Linh Chu

Phong Phi Vân trông thấy lồng ngực của hắn cũng lõm xuống, xương sườn ít nhất đã gãy hai cái, có máu đỏ thẩm chảy ra, khiến tay Phong Phi Vân cũng có chút phát run.

Vương Mãnh và Lưu Thân Sinh tự nhiên không phải người tốt, nhưng đối với hắn lại thập phần nghĩa khí, nhìn thấy sinh mệnh lực trong thân thể Lưu Thân Sinh đang không ngừng trôi qua, Phong Phi Vân cảm thấy đặc biệt phẫn nộ

Hắn đem cuối cùng lấy ra một giọt linh tuyền, muốn giúp hắn kéo dài tánh mạng.

- Không có... Không có tác dụng đâu...

Lưu Thân Sinh run rẩy đè xuống tay Phong Phi Vân, hai mắt càng thêm vô thần, nói:

- Đan điền của ta đã bị chấn vỡ, ngay cả linh tuyền cũng không cứu được ta đâu.

Tay Phong Phi Vân đặt ngay chỗ đan điền Lưu Thân Sinh, vừa chạm tay vào lại có máu tươi chảy ra, Bộ Thiên Nhai ra tay cũng quá độc ác rồi.

- Hỗn đãn!

Nắm đốt ngón tay của Phong Phi Vân vang lên, tóc dài trên đầu cũng dựng lên,

- Đều là vì ta làm liên lụy các ngươi, bọn họ là nhắm vào ta mà tới.


Sau khi Phong Phi Vân trầm mặc sau nửa ngày liền để thân thể Lưu Thân Sinh nằm ngang qua, như vậy hắn mới có thể dễ chịu hơn một chút.

- Ngươi nếu thật sự cảm thấy áy náy, thì hãy... hãy giúp ta một chuyện.

- Ngươi nói đi!

Phong Phi Vân nói.

Hai mắt Lưu Thân Sinh càng thêm tang thương, hắn tuy rằng là một tên đạo tặc, nhưng trước kia hắn cũng không phải là đạo tặc, đơn giản là do phạm vào một sai lầm cực lớn nên hắn mới không thể không chạy trốn tới Phong Hỏa Liên Thành tránh né cừu gia.

Một câu chuyện từ từ được hắn kể ra:

- Ta vốn là mưu sĩ của Chấn Thiên Hầu phủ, một trong Thập Bát Chư Thiên Hầu Gia, Tam phẩm trí sư, nhưng lại phạm vào một sai lầm lớn... Aizz...

Không chỉ có Phong Phi Vân, mà ngay cả Vương Mãnh và Quý gia tỷ muội cũng đều vây qua, biết rõ tánh mạng Lưu Thân Sinh đã tới điểm cuối, đây là lời nói lâm chung của hắn, khiến người có chút sầu não.

- Ta ngủ với tiểu thiếp thứ tám của Chấn Thiên Hầu, hơn nữa còn khiến nàng có thai.

Hắn tuy rằng sắc mặt tái nhợt, toàn thân nhuốm máu, nhưng trong mắt lại mang theo một tia hào quang.

Nếu là ngày thường nghe được lời kinh thế hãi tục như thế, Phong Phi Vân khẳng định phải cười to hai tiếng, trêu chọc hắn, nhưng bây giờ lại không thể nào cười nổi.

Chấn Thiên Hầu là người nào, đây chính là một trong Thập Bát Chư Thiên Hầu Gia của Thần Tấn vương triều, tay nắm 3000 vạn hùng binh, ngay cả một ít đại gia tộc cũng phải sợ hắn ba phần.

Ở trong triều đình Thần Tấn vương triều, đây chính là nhân vật dậm chân một phát là có thể khiến mặt đất phải chấn động, nhưng Lưu Thân Sinh vậy mà lại ngủ với tiểu thiếp thứ tám của hắn, khó trách lại chạy trốn tới biên tái chi địa phía nam.

- Đó đã là chuyện hơn mười năm trước rồi, ta từng cầu khẩn Tam đương gia giúp ta tìm hiểu tin tức đứa bé kia, Tam đương gia nghĩa bạc vân thiên, đặc biệt giúp ta đi đến Thần Đô một chuyến, biết được đứa bé năm đó cũng không bị xử tử, tiểu thiếp thứ tám cũng không chết.

- Tại sao có thể như vậy?

Phong Phi Vân không nghĩ ra, nhân vật như Chấn Thiên Hầu, nếu bị người cắm sừng nhất định sẽ xử tử tiểu thiếp thứ tám và đứa bé kia mới đúng.

- Ha ha! Chấn Thiên Hầu ở Thần Tấn vương triều có địa vị bực nào, những loại chuyện này hắn cho dù biết rõ, cũng không dám đường hoàng với bên ngoài, chỉ có thể toàn lực đi che dấu. Aizz! Lần này đi Vạn Tượng Tháp, vốn định vụng trộm đi gặp đứa bé kia một lần, xem thử nó là nam hay là nữ, đã trưởng thành chưa, nhưng... Hiện giờ đã không có cơ hội nữa...

Trên mặt Lưu Thân Sinh vốn đang mang theo vài phần ánh sáng màu đỏ, nhưng sau khi nói đến chỗ này, trong họng lại phun ra một ngụm máu tới, hắn rất muốn lại nói gì đó với Phong Phi Vân, nhưng ngay cả thanh âm cũng không phát ra được.


- Con của ngươi ở Vạn Tượng Tháp? Hắn tên gọi là gì... Uy... Ngươi rốt cuộc muốn cầu ta chuyện gì?

Phong Phi Vân cảm thán tao ngộ của hắn, một phu nhân của Hầu phủ sao có thể để ý đến một tên mưu sĩ, xem ra giữa hắn và tiểu thiếp thứ tám kia cũng có một câu chuyện không tầm thường.

Chỉ tiếc hắn đã không nói nên lời nữa.

Người trước khi chết đều như vậy, muốn nói chuyện, nhưng lại nói không nên lời, loại cảm giác này còn khó chịu hơn cả chết!

Lưu Thân Sinh toàn thân đều duỗi thẳng, đôi mắt nhìn chăm chú lên vầng trăng trên trời, càng ngày càng mơ hồ, tay của hắn nâng lên, muốn phải bắt lấy gì đó, nhưng cuối lại vô lực rơi trên mặt đất.

Trầm mặc, yên tĩnh!

Cổ khí tức thê lương này tràn ngập trên người mỗi người, mỗi người đều có một câu chuyện không giống nhau, Lưu Thân Sinh mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng cùng Phong Phi Vân tiến đến Vạn Tượng Tháp, chỉ là muốn vụng trộm xem con thân sinh của mình một lần, nhưng ngay cả nguyện vọng nho nhỏ như vậy lão thiên gia cũng không muốn cho hắn.

Khiến hắn bị chết ở nửa đường, đến lúc chết ngay cả con mình bộ dạng thế nào, là nam hay là nữ cũng không biết.

Đây là không cam lòng cỡ nào ah!

- Ta đi làm thịt tên khốn Bộ Thiên Nhai kia!

Con mắt Vương Mãnh có chút ướt át, huynh đệ chết không nhắm mắt, khiến hắn vô cùng xúc động phẫn nộ. Hắn đuổi theo, nhưng vừa chạy được vài bước, thân hình cao lớn đã ngửa đầu ngã trên mặt đất, hắn cũng bị trọng thương, cho dù thân thể cường đại nhưng hiện giờ cũng khó mà đứng lên được.

Hắn mấy lần muốn đứng lên, nhưng lại ngã trên mặt đất.


Trên sơn khẩu, gió thổi được có chút gấp, khiến mùi máu trong không khí đều bị thổi tan.

Một phần mộ thấp mới lập, không có mộ bia, cũng không có tế phẩm!

Tu tiên giả cũng không phải bất tử, trái lại, lúc Tu tiên giả chết đi thì càng thêm bi thương, có một it Tu tiên giả sống mấy trăm năm, bằng hữu và người thân đều đã chết hết, lẻ loi trơ trọi, chôn xương trong cát vàng, ngay cả một người chăm sóc trước khi lâm chung cũng không có.

Phong Phi Vân tự tay chôn Lưu Thân Sinh vào phần mộ, bỏ luôn cánh tay đã bị dẫm nát của hắn vào trong, Phật nói, người chết phải có toàn thây, kiếp sau mới có thể đầu thai làm người.

Vương Mãnh nằm rạp trên mặt đất, trong đôi mắt lớn như chuông đồng theo thần sắc phức tạp, có bi thương, cũng có cừu hận!

Tu vị của Vương Mãnh và Lưu Thân Sinh đều không tầm thường, đạt đến Thần Cơ đỉnh phong, chiến lực cũng không yếu hơn loại nghịch thiên tài tuấn như Tử Xuyên và Tử Thanh bao nhiêu, nếu không phải bọn hắn đột nhiên đánh lén thì Vương Mãnh và Lưu Thân Sinh cho dù không địch lại nhưng bảo vệ tánh mạng vẫn hoàn toàn có thể làm được.

Phong Phi Vân trầm mặc không nói, đi vào trong đồng xa, Kỷ Thương Nguyệt quả nhiên đã được cứu đi, nhưng hiển nhiên Bát Mạch Long Tỏa trên người nàng vẫn chưa được giải khai.

- Lại là huyết dịch!

Phong Phi Vân từ trong khe hẹp trên đồng xa nhìn thấy vết máu đã khô, biết rõ Kỷ Thương Nguyệt chính là dùng máu của mình để thông tri cho bọn người Bộ Thiên Nhai.

Gia tộc xưng bá ở Nam Thái Phủ như Kỷ gia, Tần gia, Phong gia, lão tổ sáng lập gia tộc đều là đại nhân vật danh chấn một thời đại cả, loại người này đã tu luyện huyết mạch đến một trình độ cực cao, có thể truyền thừa huyết mạch chất lượng tốt lại cho hậu đại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận