằng Bán Yêu Minh ta dễ ăn hiếp!

Phong Phi Vân ngây người, hắn cứ tưởng Cửu Tiêu tiên thành tạo áp lực lên Bán Yêu Minh sẽ xử phạt hắn, ai ngờ là kết quả này.

Phong Phi Vân hỏi:

- Bán Yêu Minh không sợ bị Cửu Tiêu tiên thành trả thù sao?

Thanh Tế đại nhân hừ lạnh một tiếng:

- Sợ? Tại sao phải sợ? Thế hệ trẻ tranh phong, chết trận thì chết, chỉ nói lên tu vi của Tiêu Thiên Duyệt yếu, không xhứng đại biểu thế hệ trẻ Cửu Tiêu tiên thành nghênh chiến tài tuấn trong thiên hạ. Tiêu Thiên Duyệt chết, Cửu Tiêu tiên thành mất mặt, nếu trưởng bối Cửu Tiêu tiên thành đến tìm ngươi gây sự thì bên tổng minh sẽ có cường giả đến đối địch.

- Ngươi nên biết Bán Yêu Minh chúng ta là thiên tài đệ nhất đại minh, chỉ cần đứng bên lý thì chúng ta không sợ ai.

- Đương nhiên nếu là cường giả thế hệ trước Bán Yêu Minh giết Tiêu Thiên Duyệt thì kết quả lại khác, không chừng gặp toàn bộ đại thế lực Diệp Hồng cảnh chèn ép.

Phong Phi Vân gật đầu, nói:

- Ta đã hiểu. Thế hệ trẻ Bán Yêu Minh giết đám tài tuấn tiên thành, thánh phủ là tượng trưng cho thực lực. Dù tiên thành, thánh phủ muốn trả thù chỉ có thể phái thế hệ trẻ đi. Các bá chủ thế hệ trước không thể ra tay, nếu không Bán Yêu Minh chúng ta liều mạng đánh trả.

- Đúng là vậy.

Thanh Tế đại nhân gật đầu:

- Nhưng ngươi hãy cẩn thận, Cửu Tiêu tiên thành, vực chủ mười hai vực sẽ không bỏ qua. Tuy mặt ngoài bọn họ không dám ra tay đối phó ngươi, rất có thể đánh lén trong bóng tối. Mây năm nay tu vi của ngươi tiến bộ quá mau, hãy ở lại đại doanh Bán Yêu Minh tu luyện một đoạn thời gian đi! Xem như ổn định tu vi.

Phong Phi Vân hỏi:

- Vậy ta có thể đi mấy chợ tiên Hồng Diệp Tinh mau vài thứ không?

- Không thành vấn đề. Hồng Diệp Tinh là lãnh địa của cảnh chủ, có cảnh chủ Tiên uy quân tuần tra. Dù Cửu Tiêu tiên thành to gan đến mấy cũng không dám khiêu khích uy nghiêm của cảnh chủ. Bây giờ ngươi đã là chiến vương, có quân công, không ai dám giết ngươi ngoài sáng.

Thanh Tế đại nhân ngẫm nghĩ, nói:

- Những thế hệ trước Cửu Tiêu tiên thành không dám đụng vào ngươi nhưng sẽ phái tiểu bối đến giết ngươi, hãy cẩn thận là hơn.

Phong Phi Vân hiểu điều này, hắn chào Thanh Tế đại nhân, rời khỏi phủ đệ của bán yêu thất giai.

- Lần này được nhiều báu vật trong mộ táng thánh linh chắc có thể bán giá tốt, rồi đi mua linh thú chiến hồn, tu luyện vạn thú chiến vực càng mạnh hơn. Lực lượng mạnh mới là cường đại.

Phong Phi Vân định đi chợ Băng Hà, chợ tiên cách đại doanh Bán Yêu Minh gần nhất để bán yêu thi, yêu khí, kiếm một đống tiền để mua linh thú chiến hồn.

Đột nhiên một thân hình to lớn chắn trước mặt Phong Phi Vân, là tên to con mình người đầu thú của đệ nhất doanh bán yêu tinh anh doanh, Thạch Đại Khai.

Thạch Đại Khai và Phong Phi Vân cùng là sơ đại bán yêu, thiên phú dị bẩm. Sư phụ của Thạch Đại Khai là hiền giả Vũ Hóa cảnh, gã là một trong các thiên tài được Bán Yêu Minh chú trọng bồi dưỡng, giờ đã đến đỉnh Niết Bàn đệ nhị trọng thiên.

- Phong huynh đệ, ngươi giỏi thật, làm thịt luôn thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành, khiến Bán Yêu Minh chúng ta hãnh diện. Nhiều huynh đệ xem ngươi là tấm gương, điển hình học tập.

Phong Phi Vân và Thạch Đại Khai trò chuyện vài câu rồi đi, trên đường gặp nhiều tinh anh Bán Yêu Minh. Gã cực kỳ tôn sùng Phong Phi Vân, ai nấy xem hắn là đệ nhất thiên kiêu của Bán Yêu Minh, vô cùng kính nể hắn. Nhiều người xin Phong Phi Vân hỗ trợ chỉ điểm thắc mắc về tu hành.

Một thiên chi kiêu nữ Bán Yêu Minh chạy đến:

- Phong huynh đệ, bên ngoài đại doanh có công tử áo tím đòi gặp ngươi.

Các tinh anh Bán Yêu Minh mặt lạnh như tiền:

- Chắc là người Cửu Tiêu tiên thành nghe tin Phong huynh đệ trở về nên đến gây sự.

- Mọi người cùng nhau ra ngoài liều mạng đi, muốn đụng vào Phong huynh đệ phải bước qua xác của ta trước!

- Đúng, mọi người liều mạng với hắn!

Phong Phi Vân suy tính sơ liền biết ngay là ai, cười nói:

- Mọi người đừng nóng, ta biết là ai rồi. Hắn không đến khiêu khích, có lẽ là mời ta uống rượu ăn thịt.

Phong Phi Vân lắc người biến mất tại chỗ, giây sau đứng bên ngoài đại doanh Bán Yêu Minh.

Ngoài đại doanh Bán Yêu Minh, một công tử áo tím đứng thẳng, phong độ phiên phiên, môi hồng răng trắng, tóc tơ cột sau đầu bới kiểu công tử. Tay trắng nõn nà cầm cây quạt, trường bào bay lên, công tử áo tím như con bướm tím đứng đó.

Phong Phi Vân chắp tay cúi gập người chào Lưu Tô Tử, cười tủm tỉm:

- Thì ra là Tử công tử phong hoa tuyệt đại giá lâm Bán Yêu Minh, khiến Phong ta sợ hãi.

Lưu Tô Tử cười nói:

- Bây giờ Phong huynh đã danh chấn thiên hạ, nguyên Diệp Hồng cảnh có ai không biết tên Phong huynh? Chiến vương có quân công như Phong huynh chịu ra gặp kẻ rảnh rỗi như ta thìd người nên sợ hãi là ta mới đúng.

Phong Phi Vân nói:

- Dù có danh chấn thiên hạ thế nào vẫn chỉ là bán yêu, với đại nhân vật như Tử công tử thì bán yêu có là gì?

Lưu Tô Tử không mồm mép với Phong Phi Vân nữa, biểu tình nghiêm túc hỏi:

- Thật sự là ngươi giết Tiêu Thiên Duyệt?

Phong Phi Vân biết ngay Lưu Tô Tử đến vì chuyện này, cười nói:

- Ta khử một kẻ thù lớn giúp Tử công tử, không lẽ công tử đến mời ta uống rượu ăn thịt?

- Chỉ bằng vào ngươi có thể giết Tiêu Thiên Duyệt?

Khi Lưu Tô Tử nói câu đó người phát ra khói tím, nàng biến thành một chuỗi bóng tím vỗ chưởng vào Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân nghiêng người, ánh lửa rực cháy trên làn da, hắn cũng vỗ một chưởng.

Bùm!

Tiếng chưởng va nhau.

Hai người đánh nhau mấy chục lần rồi nhanh chóng tách ra.

Lưu Tô Tử trở về chỗ cũ, người không dính một hạt bụi, vẫn anh tư hiên ngang.

Trong mắt Lưu Tô Tử lóe tia sáng kỳ lạ, cười nói:

- Ba năm không gặp, thật là nhìn với cặp mắt khác!

Phong Phi Vân trở về chỗ cũ, chân không nhích một li.

Phong Phi Vân cười nói:

- Tu vi của Tử công tử cũng vượt ngoài dự đoán của Phong ta.

Lưu Tô Tử nói:

- Bây giờ ta hơi tin Tiêu Thiên Duyệt thật sự chết vào tay ngươi. Nhưng ngươi đừng vội mừng, Cửu Tiêu tiên thành, vực chủ mười hai vực đã biết ngươi trở lại đại doanh Bán Yêu Minh, phái cường giả thế hệ trẻ đến giết ngươi. Tu vi của ngươi chưa chắc đánh lại bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận