Linh Chu

Lưu Tô Lam cau mày, trên mặt hiện ra vài phần ớn lạnh. Nàng nói:

- Phong Phi Vân, đây là cuộc tranh giành người kế thừa phủ Cảnh Chủ
chúng ta, không phải một bán yêu như ngươi có khả năng tham gia vào. Cấp tốc lùi lại, hôm nay có thể tha cho ngươi khỏi chết.

Lưu Tô Tử truyền âm nói với Phong Phi Vân:

- Lưu Tô Lam tâm cơ sâu sắc, là người xảo trá, thủ đoạn quyết đoán.
Nàng cấu kết Vũ Hóa Hiền Giả Vô Thọ Tinh Cung để đến đối phó ta, chuyện
này đã xúc phạm pháp lệnh của Cảnh Chủ. Ngươi là người biết việc này thì nhất định nàng sẽ giết ngươi để diệt khẩu. Cho dù hiện tại không giết
ngươi, cũng tuyệt đối không có khả năng để ngươi đi ra khỏi di chỉ Tiên
Thành.

Chính trong lòng bản thân Phong Phi Vân cũng có sự cân nhắc. Hắn không
tin Lưu Tô Lam, đồng thời cũng sẽ không tin toàn bộ những gì Lưu Tô Tử
nói. So với ai khác thì hắn đều rõ ràng nên làm như thế nào hơn.

- Nếu như ba vị tiền bối Vô Thọ Tinh Cung, có thể đưa ba con Thâm Uyên
linh mạch cho ta, ta đúng là có khả năng suy nghĩ không nhúng tay vào
chuyện này.

Phong Phi Vân mang theo Thiên Tủy Binh Đảm, hai tay chống chuôi đao,
thân thể thẳng tắp, trên mặt hiện ra nụ cười mang theo vài phần chế nhạo .

Sắc mặt Lưu Tô Tử có hơi biến đổi, nếu như Phong Phi Vân thật sự buông
tay mặc kệ thì hôm nay khẳng định nàng vô phương đi ra khỏi di chỉ Tiên
Thành.

Tử Bán Yêu này thật sự rất không có nguyên tắc.

- Phong Phi Vân, chẳng lẽ ngươi muốn thay đổi ?

Lưu Tô Tử cau cau hàng mi, nhỏ giọng hỏi.

Phong Phi Vân cười nói:

- Thành thật mà nói, giúp đỡ Thất Quận Chúa làm Cảnh Chủ thì khó khăn
thật sự quá lớn. Không bằng lập tức có thể thật sự thu được báu vật.
Thất Quận Chúa, nếu muốn ta giúp ngươi thoát thân, hiện tại ngươi nên
trả giá thêm .

- Ngươi thừa nước đục thả câu.. .

Lưu Tô Tử tức tối đến nghiến răng kèn kẹt, mắt nhung phát lạnh, chỉ muốn lườm chết Phong Phi Vân .

Lần đầu tiên nàng cảm giác được Tử Bán Yêu này không phải vô sỉ và khôn khéo ở mức bình thường .

- Không sai, chính là thừa nước đục thả câu. Thất Quận Chúa chính là
Thiên Chi Kiêu Nữ phủ Cảnh Chủ, trên người hẳn ngay cả một kiện báu vật
mà đều không có chứ ?

Phong Phi Vân cười nói.

Lưu Tô Tử càng nhìn càng cảm giác được nụ cười của Phong Phi Vân quá
nham hiểm. Nhưng mà nàng lại không thể không thỏa hiệp. Dù sao Tử Bán
Yêu này chính là có được tốc độ mà ngay cả Vũ Hóa Hiền Giả đều không
đuổi kịp. Cũng chỉ có hắn mới có thể mang theo chính mình rời khỏi một
mảnh di chỉ Tiên Thành tràn đầy sát kiếp.

- Ngươi muốn vật gì vậy, cứ việc mở miệng. Chỉ cần ta có thể làm được thì sẽ tận lực thỏa mãn ngươi.

Lưu Tô Tử nói.

Hai mắt Phong Phi Vân nóng bỏng, hắn nhìn chăm chú thân thể lồi lõm linh lung của nàng một lượt, cho đến khi xem ra trong lòng Lưu Tô Tử sợ hãi
thì mới cười nói:

- Ta còn chưa nghĩ ra, chờ sau khi ta nghĩ ra được thì lại nói cho ngươi.

Lưu Tô Tử thở phào một hơi thật dài. Nàng phát hiện vị trí chính mình
với Phong Phi Vân đã xảy ra thay đổi. Chính mình ở trước mặt của hắn
càng lúc càng khó lòng lấy được địa vị chủ đạo. Chính mình chính là
Quận chúa, mà hắn chỉ là một bán yêu hèn mọn thôi, tại sao có thể như
vậy, thật đáng ghét.

Đối với yêu cầu vô lễ của Phong Phi Vân, ba vị lão đạo Vô Thọ Tinh Cung
tự nhiên cũng không có khả năng đồng ý. Dù sao Thâm Uyên linh mạch có
giá trị thật sự quá lớn, có thể so với ba tòa tiên quặng. Nếu như thật
sự để cho một bán yêu bắt bí như thế, khiến cho ba người bọn họ còn gì
là thể diện .

- Chỉ là một bán yêu thôi, mà lại không biết trời cao đất rộng như thế.
Ta liền đến xem ngươi có phải thật sự mạnh mẽ như trong truyền thuyết
hay không .

Một vị đạo sĩ Vô Thọ Tinh Cung tuổi còn trẻ liền thi triển thuật pháp
"Thay hình đổi dạng", thân thể hóa ra một đường cong duyên dáng. Chỉ sau một khắc, hắn đã rơi xuống trước mặt Phong Phi Vân, trên ngón tay bày
biện ra năm chiếc Thái Cực Bát Quái Ấn .

Đây là một vị thiên chi kiêu tử Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng, tên là "Trác
Nhạc". Ở trong Vô Thọ Tinh Cung hắn có cực cao địa vị. Ngoại trừ Vô Thọ
Tinh Tử và Vô Thọ Tinh Nữ, hắn có khả năng khinh thường quần hùng.

Trác Nhạc tu luyện thuật pháp thay hình đổi dạng, tốc độ thật sự quá nhanh, nhanh đến tựa như một tia chớp .

Tốc độ của Phong Phi Vân so với hắn nhanh hơn, đã đứng ở phía sau hắn, một chưởng chụp xuống đỉnh đầu của hắn.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.

Từ trong thân thể Trác Nhạc phát ra năm đạo bùa chú màu tím, hình thành năm chiếc thuẫn phòng ngự .

- Rầm, rầm, rầm.. .

Những chiếc thuẫn phòng ngự này cũng không chịu nổi một kích, bị thủ
chưởng của Phong Phi Vân bắn cho vỡ tan, toàn bộ chia năm xẻ bảy.

- Làm thế nào lại mạnh như vậy. Năm chiếc bùa chú phòng ngự này đều là Vũ Hóa Hiền Giả tế luyện.

Trác Nhạc trong lòng kinh hoàng, tốc độ và lực lượng của Phong Phi Vân đều khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc.

Đột nhiên hắn cảm thấy thân thể của mình đột nhiên trở nên nhẹ hơn. Thì ra chân trái của mịnh lại đã bị Phong Phi Vân bắt được.

Phong Phi Vân tựa như ném bay một con vịt bình thường, quẳng Trác Nhạc bay ra xa.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.

Thân thể Trác Nhạc nện vào trên bức tường cổ, cả người đều chui sâu vào, sinh tử không biết.

Phong Phi Vân vỗ vỗ hai tay, cười nói:

- Đây chính là thực lực của ta. Nếu như ai còn muốn cản đường, ta nhất định sẽ đánh cho hắn không đứng dậy nổi .

Sự cường đại của Phong Phi Vân đã vượt qua mức đánh giá của Lưu Tô Lam
và những tu sĩ Vô Thọ Tinh Cung này. Ngay cả tu sĩ Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng đều bị hắn dễ dàng ném bay, thực lực của bán yêu này không thể dùng lẽ
thường để suy đoán.

Đây là một bán yêu sao.

- Phong Phi Vân, ta đã sớm muốn đánh một trận với ngươi. Hôm nay để cho ngươi nhìn thấy sự lợi hại của ta, ha ha.

Du Tử Lâm xuất ra Tru Tà cổ kiếm, chân đạp Thanh Vân Đạo Khí, một kiếm xé gió bay đến .

Du Tử Lâm này không thể đem so sánh vớiTrác Nhạc bị đánh bại vừa rồi.
Gia hỏa này có được thiên phú bẩm sinh cấp bậc Sử Thi đỉnh cao, hơn nữa
cũng như Phong Phi Vân thì hắn đã đạt tới Niết Bàn Đệ Ngũ Trọng đỉnh
cao. Hắn chính là Vô Thọ Tinh Tử của Vô Thọ Tinh Cung, chiến lực hơn xa
những thiên tài cùng cảnh giới.

Phong Phi Vân liền đã tận mắt thấy hắn từng chỉ một kích liền đóng băng giết chết mấy ngàn quân Yêu Tộc .

Phong Phi Vân không sợ chút nào, chiến khí trên người tăng lên, phát ra một cỗ hào hùng đại chiến tứ phương. Từ trong túi áo tách ra một trái
cây đen như mực, đánh về hướng Du Tử Lâm .

- Rầm.

Trái cây đen như mực có tốc độ cũng rất nhanh, khiến cho Du Tử Lâm vô
phương trốn tránh, cái mũi đều bị đánh cho phải đổ máu tươi đầm đìa.

- Ai u, vật gì vậy ?

Du Tử Lâm bưng cái mũi, thiếu chút nữa hắn bị rơi xuống từ trên đám mây .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui