Linh Chu

Ngọc công công an bài hai chiến tướng mặc thiết khải đỡ Thích Dạ Lai xuống dưới, thở dài nói:

- Xem ra cái này Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, căn bản không phải tu sĩ
cảnh giới Thần Cơ có thể vượt qua được, coi như là thiên tài cấp bậc sử
thi cũng không làm được.

Thích Dạ Lai thân là Vân Thiên Phủ đệ nhất thiên tài, hơn nữa đã đạt đến Thần Cơ Đại viên mãn đỉnh phong, nhưng xông sáu lần vẫn không cách nào
xông qua được tầng thứ sáu.

- Trong lịch sử Vạn Tượng Tháp đã từng xuất hiện qua sáu vị thiên kiêu ở cảnh giới Thần Cơ xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, chỉ có điều sáu
người này đều là thiên tài cấp bậc sử thi ngàn năm có một, không chỉ có
như thế, càng bởi vì vận khí bọn hắn cực tốt cho nên mới xông qua được.
Giống như vị Phật môn thiên kiệt của Phật Đà Tháp vào một ngàn tám trăm
năm trước, đó là người cách thời đại này gần nhất trong sáu người, trong hơn một ngàn tám trăm năm này không hề xuất hiện người thứ hai.

- Ngươi nói là Mộc Tùng đại sư về sau làm trụ trì Thương Sinh Tự sao,
đây chính là thánh tăng có thành tựu cao nhất trong Phật môn một ngàn
tám trăm năm qua, thiên kiêu của Phật Đà Tháp, trụ trì Thương Sinh Tự,
chỉ tiếc... Aizz!

Ngọc công công thở dài nói.

- Một tu sĩ không đạt tới thiên tài cấp bậc sử thi, muốn xông qua tầng thứ sáu là chuyện hoàn toàn không có khả năng!

La Phù công chúa thản nhiên nói.

Nhưng trên tấm bía đá trăm trượng kia vẫn có một mặt cổ kính đang sáng
lấy, Phong Phi Vân vẫn còn kiên trì, vẫn còn chiến, mặc dù mọi người đều không cho rằng hắn có thể xông qua tầng thứ sáu, nhưng lại đều muốn xem thử hắn có thể kiên trì được mấy ngày.


Phong Phi Vân giờ khắc này sao lại không muốn ngủ một giấc cho thật thỏa thích như Thích Dạ Lai chứ?

Ngay một khắc khi màn đêm buông xuống, toàn bộ cổ thành liền lại trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi ngay cả một tia thanh âm cũng không có,

Mỗi ngày đúng lúc này, cũng là lúc mệt mỏi nhất.

Phong Phi Vân kéo lấy thạch đao, bước chân run rẩytoàn thân đều đang run sợ, dựa vào góc tường, chậm rãi ngồi xuống, một cổ bối rối vô hạn đánh
úp về phía trong lòng, mí mắt hắn thiếu chút nữa đã díp lại ngủ mất.

PHỐC!

Một đao cắt lên trên cánh tay, bị đau, cả người lại thoáng thanh tỉnh hơn một ít.

Vào lúc này ngồi xếp bằng tu luyện cũng không dám nhắm mắt lại nữa, một khi nhắm mắt lại, tất nhiên sẽ lập tức ngủ say ngay.

Chỉ có thể trợn tròn mắt tu luyện, khôi phục lại linh khí, điều dưỡng thân thể.

Cho dù có mệt mỏi cũng phải trợn tròn mắt!

Cho dù có đau nhức cũng phải tiếp tục kiên trì!

Cho dù có mệt mỏi, cũng không thể ngã xuống!

Làm bất luận chuyện gì, chỉ có không ngừng kiên trì, mới có thể thành công.

Đêm thứ sáu liền dài dòng buồn chán qua đi như vậy, lúc rạng sáng hôm
sau tiến đến, Phong Phi Vân lại hoanh đao mà đứng, thân thể đứng nghiêm, nhìn qua cực kỳ cứng cỏi sắc bén giống như đao trong tay hắn vậy

Ngày thứ sáu, ngày thứ bảy, ngày thứ tám, ngày thứ chín, ngày thứ mười...

Mọi người bên ngoài Vô Lượng Tháp đợi suốt mười ngày, nhưng lại không thấy Phong Phi Vân ra khỏi Vô Lượng Tháp

- Mẹ nó, Phong Phi Vân đến cùng có phải là người không, rõ ràng ở trong
Vô Lượng Tháp đến mười ba ngày, cho dù lực ý chí cường đại, nhưng mười
ba ngày không ăn không uống, thể lực chẳng lẻ không mất sao?

- Hắn tự nhiên không phải người, hắn là Yêu Ma Chi Tử!

- Cái rắm, Yêu Ma Chi Tử không ăn cơm cũng có khí lực sao?

- Có lẽ là bởi vì thân thể của hắn khác hẳn với thường nhân, mới có thể
kiên trì lâu như vậy, người khác cho dù lực ý chí chịu đựng được nhưng
thân thể lại không kham nổi.

Việc này phát sinh ở trên người Phong Phi Vân, tất cả mọi người đều quy
vì trong cơ thể hắn có Yêu Ma chi huyết, thân thể siêu việt thường nhân, cho nên mới có thể ở tại Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu đánh một trận mười

ba ngày cũng không bại lui.

Thẳng đến ngày thứ mười lăm qua đi, rốt cục có người không đồng ý với
đánh giá này, dù sao coi như là Yêu Ma Chi Tử cũng không có khả năng nửa tháng không ăn uống, thể lực cũng không suy giảm được.

- Phong Phi Vân tu luyện 《 Bát Thuật Quyển 》 trong 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục
》, huống chi còn tu luyện ba loại Ngũ Hành chi thuật Hắc Thủy, Xích Hỏa, Thanh Mộc đến Đại Thừa. Thiên Địa cấu thành, không ở ngoài Ngũ Hành.
Thực vật chi khí, không gì qua được Thủy Mộc, hắn có thể điều động hơi
nước, mộc khí, hỏa khí, coi như là một tháng không ăn uống, thể lực cũng sẽ suy giảm.

Kỷ Thương Nguyệt đứng trong rừng trúc, nhìn qua hồ nước dưới ánh trăng trước mắt, nói với người ở sau lưng.

Kỷ Phong từ trong rừng trúc đi ra, đứng ở sau lưng Kỷ Thương Nguyệt nói:

- Thì ra là vậy, bất quá có thể ở Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu kiên trì mười lăm ngày, cổ lực ý chí này quả thực thật đáng sợ.

Kỷ Thương Nguyệt đôi mày thanh tú, tóc đen chập chờ trong gió đêm, lãnh
nhan và yên tĩnh, tuy rằng tu vị không bằng Kỷ Phong, nhưng về mặt khí
chất lại hơn Kỷ Phong rất nhiều.

Nàng chính là thiên sinh linh nhân, thành tựu tương lai không phải
chuyện đùa, so với Kỷ Phong Nguyệt Luân Thiên Nhãn càng mạnh hơn một
bậc.

- Ngươi tiềm phục ở bên người Phong Phi Vân chẳng lẽ chính là vì 《 Bát Thuật Quyển 》 sao?

Kỷ Phong đã biết rõ Mộ Dung Thác chính là Kỷ Thương Nguyệt.

- 《 Bát Thuật Quyển 》? Ngân ngân!

Kỷ Thương Nguyệt ánh mắt tựa như lợi kiếm, lạnh như băng và thâm trầm,
khiến mặt hồ trước mặt cũng phải kết lên một lớp băng hơi mỏng.

Kỷ Phong đứng ở phía sau nàng cũng cảm giác được một cổ rét lạnh thấu

xương, xem ra Phong Phi Vân đã kheién nàng tổn thương không nhẹ, thủ
đoạn của Kỷ Thương Nguyệt ở trong các Tử Linh Tử Kỷ gia cũng đã sớm có
tiếng, đắc tội nàng, Phong Phi Vân tử kỳ không xa nữa rồi.

Lúc đến ngày thứ hai mươi bảy, Phong Phi Vân rốt cục cảm thấy một loại
suy yếu, loại suy yếu này đến từ sâu trong thân thể, phảng phất như phát ra từ tận xương tủy vậy, coi như là lợi dụng Ngũ Hành chi khí cũng
không cách nào ngăn cản được cổ suy yếu này.

Đã sắp được một tháng rồi, nhưng lại không thấy được một tia hy vọng có
thể xông qua tầng thứ sáu, ngược lại tổn thương tích lũy trên người lại
càng ngày càng nghiêm trọng, cổ suy yếu và mệt mỏi kia đã khiến hắn bắt
đầu có chút hít thở không thông.

Có lẽ ngày mai sẽ là lúc thất bại!

Cổ thành lại bị đêm tối thôn phệ, Thiên Địa trở nên rét lạnh.

Phong Phi Vân cũng từng ở trong cổ thành tìm kiếm qua, muốn tìm được
thông đạo tiến vào tầng thứ bảy, nhưng lại không có chút kết quả nào cả, căn bản không biết phải làm sao mới có thể xông qua tầng thứ sáu.

Lúc nửa đêm, trên bầu trời đêm đen kịt vô biên chậm rãi nổi lên một vòng trăng sáng.

Ánh trăng sáng chói, chung quanh phiêu đãng lấy vài đám mây, mang theo màu sương mù nâu xanh.

Đây là lần đầu tiên sau khi Phong Phi Vân tiến vào Vô Lượng Tháp tầng
thứ sáu thấy được có ánh trăng treo lên, điều này thật sự là có chút quỷ dị, còn chưa từng nghe qua có chỗ nào 27 ngày nguyệt lượng mới nhô lên
một lần cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận