Tiểu Tà Ma há ra miệng nhỏ nhắn, không cách nào khép lại, lão côn đồ này đang lầm bầm lầu bầu gì thế?
- Mau theo ta đi!
Lão tiều phu thấy trên bầu trời có hai đạo quang mang bay tới, sắc mặt
hơi đổi, lập tức bế Tiểu Tà Ma đặt trên vai, liền phá không mà đi, lách
mình mấy cái đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Đây mới là cướp người thật sự!
- Tên khốn này!
Lúc Thần Vương và Phù Trần Tử đuổi tới, lão tiều phu đã không còn bóng dáng.
Không bao lâu, Phong Phi Vân cuối cùng cũng mỏi mệt từ trong Vô Lượng
Tháp đi ra, vừa mới bước ra, còn chưa thấy rõ mặt trời ở hướng nào thì
bên tai đã truyền đến một trận xé gió, trong lòng thầm hô một tiếng hỏng bét, vừa muốn ra tay ngăn cản nhưng đã muộn, một tiếng trống vang lên,
trước mắt liền tối sầm, bị người một gậy gõ cho ngã xuống đất.
Trương Bá Đạo lập tức thu côn sắt to như cánh tay lại, nhếch miệng cười
cười, khiêng Phong Phi Vân trên vai, liền âm thầm chạy trốn khỏi đám
người.
Tự nhiên có người thấy được, nhưng không có ai dám mở miệng, Trương Bá
Đạo chính là tháp chủ Võ Tháp, người cũng như tên, nổi danh hoành hành
ngang ngược, sau lưng càng có Thần Vương làm chỗ dựa, không ai dám nhiều chuyện vào lúc này cả.
XÍU... UU!! XÍU... UU!!
Hai đạo vầng sáng từ chân trời bay trở về, Thần Vương và Phù Trần Tử
đồng thời đuổi theo lão tiều phu, nhưng vẫn không thấy được chút bóng
dáng, lão côn đồ kia thật sự như một con chuột, nhanh như chớp, chỉ một
thoáng đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
- Phù Trần huynh, xin cáo từ.
Thần Vương hơi quét mắt qua trong đám người, không nhìn thấy bóng dáng
Trương Bá Đạo liền biết rõ đại sự đã thành, khóe miệng lộ ra một tia độ
cong mịt mờ.
- Long huynh, chẳng lẽ định chủ động rời khỏi sao?
Phù Trần Tử cảm thấy kinh ngạc.
- Một tên đồ đệ mà thôi, cần gì phải ngươi tranh ta đoạt, đây không phải là khiến bọn tiểu bối chế giễu sao? Làm người cần có khí độ ah!
Thần Vương vỗ vỗ bả vai Phù Trần Tử, đột nhiên trở nên to lớn cao ngạo hơn không ít, thần sắc cao thượng, rất có bộ dáng tiên hiền di phong,
giống như một vị cổ thánh nhân không tranh danh lợi vậy.
Phù Trần Tử khẽ nhưỡng mày, không chỉ có không thấy cảm động, ngược lại
còn thấy có chút không ổn, sống đến tuổi như bọn hắn rồi, đều là loại
cáo già cả, Long Xuyên Phượng là mặt hàng gì, hắn rõ ràng hơn bất kỳ ai
khác, không có khả năng nói ra những lời hiên ngang lẫm liệt như thế
được.
- Chúc Phù Trần huynh thu được hiền đồ, tương lai trở thành một đời danh sư Tu Tiên Giới, trường lưu sử sách. Giờ xin cáo từ vậy!
Thần Vương thần sắc tiêu điều, mang theo vài phần thất lạc, sau đó biến thành một đạo cầu vồng kim sắc biến mất giữa sương mù.
Hắn chạy trốn rất nhanh, sợ bị Phù Trần Tử quấn lấy.
Võ Tháp, đã từng là thánh địa chiến lực đệ nhất Vạn Tượng Tháp, chỉ tiếc trăm năm qua không còn có Thiên Kiêu xuất thế, đệ tử trẻ tuổi đều không có mấy người có thể sát nhập 《 Bách Tháp Bảng 》, đã dần xuống dốc, cũng không còn huy hoàng ngày xưa nữa.
Tháp cao trăm tầng nguy nga mà tráng lệ, dưới ánh sáng mặt trời lưu động lấy quang mang kim loại!
Nơi này từng có vô số siêu cấp cường giả xuất thế, hoành hành trong
thiên địa, trong mỗi một tầng tháp cơ hồ đều có chữ khắc do tổ tiên tiền bối lưu lại, ghi lại một ít tâm đắc tu luyện, có thể nói đây tuyệt đối
là một tu võ thánh địa chân chính.
Phong Phi Vân sau khi bị Trương Bá Đạo "Đoạt" về liền làm quan môn đệ tử của Thần Vương, trở thành sư đệ Võ Tháp tháp chủ, tuy rằng hắn chính là Yêu Ma Chi Tử, nhưng có vị sư phụ tiện nghi Thần Vương này rồi liền
không còn ai dám nói này nói kia nữa.
Thẳng đến một tháng sau.
- Yêu Ma Chi Tử thì làm sao? Liên quan đến con chim ngươi à, con mẹ nó
ngươi còn dám nói này nói kia, có tin lão tử đánh ngươi không?
Trương Bá Đạo đứng trên Võ Tháp, chửi ầm lên với ba người mặc quan bào
bên dưới, tựa như một người đàn bà chanh chua chửi đổng lên vậy, ngay cả giày cũng cởi ra, ném tới đỉnh đầu ba người kia
Ba người mặc quan bào này lai lịch không phải chuyện đùa, chính là quan
viên cấp bá tước của Thần Tấn vương triều, cưỡi võ báo dị thú mà đến,
trong đó trong tay quan viên đứng ở trước nhất còn cầm một tấm lệnh bài, ô quang lập loè, được chế tạo từ hắc kim.
Tu vi của bọn hắn đều không đơn giản, nguyên một đám tinh thần no đủ,
hai mắt như tinh thần, mặc quan bào màu xanh, eo treo ba phiến kim lân,
có ba cổ khí tức không giận tự uy từ trong thân bọn hắn truyền ra, tu sĩ cảnh giới Linh Dẫn bình thường cũng sẽ bị khí tức này áp bách khiến
phải quỳ gối trước mặt bọn hắn..
Ba đầu võ báo dị thú cao năm mét đứng ở trên quang trường lát đá trắng
bên ngoài Võ Tháp, trong mũi phun ra khói trắng, hiển nhiên là từ rất xa chạy đến, ngay cả dị thú cũng mệt đến ngất ngư.
Ba vị quan viên mang theo thiết lệnh mà đến, đứng ở dưới Võ Tháp.
- Yêu Ma Chi Tử chính là sứ giả của Nữ Ma, mà Nữ Ma lại đang công chiếm
lãnh thổ vương triều, chính là đại địch của Thần Tấn vương triều ta. Yêu Ma Chi Tử thân phận đặc thù, chúng ta chính là phụng mệnh Thái Tế đại
nhân đến, hi vọng Thần Vương nghĩ lại cho kỹ.
Người đứng trước nhất trong ba quan viên tiến lên trước một bước, lấy ra lệnh bài của Thái Tế nâng cao trước ngực, thần khí nói.
Bọn họ đều là môn nhân Thái Tế, ở Thần Tấn vương triều có năng lực hô
phong hoán vũ, ngoại trừ phải khom mình hành lễ trước mặt Thái Tế và Tần Đế thì bọn hắn sẽ không cúi đầu trước bất luận người nào.
- Thái Tế chi lệnh. . . Ha ha! Chỉ là cộng lông ah! Vậy mà cầm Thái Tế chi lệnh tới dọa Thần Vương, thực là muốn chết.
Trương Bá Đạo rống lớn một tiếng, tóc trên đầu cũng dựng đứng lên, tựa như một đầu Hoàng Kim Sư Tử vậy.
Ba quan viên bên dưới bị hắn rống một tiếng, chấn đến khí huyết sôi
trào, ngũ tạng run run, đồng thời ra tay, từng người đánh ra chín đạo
linh thông, biến thành thuật pháp hồng lưu phá được tiếng hống kia.
Bất quá ba vị quan viên vẫn bị cổ lực lượng kia đánh cho phải lui về sau hơn mười trượng, mới đứng vững được bước chân.
- Hừ, Thần Vương chẳng lẽ định không để ý đến cơ nghiệp ngàn năm của vương triều, cấu kết Nữ Ma, họa Loạn Thiên hạ sao?
Lại có một quan viên lớn giọng quát một tiếng.
- Thần Vương thân là đương triều đệ nhất Vương, lẽ ra nên làm gương tốt, giao Yêu Ma Chi Tử cho chúng ta, sau khi mang về Thần Đô, chúng ta sẽ ở trước mặt Tần Đế tranh công cho Thần Vương.
Tên còn lại nói.
Ba tên quan viên này đều đã có chuẩn bị, có Thái Tế ở sau lưng làm chỗ
dựa, bọn hắn không sợ hãi, huống chi bọn hắn còn chiếm lấy chữ lý",
không sợ Thần Vương không theo.
Ba người lỗi lạc đứng ở bên dưới Võ Tháp, thần khí đến cực điểm, trên mặt treo nụ cười lạnh, đang chờ Thần Vương đáp lời.
- Đánh cho ta!
Thần Vương từ trong Võ Tháp đi ra, mặt không đổi sắc nói.
Trương Bá Đạo cũng đã sớm muốn đánh người, sau khi được Thần Vương phân
phó, lập tức nhếch miệng cười cười, nhổ xuống lòng bàn tay hai bãi nước
miếng, xoa xoa đôi bàn tay, liền rút ra một cây côn sắt lớn, từ trên Võ
Tháp nhảy xuống dưới.