Linh Chu

Tất Trữ Suất là gia hỏa con nhạn bay qua cũng phải nhổ lông, cho tới bây giờ chỉ có hắn đào hố chôn người khác, làm gì có chuyện hắn chịu thiệt? Hắn đừng nói là mời người uống rượu, cho dù mời ngươi uống nước cũng đau lòng muốn chết.

Chuyện khác thường, nhất định có quỷ!

Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, uống người khí thế kém.

Rượu này, Phong Phi Vân còn không dám uống!

Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh liếc nhau, lại ngồi trở lại.

- Nếu Phong huynh nên ăn ít đồ đi,bàn đồ ăn này mỗi món hơn trăm kim đấy.

Tất Trữ Suất nói.

Phong Phi Vân cười nói:

- Nếu các ngươi không nói trước, vậy ta đi đây.

Nói xong hắn đứng lên, Tất Trữ Suất cùng Vương Mãnh lập tức sốt ruột, bỗng nhiên xông tới ngăn cản Phong Phi Vân:

- Kỳ thật chúng ta tìm Phong huynh đến, chính là muốn chuẩn bị một phần đại lễ cho Phong huynh.

- Trên trời có bánh miễn phí rơi xuống sao?

Phong Phi Vân vẫn muốn đi.

- Lần này trên trời thật sự có bánh rơi xuống, hơn nữa còn có kim rơi xuống.


Vương Mãnh từ phía sau ôm cổ Phong Phi Vân lại, Tất Trữ Suất cũng ôm hai chân Phong Phi Vân, bọn họ cho dù thế nào cũng không cho Phong Phi Vân dễ dàng rời đi.

Phong Phi Vân cuối cùng vẫn ngồi trở lại, nói:

- Nói đi! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Hắc hắc! Chúng ta chuẩn bị làm mua bán lớn, việc này chỉ có Phong huynh ngươi gia nhập mới có thể làm được.

Tất Trữ Suất thần thần bí bí cười nói.

Ngón tay Phong Phi Vân vuốt nhẹ chén rượu, vừa uống một ngụm, Tất Trữ Suất ngưng âm thành tuyến trực tiếp truyền vào trong tai Phong Phi Vân, hiển nhiên việc này quan hệ trọng đại, sợ hãi bị người ta nghe được.

- Hắc hắc, Phong huynh, việc này có phải vừa ý ngươi không?

Phốc!

Phong Phi Vân phun ngụm rượu vào mặt Tất Trữ Suất:

- Các ngươi đúng là dám làm, không sợ bị người tà tông bầm thây vạn đoạn sao?

- Ngân ngân, Vạn Tượng Tháp và tà tông chúng ta đã sớm có ma sát với nhau, cho dù chúng ta không làm, nếu như bị tà tông bắt, chúng ta còn không phải vẫn bị bầm thây vạn đoạn sao?

Vương Mãnh tính tình rất lớn, vỗ bàn một cái, "Bành" một tiếng vang thật lớn.

Tất Trữ Suất lau rượu trên mặt, thêm mắm thêm muối nói:

- Hắc hắc, đây tuyệt đối là chuyện tốt, đã có thể dương danh thiên hạ, còn có thể thu mỹ nhân, chủ yếu nhất là, còn có thể hung hăng đả kích khí diễm càn quấy của tà tông, cớ sao mà không làm?

Phong Phi Vân trầm ngâm một lát:

- Chuyện này chính là nguyên nhân ngươi tới tìm ta sao?

Tất Trữ Suất cười nói:

- Nghe nói Phong huynh từng làm qua mua bán chiếm núi xưng vương, chuyện đoạt nữ nhân cũng là hảo thủ, việc này nếu không tìm Phong huynh, còn tìm ai khác chứ?

Phong Phi Vân trừng Vương Mãnh nhìn nhau, Vương Mãnh cũng đã cúi đầu xuống, cũng uống rượu, dường như căn bản không nhìn thấy Phong Phi Vân quan sát hắn.

- Sâm La thập điện mười vị đệ nhất mỹ nhân, không phải là nữ nhân bình thường, muốn bắt người nào trong các nàng cũng không dễ dàng, huống chi còn là bắt cả mười?

Phong Phi Vân trừng Tất Trữ Suất.

Tuy hắn đã từng nói qua muốn bắt thập đại mỹ nhân của tà tông, nhưng mà đó chỉ là tranh miệng lưỡi hơn thua, chính thức áp dụng độ khó cực lớn, hơn nữa nói không chừng sẽ chọc cường giả thế hệ trước của tà tông đi ra, đây cũng không phải là chuyện thú vị.

- Đúng là độ khó lớn, cho nên chúng ta mới thương lượng với nhau.

Tất Trữ Suất thấp giọng nói:


- Chỉ cần bắt một người sẽ có được ba gốc thiên niên linh thảo làm thù lao. Bắt mười người chính là ba mươi gốc linh thảo, ngươi nói có phải bánh trên trời rơi xuống hay không?

Phong Phi Vân hiện tại chính là Thần Cơ đại viên mãn, cần nhất chính là linh thảo, chỉ cần có đủ linh thảo, hắn hoàn toàn có thể trong thời gian ngắn đạt tới Thần Cơ đại viên mãn đỉnh phong, trùng kích Thiên Mệnh đệ nhất trọng.

Chuyện này khiến Phong Phi Vân không cách nào cự tuyệt, nhưng hắn dễ dàng bị người ta giật dây như vậy, hắn cũng không phải là Phong Phi Vân.

- Nói quá đơn giản, ngươi xem thiên niên linh thảo là rau cải trắng sao, đừng nói là ba gốc, cho dù là một gốc thiên niên linh thảo cũng khó tìm, ba mươi gốc linh thảo, ai lấy ra được?

Tuy trong lòng Phong Phi Vân đã có một ít suy đoán, nhưng vẫn hỏi lại.

- Người khác không cầm ra được, Ngân Câu Phường lại lấy ra được.

Đông Phương chủ sự của Ngân Câu Phường đẩy cửa đi tới, trên mặt hơi mập mang theo dáng tươi cười.

Phong Phi Vân dường như đã sớm biết hắn ở ngoài cửa, cũng không kinh ngạc chút nào, vẫn lẳng lặng ngồi đó trầm tư.

- Ngân Câu Phường đúng là sinh ý gì cũng dám làm, chẳng lẽ sẽ không sợ đắc tội Sâm La thập điện sao?

Phong Phi Vân cảm thán từ đáy lòng.

Xem ra cái gọi là mua bán người chính là mua bán với Ngân Câu Phường, Ngân Câu Phường muốn mua tự nhiên là mười đại mỹ nhân của Sâm La Điện, về phần giá cả của Tất Trữ Suất cùng Đông Phương chủ sự bàn thì không biết.

Đây đúng là mua bán lớn.

- Ngân Câu Phường chỉ là nơi buôn bán, chúng ta không có làm chuyện xấu, có gì mà không dám?

Đông Phương chủ sự đa mưu túc trí, hắn được Ngân Câu gia tộc phái tới nơi quan trọng này, có được thủ đoạn ước lượng thiên hạ, thật không nhân vật đơn giản.

Phong Phi Vân giật mình, gật gật đầu, cười nói:

- Thì ra các ngươi tới tìm ta, chính là muốn đẩy danh tiếng của ta lên trước, làm đạo tặc cướp sắc sao? Thành đối tượng bị cao thủ tà tông đuổi giết?

- Không phải đạo tặc, là trừ tà hộ đạo. Vạn Tượng Tháp nhiều thiếu nữ tử bị đám con cháu rùa kia hãm hại, sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng, thời điểm này nếu xuất hiện một người thay đổi càn khôn, đây là chuyện phấn chấn nhân tâm cỡ nào! Sư thúc, thời khắc quyết định ghi tên ngươi lên sổ sách đã tới.


Vương Mãnh nói vào.

- Phong huynh, trong mắt ngươi, huynh đệ ta là kẻ bất nghĩa hay sao?

Tất Trữ Suất che mặt lệ rơi, bi phẫn nói không nên lời, ném chén rượu trong tay xuống đất, đến cuối cùng giọng biến thành nức nở nghẹn ngào, ủy khuất nói không nên lời.

Đông Phương chủ sợ tươi cười, nói:

- Phong công tử lần này thật oan uổng Tất công tử, kỳ thật làm cũng không phải yêu ma chi tử Phong Phi Vân làm, mà là Thần Vũ quân Thiên phu trưởng Phong Đại Ngưu.

Phong Phi Vân trố mắt nhìn, lại lâm vào trầm tư, sau nửa ngày mới nói:

- Người nọ, vì sao nhất định phải là ta?

- Bởi vì ngươi ở bên ngoài Thiên Mai trang viên phóng lời, hiện tại chuyện đã xảy ra, quả thực chính là hợp tình hợp lý.

Tất Trữ Suất trong mắt nước mắt qua trong giây lát tựu biến mất.

- Chủ yếu nhất là, việc này có thể đả kích tà tông thật nặng, thậm chí có thể quyết định thắng bại đại chiến thánh hồ. Sư thúc, ngươi không phải một người chiến đấu, chúng ta đều là trợ thủ đắc lực của ngươi.

Thần sắc Vương Mãnh nghiêm nghị.

- Đúng, ngươi không phải một người chiến đấu. Ta đã vì trận chiến đấu đặc thù này, định ra một cái tên, gọi là ‘ Hành động liệp ưng ’, các ngươi thấy thế nào?

Tất Trữ Suất nhìn khắp bốn phía, lộ ra cảm giác thành tựu, cái danh hiệu này hắn suy nghĩ thật lâu rồi.

Trong lòng Phong Phi Vân co rụt lại, hắn có cảm giác đi lên thuyền hải tặc, đây không phải là chuyện tốt lành gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận