Linh Chu

- Chỉ có một mình ta sao?

Tất Ninh Suất phát hiện Phong Phi Vân không hề đi lên, vì vậy lại lui trở về.

- Tự nhiên là ngươi đi, ta ở bên ngoài canh gác cho ngươi rồi.

Phong Phi Vân ngồi xuống trên một khối đá trắng trong rừng trúc, cười nói:

- Nếu là Đạo môn song kiệt, tự nhiên phải phân công rõ ràng, vạn nhất
Linh Bảo tháp chủ đi mà quay lại, ta sẽ lập tức báo cho ngươi biết.

Con em ngươi ah! Tất Ninh Suất muốn chửi mẹ, cho dù không có Linh Bảo
tháp chủ tọa trấn, Linh Bảo Tháp cũng hung hiểm vạn phần, cao thủ nhiều
như mây, muốn từ bên trong trộm ra Ẩn Tằm Sa La, không khác gì bắt thang lên trời cả.

Nếu phân công rõ ràng, vì sao con mẹ nó ngươi không đi, ta đến canh gác?

Linh Bảo Tháp giống như một tòa Thần Sơn, hào quang vạn đạo, trên vách
đá không chút thu hút tràn đầy trận vân vặn vẹo, dù là thần thức cũng bị cắn nát.

Tất Ninh Suất tuy rằng đang mắng mẹ, nhưng vẫn tiến vào Linh Bảo Tháp,
hắn thân pháp quỷ dị, chân đạp một đôi linh kịch, giẫm qua trên trận
pháp, vậy mà lại như giẫm trên đất bằng, rất nhanh trèo lên vách đá
kia, chạy vào trong một cái cửa tháp cổ thạch .

Trận vân không cách nào ngăn cản được hắn.

- Quả nhiên không hổ là chuyên nghiệp.


Phong Phi Vân đứng trong rừng trúc cách Linh Bảo Tháp không xa, trong
lòng cũng cảm khái, lai lịch thiếu niên mặt đen này không có khả năng
đơn giản như vậy, thủ đoạn ra tay đều cực kỳ cao minh, trong mơ hồ có
thể nhìn thấy bóng dáng của thiên công bảo điển.

Bất kỳ một tu sĩ nào, cho dù không có sư phó, cũng khẳng định có đạo
thống truyền thừa, thiên tài tự ngộ Thiên Đạo không phải là không có,
nhưng thật sự quá ít, so với thiên tài cấp bậc sử thi còn ít hơn nhiều..

Công phu trốn chết của thiếu niên mặt đen này cực kỳ bất phàm, trơn
trượt tựa như cá chạch, coi như là tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhất trọng cũng
chưa hẳn có thể bắt được hắn, để hắn đi trộm Ẩn Tằm Sa La, quả thực là
quá mức phù hợp rồi.

Phong Phi Vân lưu ở bên ngoài, có thể cảm giác được, trong rừng trúc có
vài cổ khí tức ẩn núp, mỗi người đều là tuyệt đỉnh cường giả, là tiền
bối thủ hộ Linh Bảo Tháp, một khi trong Linh Bảo Tháp truyền đến dị
động, những người này sẽ lập tức phá quan mà ra ngay.

Vù vù!

Một hồi tiếng gió truyền tới, có một mảng lớn lá trúc bay trong đó, hàn
khí ẩn trên lá trúc, đông lạnh lên một tầng băng sương màu đen.

Một mảnh sương màu màu đen nhàn nhạt lặng yên từ sâu trong rừng trúc
thổi ra, nhẹ nhàng đánh tới Phong Phi Vân, tựa như một đám âm linh đang
từ từ tiếp cận.

Một thủ trảo bỗng nhiên từ trong hắc vụ duỗi ra, trên đó mọc ra Hắc Lân
thật nhỏ, mang lưu quang như kim loại chộp tới cổ Phong Phi Vân.

- Hừ!

Linh giác của Phong Phi Vân hiện giờ đã là hơn thường nhân gấp chín mươi lần, sớm đã phát giác ra, căn bản không quay đầu lại, trực tiếp điểm ra phái sau lưng một ngón tay, một đạo cột sáng màu đen từ đầu ngón tay
bay ra, xuyên thủng thủ trảo kia, khiến nó biến thành một mảnh vân vụ.

Bỗng dưng, lại có hơn mười đạo lân trảo hắc sắc từ trong mây mù duỗi ra, cực kỳ quỷ dị, mỗi một đạo lân trảo đều lớn như hình người, gào thét
trong rừng trúc, nếu vào buổi tối thấy một màn như vậy, quả thực có thể
dọa cho người tóc tai dựng đứng.

Phong Phi Vân vẫn không quay người, chỉ đánh ra sau lưng một chưởng, một mảnh mây lửa đỏ thẫm liền từ trên bàn tay bay ra, bên trong mây lửa có
bảy đầu hư ảnh kỳ ngưu lún xuống, toàn thân đều đang đốt lên hỏa diễm
hừng hực, đốt tất cả lân trảo màu đen và sương mù thành hư vô.

Đây là chiêu số sau khi Xích Hỏa Thuật và kỳ ngưu chi lực kết hợp, có thể phá tận tất cả tà pháp trên thế gian.

- Lại dám đến Linh Bảo Tháp sinh sự, lá gan của các hạ thật đúng là không nhỏ!


Phong Phi Vân phát hiện chiếu số mà đối phương sử dụng thậm chí có vài
phần khí tức của Âm Giới tam tà, Quỷ Tà chi khí trong tam tà

Có thể dùng ra Quỷ Tà chi khí, ngoại trừ Quỷ Tà, cũng chỉ có Tà Linh Tầm Bảo Sư mới có thể làm được.

Tầm Bảo Sư, chính là một loại chức nghiệp quỷ dị nhất thiên hạ, tự nhiên cũng chia chính ra chính tà. Chủ chức của Tầm Bảo Sư là vi tất cả đại
môn phái tu tiên và gia tộc tìm kiếm tài nguyên khoáng sản và bảo vật,
nhưng Tà Linh Tầm Bảo Sư thì lại tương đối đáng sợ, chuyên môn hành tẩu
trong Thượng Cổ đại mộ, xuyên thẳng qua giữa Âm Dương nhị giới, thủ đoạn cực kỳ độc ác và khủng bố, khiến người nghe thấy mà phát lạnh.

Không có người nào đáp lại hắn, đáp lại hắn chính là một mặt Ma Kỳ.

Mặt Ma Kỳ này cũng từ sâu trong rừng trúc bay ra, đen kịt như ma chướng, trên đó thêu lấy quỷ vân đan vào, cả mảnh rừng trúc này đều bị bao
trong Ma Kỳ, phong tỏa Thiên Địa, khiến những tiền bối thủ tháp ở chung
quanh không thể phát giác được dị thường ở đây.

Ma Kỳ phần phật, tịch thiên quyển địa, trấn áp khiến cổ trúc cũng hóa thành phấn.

- Đại Phong Kỳ!

Phong Phi Vân hai mắt ngưng tụ, đã nhận ra mặt Ma Kỳ này, đúng là một
kiện Linh Khí đã truyền thừa ngàn năm của Thiên Nhất Tiên Môn, chính là
sát phạt thần khí cấp bậc trấn môn bảo vật.

Vốn nó nằm trong tay đại đệ tử Thiên Nhất Tiên Môn, Bộ Thiên Nhai, nhưng Bộ Thiên Nhai này là một ngươi bi ai, lại bị chết trong tay vị hôn thê
Kỷ Thương Nguyệt của mình, từ đó về sau Đại Phong Kỳ liền hoàn toàn biến mất.

Lúc đó chỉ có ba người ở đấy, Phong Phi Vân, Kỷ Thương Nguyệt, thần bí
chủ nhân, Đại Phong Kỳ không phải là bị Kỷ Thương Nguyệt lấy đi thì cũng là bị thần bí chủ nhân thu lấy.

Oanh!

Một đạo Linh Khí chiến mang như là hắc nhật bàn bị dẫn động, từ trên Ma
Kỳ ngưng tụ ra một đạo tia chớp màu đen, lớn chừng cánh tay người, một

thanh thạch đao cực lớn đã bay ra ngoài, chém nát điện mang kia.

Tia chớp màu đen do Linh Khí đánh ra tuy rằng khủng bố, nhưng lại không
cách nào tạo thành chút ảnh hưởng đối với bạch thạch chiến đao cả.

Oanh!

Bạch thạch chiến đao bay trở về trong tay Phong Phi Vân, sau đó lại bị rời tay tế ra, muốn chém nát Ma Kỳ.

Ma Kỳ hoàn toàn triển khai, như một thần quyển cổ xưa trực tiếp quất bay bạch thạch chiến đao ra ngoài, đâm vào trong lòng đất, chỉ lộ ra chuôi
đao ở bên ngoài.

- Phong Phi Vân, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi.

Thanh âm của Kỷ Thương Nguyệt vang lên trong rừng trúc, nhưng lại không thấy được thân ảnh của nàng.

Quả nhiên là nàng!

Kỷ Thương Nguyệt lại có thể biết xuất hiện ở địa vực Linh Bảo Tháp, thật sự có chút ngoài dự đoán mọi người, nhưng Phong Phi Vân lại không thấy
kinh ngạc chút nào cả, muốn xem xem cô nàng oán phụ này lại có thể gây
ra trò bịp bợm gì.

Phong Phi Vân lúc ăn vào viên linh đan mà Linh Bảo tháp chủ thì cũng đã
tu luyện Phượng Hoàng Thiên Nhãn đến cảnh giới Động Hư, lúc đó hắn đã
biết Mộ Dung Thác chính là Kỷ Thương Nguyệt, đối với nàng vì sạo lại ẩn
nấp đến bên người mình cũng có vài phần suy đoán, nhưng Phong Phi Vân
cũng không vạch trần nàng, nếu ngươi đa muốn giả, vậy thì cho ngươi giả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận