Linh Chu

- Ta đã thay Bộ huynh nghe
ngóng, mười ngày trước, từng có người trông thấy Phong Phi Vân ôm Kỷ cô
nương xuất hiện trong Phong Hỏa Liên Thành, sau đó liền triệt để biến
mất.

Tử Thanh đôi mắt sáng, răng trắng tinh, mặc đạo y màu tím, rất có tiên vận.

Bộ Thiên Nhai chăm chú nắm lấy hai đấm, hai mắt phát lạnh:

- Lại là Phong Phi Vân, hắn nếu dám động vào một sợi tóc của Thương Nguyệt, ta nhất định sẽ nghiền xương cốt hắn thành tro.

Bộ Thiên Nhai chính là vị hôn phu của Kỷ Thương Nguyệt!

- Bộ Thiên Nhai quả nhiên lợi hại, ta đã ra tay xuất kỳ bất ý nhưng cũng chỉ có thể lưu lại một vết thương nhẹ cho hắn.

Phong Phi Vân ngồi trong đồng xa, luyện hóa sương mù màu trên trên bàn
tay, vừa rồi hắn tuy rằng đã đánh thương Bộ Thiên Nhai nhưng vẫn bị Tôi
Thiên Tinh Nhãn của Bộ Thiên Nhai xâm lấn huyết mạch.

Bất quá huyết mạch kim quang hắn bắn ra bốn phía, động như Giang Hải, rất nhanh liền xóa đi lực lượng của Tôi Thiên Tinh Nhãn.

- Bộ Thiên Nhai nếu là tế ra đại phong kỳ, trong mười chiêu tất có thể đánh bại ngươi.

Kỷ Thương Nguyệt đứng trong góc lạnh giọng nói.

- Chỉ tiếc chúng ta đã ra khỏi Phong Hỏa Liên Thành, còn tên đần độn kia sợ rằng vẫn đang ngồi trên tường thành đón gió, hắc hắc!

Phong Phi Vân cũng không phản bác lời Kỷ Thương Nguyệt, nhưng cũng không có nghĩa là hắn thật sự yếu hơn Bộ Thiên Nhai, nếu đánh thật sự thì

Phong Phi Vân cũng có bảy phần nắm chắc có thể thắng hắn.

May mắn Phong Phi Vân cũng không biết, Bộ Thiên Nhai chính là vị hôn phu của Kỷ Thương Nguyệt, nếu biết được, chỉ sợ còn phải hảo hảo đánh một
trận với Bộ Thiên Nhai trước sau đó mới rời khỏi Phong Hỏa Liên Thành.

Kỷ Thương Nguyệt dung nhan khuynh thành, trong đôi mắt như tiên nguyệt
cũng sinh ra một tia buồn rầu, nếu dừng lại ở bên người tên hỗn đản
Phong Phi Vân này, sớm muộn cung sẽ có một ngày trong sạch khó giữ được, phải nghĩ biện pháp thông tri Bộ Thiên Nhai, để hắn tới cứu mình mới
được.

Đã có!

Kỷ Thương Nguyệt vụng trộm khiến ngón tay mình bị thương, giọt giọt
huyết dịch từ trong ngón tay nhỏ, theo khe hở của đồng xa chảy xuống
trên mặt đất.

Kỷ Thương Nguyệt chính là đệ tử dòng chính của Kỷ gia, của huyết dịch
truyền thừa cổ xưa đặc thù của Kỷ gia luôn có ấn ký riêng

Chỉ cần là Tu tiên giả đều có thể căn cứ huyết dịch phán định ra đối
phương xuất từ gia tộc nào, Tam đương gia chính là căn cứ vào huyết dịch của Phong Phi Vân phán định được hắn chính là đệ tử Phong gia.

Chỉ cần Bộ Thiên Nhai phát hiện vết máu trên mặt đất thì nhất định sẽ đuổi theo.

Thần lộc kéo đồng xa, hất bụi bắc tiến.

Trên lưng Thần lộc có dán một tấm Tật Phong phù lục, thuộc về phù lục nhất phẩm, ngày đi tám nghìn dặm.

Ba ngày sau, đoàn người Phong Phi Vân đã đi được hơn hai ngàn dặm, đã ra khỏi thần hổ lĩnh, tiến vào giữa bách lĩnh quần sơn, Phong Phi Vân cố ý tránh né Tiêu Nặc Lan, muốn nhanh chóng chạy ra khỏi địa vực Nam Thái
Phủ, cho nên một ngày cũng có hơn phân nửa thời gian đều dùng để chay
jđi, chỉ có mấy tiếng ban đêm mới ngừng lại nghỉ ngơi một chút, để thần
lộc nghỉ ngơi dưỡng sức.

Lại hướng bắc chạy đi hơn năm ngày, đã thành mấy vạn dặm, đã từ nam
phương biên tái tiến nhập vào nội địa Nam Thái Phủ, nhưng người ở đây
lại càng ngày càng thưa thớt, lộ ra thập phần quỷ dị.

Trên bầu trời có một vòng rặng mây đỏ, tựu như một đóa mẫu đơn như lửa vậy.

- Lão đại, không thích hợp ah! Ta sao bỗng nhiên có một dự cảm bất hảo,
chẳng lẽ cổ thi đại quân của nữ ma kia đã đánh đến Tam Tài quận rồi sao?

Lưu Thân Sinh cưỡi trên lưng kỳ ngưu, đôi mắt lộ vẻ cơ trí nhìn chằm
chằm vào trời cao, nhìn bầu trời giống như bị nhuộm lấy máu tươi.

Vì tránh đi cổ thi đại quân, Phong Phi Vân cố ý phân phó bọn hắn đi
đường vòng qua Tam Tài quận, không tiếc đi nhiều thêm vài ngàn dặm, cũng không muốn gặp gỡ những cổ thi tăng nhân quỷ dị khủng bố kia.

Phong Phi Vân thu "Bát Thuật Quyển" trong tay vào, hôm nay tu luyện

khiến hắn đã luyện Hắc Thủy Thuật càng thêm hoàn thiện, hơn nữa đã bắt
đầu nghiên cứu Xích Hỏa Thuật.

Thủy nhất, hỏa nhị, mộc tam, kim tứ, thổ ngũ.

Nếu chia uy lực của Tiểu Diễn Thuật làm mười lăm phần, vậy thì Hắc Thủy
Thuật chỉ chiếm một phần, Xích Hỏa Thuật chiếm hai phần, Lục Mộc Thuật
chiếm ba phần, Bạch Kim Thuật chiếm bốn phần, Hoàng Thổ Thuật chiếm lấy
năm phần.

Có thể nói uy lực Xích Hỏa Thuật chính là gấp đôi Hắc Thủy Thuật, chỉ là độ khó khi tu luyện cũng tăn gấp đôi, Phong Phi Vân bỏ ra mấy ngày vẫn
chưa thể tu ra uy lực chân chính của nó được.

- Ta cũng cảm thấy có một cỗ khí tức âm trầm từ phương bắc phóng lên trời, thôn phệ trời cao.

Phong Phi Vân xuống khỏi đồng xa, hai tỷ muội Quý gia tựa như một đôi
tiểu nữ bộc đi theo phía sau hắn, khiến hơn ba mươi tên nô lệ đi theo
phía sau đồng xa hai mắt phải tỏa sáng, quả thực thật xinh đẹp, giống
như một đôi nữ thần vậy.

BA~ BA~!

Vương Mãnh cầm trong tay roi da lớn dài hơn 9m quất lên người những người này, quát: :

- Nhìn cái gì vậy, còn nhìn nữa ta móc mắt các ngươi ra!

Cuối cùng một vòng ánh mặt trời cũng hạ xuống đỉnh núi.

Chỉ còn lại ánh nắng chiều phát ra màu đỏ tươi, tựa như một mảnh mây máu đang bắt đầu khởi động lấy, gió lạnh gào rú khiến tăng thêm vài phần
khí tức hung thần.

- Đêm nay nghỉ ngơi ở chỗ này, tăng cường đề phòng, ta luôn cảm giác như có một đôi mắt ở phía sau nhìn chằm chằm vào chúng ta vậy.

Ánh mắt Phong Phi Vân quét qua khu rừng tĩnh mịch sau lưng, tựa hồ như đang tìm kiếm gì đó vậy.


Lời này vừa nói ra, lập tức khiến mọi người trong tràng cảm thấy u ám,
đồng thời quay đầu nhìn nhìn, chẳng lẽ thật sự bị sinh vật nào đó theo
dõi rồi sao?

Hơn ba mươi tên nô lệ quần áo tả tơi, mặc dù có Tật Phong phù lục gia
thân, nhưng thể lực bọn họ vẫn không cách nào sánh được với Tu tiên giả, vẫn cảm thấy mỏi mệt không thôi, sau khi nghe được lời Phong Phi Vân
nói liền lập tức thở ra một hơi. Có người bắt đầu mắc lều, có người thì
đi nhặt củi khô, có chuẩn bị làm cơm tối, những chuyện này đều do nô lệ
đi làm cả.

- Ta chung quy vẫn cảm giác đêm nay sẽ không bình tĩnh, Vương Mãnh, Lưu
Thân Sinh hai người các ngươi cẩn thận một chút, ta đi phía trước tìm
đường.

Phong Phi Vân phân phó hai người kia một tiếng, sau đó liền mang theo
hai tỷ muội Quý gia cưỡi trên lưng đại trùng lân bay lên trời cao, trong nháy mắt đã đến bên ngoài hơn mười dặm.

Bay chưa được bao lâu, phía dưới xuất hiện một cái trấn nhỏ, đại trung lân đáp xuống trước tiểu trấn đó.

- Kỳ quái, sao ngay cả một người cũng không có?

Tòa tiểu trấn này đủ cho mấy trăm gia đình sinh sống, nhưng giờ lại yên
tĩnh đến dị thường, ngay cả một gười cũng không có, không có người sống, cũng không có người chết, hiển nhiên người toàn bộ thôn trấn này đều đã rời đi hết rồi.

Lại nhìn dấu vết lưu lại, bọn hắn hắn là rời đi trong vòng ba ngày này.

Hơn nữa bọn hắn đi rất vội vàng, rất nhiều thứ cũng không mang đi, rốt
cuộc xảy ra tình huống gì lại khiến bọn hắn vội vã trốn đi như vậy chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận