Linh Chu

Phong Phi Vân liếc Mao Ô Quy một cái, đột nhiên có kế hoạch trong lòng.

Ngự thú sư cũng là một trong ngũ đại huyền sư, vốn là số lượng vô cùng
thưa thớt, hơn nữa đại đa số ngự thú sư đều xuất ra từ Ngự Thú trai, Ngự thú tháp mặc dù cường đại nhưng mà lại tuyệt đối không truyền thừa cổ
xưa bằng Ngự Thú trai.

Địa vị của Ngự Thú trai ở tu tiên giới cũng không thấp hơn bao nhiêu so với Vạn Tượng tháp.

Rất nhiều người có thể câu thông với dị thú, người có thiên phú Ngự thú
sư, môn phái chọn lựa đầu tiên đều là Ngự Thú trai, lựa chọn thứ hai mới là Ngự Thú tháp của Vạn Tượng tháp.

Võ tháp, Đạo tháp, Thần thông tháp... Những tu luyện thánh địa chủ lưu
này mặc dù nhân số đông đúc nhưng mà chỗ khảo hạch của ngũ đại huyền sư
lại là vắng vẻ, lại đặc biệt là trước một khối bia đá của Ngự Thú tháp,
mọi người tổng cộng tham dự khảo hạch không cao hơn hai mươi.

Ngự thú tháp vì thu nạp càng nhiều nhân tài kiệt xuất cho nên cánh cửa khảo hạch cũng là tương đối thấp.

Có lão vương bát tu luyện mấy ngàn năm như Mao Ô Quy ở đây, Quý Tiểu Nô
cùng Quý Tâm Nô rất là dễ dàng liền thông qua khảo hạch lần đầu tiên,
hơn nữa vị tôn sư Ngự thú tháp kia còn tương đối nhìn trúng hai nàng.

Lại nói Quý Tiểu Nô cùng Quý Tâm Nô cũng không tính là nhân loại, chính
là dị hình dị, vốn là có một chút năng lực câu thông với dị thú, tuyệt
đối có tiềm chất trở thành Ngự thú sư.


Quý Tiểu Nô cùng Quý Tâm Nô được đưa vào trong Thái Thủy tháp cùng tiến
hành khảo hạch lần thứ hai, mà Phong Phi Vân thì đi đến trước một khối
bia đá của linh bảo tháp.

Số lượng của Tầm Bảo sư so sánh với Ngự thú sư còn phải ít hơn, chính là nhân số ít nhất trong ngũ đại huyền sư, giờ phút này chỉ có bốn người
xếp hàng.

- Ta lập chí muốn trở thành Tầm Bảo sư, nếu như không thể tiến vào linh
bảo tháp tu luyện Tầm Bảo bí thuật, như thế nào lại phụ sự kỳ vọng của
mẹ ta, nhất định phải thông qua, nhất định phải thông qua.

Phong Phi Vân nghe được phía sau truyền đến một cái thanh âm, quay đầu
lại, chỉ thấy một thiếu niên nghèo túng mặc bố y từ từ đi tới, ánh mắt
của hắn kiên định, nắm chặt quyền đầu, không ngừng lẩm bẩm, vì vậy hồn
nhiên không để ý đến mà đụng phải Phong Phi Vân.

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi...

Mộ Dung Thác liên tục nói xin lỗi, không ngừng bồi tội, sợ chọc giận phải Phong Phi Vân.

Vị công tử trước mắt này ăn mặc cao quý, khí độ bất phàm, cũng không
phải là hắn có thể đắc tội được, nếu như đối phương tức giận, hắn không
tránh khỏi lại bị hung hăng đánh một trận.

- Không sao!

Phong Phi Vân nói.

NIên kỷ của Mộ Dung Thác xấp xỉ Phong Phi Vân, nhưng mà lại không có
loại lão luyện vượt qua số tuổi như Phong Phi Vân, hắn càng giống như
một tên tiểu tử u mê, có chút gầy, giống như thường xuyên không được ăn
no, hơn nữa trên mặt còn có từng đạo vết thương thanh hắc, hiển nhiên
mới vừa rồi đã bị người đánh qua.

Nguyên nhân để cho Phong Phi Vân chân chính chú ý đến hắn chính là một
đôi ánh mắt vượt xa bạn cùng lứa kia của hắn, trong suốt mà kiên định,
mặc dù chỉ có tu vi Linh Dẫn sơ kỳ nhưng mà lại để cho người ta cảm nhận được bản tâm kiên định của hắn.

Dĩ nhiên Phong Phi Vân cũng chỉ là nhìn hắn một cái mà thôi, liền xếp
hàng ở phía sau một nữ tử chừng hai mươi tuổi, bắt đầu chờ đợi khảo
hạch.

Tôn sư ngồi ở dưới tấm bia đá là một lão giả thất tuần, xương gò má cao, giữ lại ria mép hoa râm, trên mặt nếp nhăn rất sâu, tựa như là vỏ cây
hạch đào.


Trên người lão mặc bạch sắc nho bào, trên nho bào thêu dược đỉnh, ngang
hông giắt một khối thiết bài Tầm Bảo sư đen nhánh, phái trên khảm bốn
viên Chân Diệu linh thahcj, biểu hiện lão là một vị Tầm Bảo sư tứ phẩm.

Trước mặt của lão bày ra một cái thạch thai huyền không, phía dưới thạch thai là huyền phù trận pháp cấp một, vững vàng nâng thạch thai lên.

Cộng thêm Phong Phi Vân cùng Mộ Dung Trác đã có sáu người rồi, vị tôn sư kia khẽ gật đầu, cất giọng nói:

- Tin tưởng nếu như mọi người có thể tới nơi đây đều nên biết địa vị cao thượng của Tầm Bảo sư chúng ta ở tu tiên giới, chỉ cần có thể trở thành một vị Tầm Bảo sư chân chính, vậy có thể nói khắp nơi đều có bảo vật,
đi lung tung nói không chừng cũng có thể đào được một khối xích kim lớn, hắc hắc, ghê gớm chưa! Chỉ cần có thể trở thành một gã Tầm Bảo sư, ở tu tiên giới dương danh lập vạn cũng không phải là việc khó.

Lão già này vỗ vỗ tấm Tầm Bảo sư thiết lệnh ở trên eo kia, lộ ra vẻ rất là phong tao.

Loại lời kịch này thật sự không có ý gì mới, Phong Phi Vân đã sớm miễn
dịch, bất quá lại là khiến cho Mộ Dung Trác ở phía sau hắn nghe đến
nhiệt huyết sôi trào, hai tay nắm chặt, trong miệng lại bắt đầu nói lẩm
bẩm.

- Muốn trở thành một vị Tầm Bảo sư nhất định phải trước trở thành một vị Tầm Bảo học đồ, Tầm Bảo học đồ cũng có phân cao thấp, tổng cộng chia
làm cửu phẩm, linh giác, trận pháp, nhãn lực, thiên văn địa lý, tinh
tượng linh mạch, vân vân, đều quyết định phẩm cấp cao thấp của một gã
Tầm Bảo sư. Cho nên muốn trở thành một vị Tầm Bảo sư chân chính là vô
cùng khó khăn, bất quá muốn trở thành một vị Tầm Bảo học đồ lại cũng
không khó khăn, chỉ cần các ngươ có thể đạt tới cấp bậc tam phẩm Tầm Bảo học đồ coi như là thông qua khảo hạch.

Lão giả lại là vỗ vỗ một khối tứ phẩm Tầm Bảo sư thiết lệnh ở trên eo,
nghe được tiếng rung động leng keng, khiến cho Phong Phi Vân rất muốn đi tới đá lão hai cước.

Lão hàng này thật sự quá giả bộ.

- Vậy tiêu chuẩn đạt tới tam phẩm Tầm Bảo học đồ là gì?


Một người đứng ở phía trước Phong Phi Vân khẩn cấp mà hỏi.

Đôi môi của lão giả kia nhếch lên, ánh mắt nheo lại, cười nói:

- Rất đơn giản, đầu tiên linh giác phải gấp ba thường nhân, có thể khắc
trận pháp cấp một, nhãn lực cũng phải là gấp ba thường nhân. Tầm Bảo học đồ chỉ cần đạt tới cảnh giới như vậy là được rồi, về phần Tầm Bảo bí
thuật càng cao sâu hơn như Đạo pháp bảo nhãn, cổ mộ trấn hồn, cải thiên
hoán địa, nghịch chuyển sinh tử, những Tầm Bảo học đồ như các ngươi còn
kém đến quá xa, chỉ có Tầm Bảo sư vĩ đại cùng Đại Tầm Bảo sư vĩ đại mới
có thể hao phí tinh lực cả đời đi tu luyện cùng nghiên cứu.

Lão lại vỗ vỗ Tầm Bảo sư thiết lệnh trên eo, tựa như đang gõ cái chuông
gió, sợ người khác không biết lão là một vị tứ phẩm Tầm Bảo sư, không,
là tứ phẩm Tầm Bảo sư vĩ dại.

...

Đối với Tầm Bảo sư mà nói, linh giác có đôi khi còn trọng yếu hơn so
sánh với Tầm Bảo bí thuật, có ít người trời sinh liền là linh giác hơn
người, coi như là khối vàng chôn sâu dưới ba thước đất cũng có thể bằng
vào linh giác mà cảm ứng được, đào nó lên, người như vậy cũng thích hợp
trở thành một vị Tầm Bảo sư nhất.

Cái gọi là linh giác, chính là một loại cảm giác của bản năng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận