Linh Chu

Trông thấy Trương Bá Đạo từ
trên Võ Tháp đằng đằng sát khí nhảy xuống, ba quan viên đều sắc mặt đại
biến, không kìm được lui về sau một bước, một người trong đó duỗi ra
ngón tay, run rẩy nói:

- Chúng ta chính là môn nhân của Thái Tế.

Oanh!

- Đánh đúng là môn nhân Thái Tế!

Trương Bá Đạo đã rơi xuống trên mặt đất, một gậy đập vào trên lưng người này, đánh bay hắn ra ngoài, lại theo chân bay đi, thừa dịp thân thể của hắn còn không chưa rơi xuống đất lập tức bồi thêm một bước, đá vào ngay cái mông hắn.

Vị quan viên cấp bậc bá tước này bị Trương Bá Đạo hung hăng dẫm nát dưới chân, mặt trực tiếp đâm vào trên đá, mũi bị đập gãy, hàm răng cũng mất
đi ba cái,

- Trương Bá Đạo, ngươi rõ ràng dám đánh môn nhân Thái Tế. . . Ai ôi!!!, mặt của ta. . .

Vị quan viên này còn chưa nói hết lời, đã bị Trương Bá Đạo một gậy đánh
vào mặt, cái cằm trực tiếp trật khớp, khuôn mặt in ra một đạo côn ấn
huyết hồng.

Đây là Trương Bá Đạo đã lưu thủ, bằng không thì đầu hắn đã bị đập nát như dưa hấu rồi.

Bành bành bành bành bành!

Phía dưới Võ Tháp truyền đến một hồi oanh minh, xen lẫn tiếng kêu rên
của ba quan viên kia, quả thực giống như ba lão xử nữ bị một đám trâu
đực chà đạp vậy, tràng diện thập phần huyết tinh, thập phần bạo lực,

khiến người không đành lòng nhìn.

Phong Phi Vân giờ phút này cũng đứng ở trên đỉnh Võ Tháp, nhìn qua cảnh
tượng thê thảm bên dưới, cảm giác trên trán đổ mồ hôi lạnh, đây chính là ba tên quan viên cấp bậc bá tước, có thể so với quận chúa một quận phủ, bình thường vẫn luôn diễu võ dương oai, vô số người đều phải khúm núm
quỳ rước mặt bọn họ, nhưng giờ phút này lại bị đánh đến mức khóc cha hô
mẹ, đánh thành ba cái đầu heo.

Thật sự là quá mãnh liệt, vị sư huynh Trương Bá Đạo này quả thực là một mãnh nam.

Thần Vương mạnh mẽ, căn bản là không cần nể mặt Thái Tế, quan viên mà
Thái Tế phái tới trực tiếp điên cuồng đánh cho một trận, một chút mặt
mũi cũng không cho, toàn bộ Thần Tấn vương triều chỉ sợ khó mà tìm ra
người nào dám đối địch với Thái Tế như thế.

- Sư tôn, Thái Tế đến cùng là người nào?

Phong Phi Vân hỏi.

Thần Vương ánh mắt thâm thúy, cười nói:

- Thái Tế cũng không phải người bình thường, ở Thần Tấn vương triều đứng hàng Tam công, luận quyền thế đứng thứ hai khắp thiên hạ, trong mười
tám chư thiên hầu gia, có một phần ba người đều là một tay Thái Tế cất
nhắc lên, ngươi nói hắn là người nào?

Mười tám chư thiên hầu gia, chính là đại quân nắm giữ toàn bộ Thần Tấn
vương triều, tu vị mỗi vị Hầu gia đều đạt đến cấp bậc cự kình, dưới
trướng có mấy ngàn vạn quân sĩ, trấn áp mười tám phương vương triều,
chính là nhân vật cấp bậc đại lão chính thức của Thần Tấn vương triều.

Mà trong mười tám vị chư thiên hầu gia này thậm chí có một phần ba đều
là môn nhân của Thái Tế, cổ thế lực này, quả thực không cách nào tưởng
tượng nổi, hoàn toàn có thể trong nháy mắt liền hủy diệt đi gia tộc tu
tiên đỉnh tiêm như Phong gia.

- Quang trọng nhất là Thái Tế còn là đương đại gia chủ của một trong Tứ đại môn phiệt, Bắc Minh gia tộc!

Thần Vương cười lạnh nói.

- Bắc Minh gia tộc!

Phong Phi Vân nhẹ nhàng thì thầm.

Tứ đại môn phiệt của Thần Tấn vương triều chính là quái vật khổng lồ,
truyền thừa cổ xưa, thâm căn cố đế, nội tình hùng hậu, có thậm chí đã
truyền thừa trên vạn năm, thời gian còn lâu hơn cả từ khi Thần Tấn vương triều lập quốc.

Bất kỳ một môn phiệt nào đều có được lực lượng đủ để rung chuyển căn cơ
Thần Tấn vương triều, cho nên coi như là Tần Đế cũng sẽ không dễ dàng
đắc tội Tứ đại môn phiệt, nếu ví triều đình là một tòa cung điện, vậy
thì Tứ đại môn phiệt chính là thiên điện vây quanh ở tứ phương cung
điện, bất luận toàn thiên điện nào sụp đổ thì toàn bộ cung điện đều sẽ

chấn động, thậm chí sẽ theo đó mà hư hảo cực nặng.

- Lão hồ ly Bắc Minh Mặc Thủ kia chẳng qua là muốn mượn lần Nữ Ma náo
động này để bài trừ đối lập, cất nhắc nhân mã, mở rộng thế lực và lực
ảnh hưởng của mình. Người đầu tiên hắn muốn diệt chính là ta, ngươi
chẳng qua chỉ là một cái cớ để hắn ra tay thôi.

Thần Vương tuy rằng đã ẩn cư ở Võ Tháp nhiều năm, rất ít khi đi lại bên
ngoài, nhưng lực ảnh hưởng của hắn ở Thần Tấn vương triều lại không bình thường, khiến Thái Tế tương đối cấp bách.

Nữ Ma náo động, ảnh hướng đến toàn bộ Nam Thái Phủ, làm rối loạn bố cục
thế lực khắp nơi, rất nhiều người đều đã bắt đầu lần nữa bố trí, xem đây như một cơ hội, muốn từ đó tranh giành lợi ích.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Phong Phi Vân suy nghĩ sâu xa nói.

- Hắn nếu đã ra chiêu, ta tự nhiên cũng phải đáp trả, đã thật lâu không
hành tẩu ở Tu Tiên Giới và vương triều rồi, có lẽ có người đã sắp quên
mất ta là ai rồi.

Thần Vương không giận tự uy, đứng ở trên đỉnh Võ Tháp, như là có thể tay trích tinh thần, đỉnh thiên lập địa, uy thế như bạch hồng quán nhật,
tràn ngập giữa thanh minh.

Vạn Tượng Tháp không thuộc về bất kỳ một thế lực nào cả, chính là thánh
địa học thuật thiên hạ, cơ hồ toàn bộ tthiên tài các thế lực lớn khắp
Thần Tấn vương triều đều đến Vạn Tượng Tháp tu luyện.

Võ Tháp chính là nơi cường giả qua lạia, hôm nay các cao thủ đứng đầu
Thần Tấn vương triều có không ít đều từng tu luyện ở Võ Tháp, chính là
môn nhân của Võ Tháp, thế lực mà những người này nắm giữ to lớn, kinh
khủng đến cỡ nào chứ?

Tuy rằng hôm nay bọn hắn đã ra hỏi Võ Tháp, đã trở thành hùng chủ một
phương, nhưng lại đều coi Thần Vương như ân sư, trong đó càng có không
ít người từng chịu ân huệ của Thần Vương, chỉ cần Thần Vương nói một

câu, những người này đều không chút do dự cam tâm tình nguyện đầu rơi
máu chảy.

Phong Phi Vân biết rõ tu vi mình hiện tại còn quá thấp, đối với những Tu Tiên Giới đại lão chính thức này mà nói, hắn chẳng qua chỉ là một con
tôm nhỏ, cơ hồ không có chút sức nặng nào cả, thậm chí ngay cả quyền
lên tiếng cũng không có.

Hiện giờ duy nhất cần phải làm là không ngừng tăng lên tu vi của mình.

Lại ở trong Võ Tháp tu luyện gần nửa tháng, chủ nhân thần bí kia lần nữa tìm tới hắn.

Từ khi tiến vào Võ Tháp thì thần bí chủ nhân kia liền chưa từng xuất
hiện qua, rất hiển nhiên là sợ bị Thần Vương và Trương Bá Đạo phát hiện. Hôm nay Phong Phi Vân một mình một người ngồi ở trên đỉnh núi ngộ đạo,
tu luyện 《 Bát Thuật Quyển 》, hắn liền xuất hiện.

Hắn cũng không phải là chân thân hàng lâm!

XÍU... UU!!

Có một đoàn hỏa diễm đỏ thẫm từ phía trên bay tới, tựa như một mảnh mây
tàn huyết hồng, bên trong bao vây lấy một quả phi phù xanh ngọc.

- Tối nay thiên tài biệt viện quần hùng lại tụ họp, có một kiện thần bí
lễ vật muốn tặng, cam đoan Phong huynh sẽ rất muốn nhận lấy. Mong Phong
huynh đến dự đúng giờ.

Trên ngọc phi phù viết một hàng chữ như vậy.

Phong Phi Vân đem ngọc phi phù cho bóp vỡ, ánh mắt nhìn xa chân trời, lông mày lần nữa nhíu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận