Linh Chu

Tình cảnh này, rất giống như một tên trộm mộ trong lòng đất mở ra một chiếc cổ quan, cầm một chiếc đèn soi vào bên trong vậy.

- Phong Phi Vân, là ngươi!

Trong quan tài truyền ra một thanh âm vô cùng kinh ngạc, thanh âm cũng thoáng dùng một tia khí lực.

Phong Phi Vân chưa từng thấy qua người nào lại thê thảm như vậy, hắn nằm ở một góc trong cự quan, cẩm tú bào trên người cũng rách nát, bị huyết dịch làm ướt sũng, trên đó tràn đầy máu khô màu đen, còn có huyết
dịch còn mới từ trong huyết nhục mơ hồ tràn ra, chảy khắp quan tài.

Trên ngực hắn ghim lấy chín khỏa thần hoàn, ở vào trên chín đại huyệt
vị, có chín cí khóa sắt theo xuyên qua lồng ngực, gơi ở điểm cuối quan
tài, cùng toàn bộ quan tài Huyền Vũ Thiết nối liền một chỗ.

Ngoài ra, hai tay, hai chân, cặp xương quai xanh của hắn đều có thiết châm đóng đinh lấy, phong kín lấy lực lượng toàn thân hắn.

Xương cốt trên người cũng không biết đã gãy bao nhiêu chỗ, huyết nhục
trên người cũng không biết đã bị đánh nát bao nhiêu lần, cả người muốn
thê thảm bao nhiêu thì có bây nhiêu.

Chỉ có thể từ mái tóc tán loạn kia thấy được một gương mặt anh tuấn đến cực điểm, nhưng lại dính đầy máu đen.

- Vô Hà. . . Vô Hà công tử!

Phong Phi Vân thật sự không dám tin vào hai mắt mình nữa, đây là thiên
hạ kia đệ nhất mỹ nam tử, nhân sinh vô hà, hoàn mỹ vô khuyết, Vô Hà công tử sao?

Vô Hà công tử chính là một trong bát đại thiên tài cấp bậc sử thi, Phong Phi Vân từng thấy qua hắn và Đông Phương Kính Thủy giao thủ, lúc đó
núi cao bị san thành bình địa, tu vị khủng bố đến dọa người, hắn nếu
muốn đi, cho dù nửa bước cự kình cũng khó mà ngăn được hắn, nhưng mà. . . Giờ phút này hắn lại bị nhốt ở đây, cái này bảo Phong Phi Vân sao có
thể tiếp nhận được chứ?


Đệ nhất thiên hạ mỹ nam tử, vậy mà chật vật đến nỗi rơi vào tình trạng như thế!

- Khanh khách!

Vô Hà công tử đắng chát cười, cười đến vô cùng thê lương, nói:

- Vô Hà công tử, thật sự là thật buồn cười, thật buồn cười. . .

- Ngươi sao lại bị nhốt ở đây, rốt cuộc là người phương nào hạ độc thủ?

Phong Phi Vân sờ lên Giới Linh Thạch bên hông mình, đây vốn là bảo vật
của Vô Hà công tử, nhưng lại rơi vào trong tay thần bí chủ nhân, sau đó
giao cho hắn.

Lúc ấy Phong Phi Vân vô luận như thế nào cũng không tin thần bí chủ nhân chính là đối thủ của Vô Hà công tử, cho tới giờ khắc này, gặp được Vô
Hà công tử bị nhốt ở đây, mới tin tưởng vài phần.

- Khanh khách. . .

Vô Hà công tử chỉ cười, cười đến vô cùng cô đơn.

- Là thần bí nhân toàn thân bao phủ trong hỏa diễm đỏ thẫm kia đã đánh bại ngươi sao?

Trong lòng Phong Phi Vân rất muốn biết thần bí nhân rốt cuộc là ai.

- Ngươi cũng đã gặp nàng?

Vô Hà công tử bỗng nhiên bắt đầu kích đông, lửa giận ngập trời và hận ý tràn ngập trong cự quan.

- Gặp rồi!

Phong Phi Vân nói.

- Đã thấy mặt nàng rồi sao?

Vô Hà công tử càng thêm kích động.

- Cái này thì chưa.

Phong Phi Vân nói.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, chưa thấy mặt nàng còn có cơ hội sống sót, còn có cơ hội sống sót. . .

Vô Hà công tử thoáng yên lặng, trong miệng không ngừng thì thầm.

Phong Phi Vân nhíu mày, nói:

- Chẳng lẽ nàng có thân phận nào đó, một khi nhìn mặt của nàng liền sẽ bị diệt khẩu sao?

Rất nhiều đại nhân vật đều có mấy cái thân phận, có thân phận không thể
lộ ra ngoài ánh sáng, một khi bị người phát giác, sẽ vô tình gạt bỏ
người này ngay.


- Nàng khó lường chính là ở khuôn mặt nàng, nếu ta không thấy qua mặt
nàng, cũng sẽ không luân lạc tới tình trạng như thế. Ta quả thật đã thất bại, ta vốn tưởng rằng có thể dựa vào khuôn mặt và mị lực của mình
khiến tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều quỳ gối dưới chân ta như nô bộc, nhưng mà. . . Nhưng mà. . . Đến khi ta nhìn thấy khuôn mặt nàng, lại
phát hiện mình đã biến thành nô bộc. . .

Phong Phi Vân hoàn toàn nghe không hiểu Vô Hà công tử đang nói gì, cảm
giác suy nghĩ hắn có chút thác loạn, ngôn ngữ không rõ, cho là hắn đã bị nhốt ở nơi này quá lâu, bị tra tấn quá sâu nên thần trí trở nên hỗn
loạn.

Thật sự nói chuyện quá giật gân rồi, hoàn toàn là yếu hóa thần bí chủ nhân kia lên rồi.

Phong Phi Vân rất rõ loại cảm thụ này, khi một người bị hãm hại càng
sâu, hận ý trong lòng cũng sẽ càng đậm đặc, sẽ cảm thấy người hãm hại
mình càng ngày càng khủng bố, càng ngày càng giống như là quỷ quái vậy.

Vô Hà công tử giờ phút này sợ rằng đã lâm vào tình trạng đó.

Đương nhiên điều này cũng không thể trách Phong Phi Vân hiểu lầm Vô Hà
công tử, dù sao Phong Phi Vân từ đầu đến cuối đều coi thần bí chủ nhân
kia là nam, bởi vì mỗi lần nhìn thấy thần bí chủ nhân hắn đều là dùng
thanh âm của nam, trong tiềm thức Phong Phi Vân đã xem hắn ta là nam
rồi.

Cho nên mới có thể lý giải cảm thủ của Vô Hà công tử giờ phút này.

Đương nhiên Phong Phi Vân cũng là người cực kỳ chú ý cẩn thận, trong
lòng đã một mực nhớ kỹ lời Vô Hà công tử nói, trước khi không có đủ thực lực chống lại thần bí chủ nhân thì ngàn vạn không thể nhìn hình dạng
của hắn.

- Ta tới cứu ngươi ra.

Phong Phi Vân lấy ra bạch thạch cự đao, một đao chém tới khóa sắt trên
người Vô Hà công tử, hỏa hoa văng khắp nơi, khóa sắt không chút nào tổn
hại, ngược lại cánh tay của hắn lại bị chấn khiến run lên.

- Không có tác dụng đâu, khóa sắt này chính là Huyền Vũ Thiết luyện
thành, bên trong khắc lục ngũ cấp trận pháp, coi như là Linh Khí cũng

chưa hẳn có thể đánh gãy nó.

Vô Hà công tử nhắc nhở:

- Ngươi tốt nhất vẫn nên mau chóng rời khỏi đây đi, nếu bị nàng phát hiện, kết quả của ngươi sẽ còn thảm hơn cả ta đấy.

Chợt, thần thức của Phong Phi Vân cảm ứng được trên mặt đất có một tia động tĩnh, có người đang đi tới đây.

Vô Hà công tử cũng cảm ứng được, vội vàng mở miệng nói:

- Ngươi nếu thật muốn giúp ta, chỉ có một biện pháp, lấy nhị muội minh
hỏa, khai mở ngũ cấp trận pháp, nung chảy Huyền Vũ Thiết, xem như Tô
Quân ta thiếu nợ ngươi một cái nhân tình, tương lai nếu ngươi có đại
nạn, cho dù cách xa mười vạn dặm, cũng tất sẽ dốc sức chạy đến, liều
chết tương trợ.

Phong Phi Vân cũng không phải một người tốt, nhưng có vài lúc, hứa hẹn ở ngay trong nháy mắt

- Đợi ta!

Phong Phi Vân đậy nắp quan tài lại, sau đó từ lòng đất đi ra ngoài, trên ngón tay đánh ra vầng sáng màu đen, khiến mặt đất kia một lần nữa khép
kín lại.

Tất cả lại khôi phục như lúc ban đầu, vẫn là một căn phòng thấp cổ xưa, trên mặt đất tràn đầy tro bụi.

- Thế sự khó liệu, một đời thiên kiêu lại bị người nhốt trong một trong
cỗ quan tài. Xem ra Vô Hà công tử đích thật là quá cường đại, bằng không thì thần bí chủ nhân cũng sẽ không dùng nhiều thủ đoạn như vậy để khốn cấm hắn, đã vùi trong lòng đất, còn chế tạo ra quan tài Huyền Vũ Thiết
nặng 500 vạn cận, càng phong chín thiên mệnh huyệt, khóa tứ chi, loại
tra tấn này cũng chỉ có thiên tài cấp bậc sử thi mới có thể chịu nổi,
người khác chỉ sợ đã sớm sụp đổ tinh thần mà chết rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận