Linh Chu

- Có lẽ ta nên cho hắn nhìn
thấy dung mạo của ta, như vậy cho dù có một ngày, ta không còn tồn tại,
hắn cũng nhất định sẽ nhớ kỹ ta, chỉ nhớ kỹ một mình ta, cũng nhất định
sẽ giống như ta nhớ kỹ tới hắn... Nhưng mà... Ai!

Lại là một tiếng u thán!

Chiếc xe tiếp tục đi trong gió tuyết mịt mờ.

Tiến vào cổ đạo quận Tam Thánh!

Bán Đạp Sơn, đây vốn là cổ địa hành hương, nhưng hôm nay lại bị thi khí
nồng đậm bao phủ, che phủ bầu trời, thi rống vang lên liên tục, khiếp
đảm nhân tâm, căn bản không người nào dám tới gần nửa bước.

Phốc!

Phong Phi Vân bổ ra một đạo, khí hồn màu trắng bay ra ngoài, đồng thời
cắn nát ba con thi tà, đây klaf chiêu thứ nhất của Long Hoàng Đao Quyết
"Long Hoàng Nhất Đao Sát", vẫn chỉ lĩnh ngộ chín tầng chân tủy, một tầng chân tủy cuối cùng không có lĩnh ngộ

Phất ống tay áo lên, thu ba cái thi cung ném vào trong giới linh thạch.

- Tám trăm ba mươi ba tòa đệ nhất thi cung, một tòa thi cung thi tà nhị
biến, tương đương với một ngàn tám trăm ba mươi ba điểm tích lũy.

Phong Phi Vân nói.

Nơi này cách Bán Đạp Sơn đã không xa, nhìn ra xa xa, khổng lồ sơn thể,
nhìn thấy rất nhiều thi tà bao phủ hoàn toàn con đường phải đi.


Trên tấm da dê cổ có ghi lại, muốn bay qua Bán Đạp Sơn, người bình
thường phải tốn hao thời gian nửa tháng, cho dù là tu tiên giả cũng khó
có thể vượt qua ngọn núi này được.

Phong Phi Vân đã quan sát bên ngoài Bán Đạp Sơn vài ngày, nhưng không
nhìn thấy con đường nào dễ đi, cho dù con đường hiểm trở nhất cũng có
rất nhiều thi tà ngăn cản, một khi xông vào sẽ bị vây công.

Nơi này tụ tập thi tà vượt qua Phong Phi Vân tưởng tượng, đứng bên ngoài hơn mười dặm đều có thể nhìn thấy thi tà cả đàn cả lũ đang cúng bái sơn thể, giống như cái xác không hồn đi tuần tra, còn có số ít thi tà nhị
biến đang tu luyện trên dốc đứng, đang hấp thu tinh hoa thiên địa, hấp
thu khí huyết trong đất.

Tràng cảnh này giống như tu la địa ngục, thi tà tụ tập, oán khí bao phủ bầu trời, trong không khí đầy vị đạo huyết tinh.

- Ca, chúng đang tìm cái gì thế? Hình như đang đào xương cốt trong đất...

Tiểu tà ma giật nhẹ ống tay áo Phong Phi Vân, hiếu kỳ hỏi.

- Tứ Phương Thiên Hầu vẫn lạc chưa lâu, thi cốt bị nữ ma đánh nát vùi
trong lòng núi, những thi tà này định đào thi cốt của hắn ra, chỉ cần
đạt được một khối xương Cự Kình, thi thể của chúng sẽ tăng thêm một cấp
độ.

Phong Phi Vân mấy ngày nay nghiên cứu Bát Thuật Quyển, phía trên có ghi lại thi tà.

Âm giới tam tà, thi tà, quỷ tà, thần tà, đây là quỷ vật xen giữa vật còn sống, không phải là tử vật, cũng không phải vật còn sống, rất khó xác
định chúng là cái gì, đương nhiên cũng rất khó bị giết chết.

Giống như thân thể thi tà vô cùng cứng rắn, một khi đạt tới thi biến nhị giai, quả thực đã không khác gì kim cương bất hoại, cho dù là nổ nát
linh hồn của hắn cũng phải xem tu vị tu sĩ có đủ mạnh hay không, nếu như tu vị không đạt tới cảnh giới nhất định, căn bản là không đánh chết
chúng được.

Quỷ tà, càng là biến thái, căn bản không phải thân thể thực chất, đối
với công kích vật lý chúng hoàn toàn miễn dịch, cho dù là linh khí cũng
tổn thương chúng có hạn, chỉ có một chút dụng cụ đặc thù mới có thể
phong ấn chúng, thu phục chiếm được, trấn áp, ma diệt.

Về phần thần tà càng huyền bí, càng thêm mờ ảo thần dị.

Đương nhiên đây chỉ là với người bình thường, đối với tầm bảo sư mà nói, bọn họ là chuyên môn khắc chế dương giới tam tà, âm giới tam dị, có
được bí pháp đặc thù, có thể trấn áp chúng.

Tứ Phương Thần Hầu vẫn lạc, máu tươi xuyên vào bùn đất, đem trọn Bán Đạp Sơn nhuộm đỏ máu tươi, nhưng mà sơn thể đỏ như máu bao phủ các nơi.

Bá!

Một đạo hào quang chói mắt xuyên qua mặt đất, ẩn chứa uy nghiêm vô cùng, là một khối xương nhân loại, chỉ có hào quang óng ánh như ngọc, nhiệt
độ nóng hổi giống như khai quật một khối bảo thạch.

Đây là một khối xương của Tứ Phương Thần Hầu.

Khối xương này bị một thi tà hư thối đào ra, chợt khiến cho thi tà chung quanh chú ý tới và công kích nó.

Xương cốt Cự Kình có hấp dẫn trí mạng với thi tà, có thể làm cho chúng tu luyện tới cảnh giới cao hơn.


Phong Phi Vân đứng ở đàng xa, lẳng lặng nhìn qua tất cả, quá điên cuồng, những thi tà tranh giành khối xương đánh nhau thiên hôn địa ám, ngay cả thi tà nhị biến cũng có ba con lao tới, vô số thi tà bị đánh nát thân
hình.

Đây là thi triều, thời điểm này cho dù là tu sĩ Thần Cơ đại viên mãn đều bị chúng đánh thành thịt vụn dễ dàng.

Ầm ầm!

Bên cạnh một vách đá sụp đổ, ngàn cân cự thạch lăn xuống, bên trong bụi
mù cuồn cuộn, hai đạo hàn quang bắn ra truyền ra hơn mười dặm xa, đây là ánh mắt người, không, là mắt thi tà.

NGAO!

Một thi tà rống to truyền ra xa xa, chấn thân thể mấy trăm thì tà nát bấy.

Thi tà này đánh giết đám thi tà tranh giành xương cốt, từng tảng đá rách nát bay ra xa xa, âm thanh đổ nát không ngừng truyền tới.

Phong Phi Vân đứng bên ngoài hơn mười dặm đều có thể cảm giác được lực
lượng bài sơn đảo hải ập tới, liên tiếp bổ ra chín đao mới chém tan lực
lượng thi tà này rống to.

- Quá cường đại, chẳng lẽ nơi này có thi tà tam biến sao?

Phong Phi Vân hai mắt như lửa, đứng xa nhìn qua thì tà bò ra khỏi bùn.

Oanh!

Vách đá lại sụp đổ!

Bầu trời xuất hiện một đám thi vân, từng đám mây di động trên bầu trời, hình thành vòng xoáy khổng lồ trên cao.

Một thi thể bị tàn phá bay ra khỏi sườn đồi, bá một tiếng, bay đến giữa núi.

Trong thi vân trên bầu trời có mấy trăm tia chớp hàng lâm, đánh lên
người của nó, không chỉ không thể giết nó được, ngược lại khiến thi thể
của nó càng thêm cứng cỏi, từng dòng điện như con giun không ngừng lưu
động trên thi thể của nó, quả thực là hóa thành một thi tà mạnh mẽ.

- Lực lượng thật cường đại!


Tiểu tà ma nhìn chằm chằm vào tàn thi giữa sườn núi, nàng sợ hãi trốn ra sau lưng Phong Phi Vân.

- Không phải là... Tứ Phương Thiên Hầu chứ?

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào huyền bào trên tàn thi, huyền bào đã
sớm bị nghiền nát khó nhận ra, nhưng vẫn nhìn thấy chiến vân của Tứ
Phương Thiên Hầu, thêu nửa cái đầu kim sư trên chiến bào.

Thi thể tàn phá bị nghiền nát dữ dội, đầu lâu đều bị đánh nát, tay trái, bả vai bên phải, phần lưng bên trái tan nát, nhiều bộ vị trên người bị
thiếu thốn.

Khi nó còn sống chắc chắn bị siêu cấp cường giả đánh qua, coi như thân hình Cự Kình cũng bị đánh nát thành cả ngàn khối.

Người ra tay khẳng định là nữ ma không cần nghi ngờ, tàn thi này chính là Tứ Phương Thiên Hầu không sai.

Một đời thiên hầu lại hóa thành thi tà, chiến lực không chỉ có không có
tan rã, còn tăng lên khủng khiếp, một ngụm thi khí nhổ ra có thể biến cỏ cây trong phạm vi mười dặm thành màu đen.

- Ca, chúng ta còn muốn đi Bán Đạp Sơn sao?

Tiểu tà ma hỏi.

- Ngươi sợ hãi?

Phong Phi Vân nói.

- Ân!

Tiểu tà ma gật gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận