Linh Chu

Thế lực lớn trong tu tiên giới phức tạp có rất nhiều nhân vật cấm kỵ, thời điểm không vạch mặt thì đừng đắc tội.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, rốt cục nhìn thấy Lục Ly Vi.

Lục Ly Vi ngồi trong một cung điện trên bầu trời, đứng ngay trước cửa điện, tóc dài như sóng nước, gió thổi váy dài, trong đôi mắt đẹp dịu dàng mang theo vài phần ý cười yếu ớt, không hề tức giận như trong tưởng tượng.

Nàng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân cùng Thiên Toán thư sinh đi qua dưới cung điện, đặc biệt là chăm chú vào Phong Phi Vân, cười càng đẹp hơn.

Nhưng mà Phong Phi Vân đã thấy nụ cười kia của nàng, lại càng không thích ứng, nữ nhân này rất thông minh, nữ nhân thông minh cười đẹp như thế so với lúc độc ác còn khiến người ta tâm thần bất định hơn.

Cũng không lưu nhiều, Phong Phi Vân cùng Thiên Toán thư sinh đã đi khỏi ánh mắt Lục Ly Vi, rốt cục đi tới nơi nhốt Tô Huyết.

Phong Phi Vân đi ở phía trước, Tô Huyết đi ở phía sau, đã đi ra khỏi không gian đặc thù kia.

Hai người từ đầu đến cuối cũng không nói một câu.

- Phong Phi Vân, ngươi muốn mang ta đi nơi nào?

Rốt cuộc Tô Huyết cũng không nhịn được lên tiếng.

Phong Phi Vân không đáp, tiếp tục đi về phía trước!

Bá!

Thân hình Tô Huyết khẽ động, xuất hiện trước mặt Phong Phi Vân, thiết kiếm rời vỏ, hàn mang phun ra nuốt vào, chỉ vào yết hầu Phong Phi Vân, đôi mắt của nàng mang theo hàn quang.

Đã đi ra khỏi cửa lớn của Ngân Câu Phường, Phong Phi Vân một chân đã vượt qua cửa.

Phong Phi Vân ánh mắt bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Ngươi có thể đi.

Tô Huyết nao nao, chợt trầm giọng nói:

- Ngươi bắt ta, hiện tại lại thả ta, rốt cuộc đánh chủ ý quỷ quái gì?

- Không có bất kỳ chú ý quỷ quái gì cả, đừng ngăn đường của ta, chính mình nên đi đường của mình đi.

Thân thể Phong Phi Vân lóe lên, đã đứng ở sau lưng nàng, đi tới phố cổ.

- Ngươi... Đừng mơ tưởng bỏ ta lại.

Tô Huyết nhíu mày, cái mũi cao cao nhăn lại, cái cằm hếch lên, ngọc nhan đặc biệt.

Nàng mặc một bộ hắc y, đường cong bó chặc, ngay cả bộ ngực no tròn bị nàng dùng lụa bao lại đè xuống, nhưng mà nó vẫn nhô lên hơi cao.

Dáng người của nàng cao gầy, nhưng mà hai đùi quá ngắn, nàng đi sau lưng Phong Phi Vân.

Trong mắt của nàng Phong Phi Vân giảo hoạt đến cực điểm, mà ngay cả Lục Ly Vi dùng trí tuệ mà thành danh vẫn ăn thiệt thòi, giờ phút này thả nàng rời khỏi, làm cho nàng cảm giác có quỷ dị, cảm thấy Phong Phi Vân đang muốn tính toán nàng.

Phong Phi Vân dừng bước lại, xoay người, cười nói:

- Ngươi lá gan thực không nhỏ, cũng dám đi theo ta, chẳng lẽ quên ta là ai?

- Hừ, Phong Phi Vân, ngươi cho rằng ta là Lục Ly Vi cùng Bạch Như Tuyết sao, nếu ngươi dám tiến tới gần ta ba bước, ta cho dù không phải đối thủ của ngươi, bổn sự đồng quy vu tận bổn sự vẫn có.

Tô Huyết nói chuyện, hàn khí bức người, trên đất đầy băng sương.

Phong Phi Vân vẫn mỉm cười, đi tới tới gần nàng, hai bước, ba bước... Bá, một đạo kiếm quang chém vào đầu Phong Phi Vân, chém một dám tóc trên đầu Phong Phi Vân xuống.

Kiếm của Tô Huyết rất đáng sợ, không có bất kỳ xinh đẹp, chỉ nói hai chữ "Nhanh ", "Hung ác" .

Phong Phi Vân lập tức dừng bước lại, cười nói:

- Là Tô Quân bảo ta cứu ngươi, hiện tại ngươi thoả mãn chưa, trong nội tâm an tâm, có thể ra đi?

- Phong Phi Vân, ngươi lừa Lục Ly Vi được, ngươi có thể lừa được ta sao? Người trong thiên hạ người nào không biết quen hệ giữa ngươi và Nam Cung Hồng Nhan, Tô Quân hắn muốn giết Nam Cung Hồng Nhan, ngươi và Tô Quân rốt cuộc là địch nhân vẫn là bằng hữu?

Tô Huyết thu hồi kiếm, khoanh tay đứng đó

- Cái này... Ngươi thật không tin?

Phong Phi Vân nói.

- Ngươi nói nửa chữ cũng không đáng tin.

Tô Huyết lạnh lùng nói.

- Vậy không có biện pháp!

Phong Phi Vân tiếp tục đi về phía trước, Tô Huyết vẫn đi sau sau hắn, bảo trì khoảng cách ba bước.

- Phong công tử, Phong công tử, chờ một chút, chờ một chút...

Ngân Câu Phường chủ sự Đông Phương Tiếu đuổi theo, từ xa đã hô to.

Nhân vật thần bí của Ngân Câu gia tộc mặt mũi tươi cười, bộ pháp trầm ổn, từ từ chào đón.

Phong Phi Vân dừng bước lại, xoay người, cười nói:

- Đông Phương chủ sự, có gì muốn làm?

Đông Phương Tiếu nói:

- Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là có nghi hoặc lưu lại trong lòng của ta, muốn tìm Phong công tử giải thích nghi hoặc.

- Đông Phương chủ sự cũng có chuyện nghi hoặc sao?

Phong Phi Vân cười nói.

- Phong công tử tương lai có tính toán gì không?

Đông Phương Tiếu nói.

Tô Huyết đứng ở đàng xa, ôm kiếm đứng đó, khinh thường lườm hai người bọn họ, quay mặt sang chỗ khác.

Tùy ý nghe ngóng hành tung của ngươi khác, chuyện này đương nhiên không lễ phép, nhưng mà Đông Phương Tiếu nói ra, lại có vẻ đặc biệt bình thường, không có nửa phần không thích hợp.

Phong Phi Vân hơi suy nghĩ một chút, nói:

- Đông Phương chủ sự có ý gì?

Đông Phương Tiếu híp mắt, nói:

- Nơi này không phải nơi nói chuyện, đi theo ta.

Trong hồ lô lão hồ ly này bán thuốc gì?

Phong Phi Vân mang theo lòng hiếu kỳ, lúc này đi nhanh theo Đông Phương Tiếu, cuối cùng đi vào quán rượu tốt nhất Thiên Hoa cổ thành, nơi này cũng là sản nghiệp của Ngân Câu Phường, Phong Phi Vân đã tới qua, cũng không xa lạ gì.

- Trong vòng năm năm, thiên hạ sẽ sinh biến, quần hùng cũng lên, đại thế hàng lâm, Phong công tử có ý định gì với tiền đồ của mình không?

Đông Phương Tiếu quen việc dễ làm, dẫn Phong Phi Vân tới một nhã các.

Có hai thị nữ mặc quần áo trắng bưng bếp lò cùng vò rượu tới, đặt ở vị trí trương ương gian phòng.

Bếp lò này do bùn đất luyện thành, vò rượu cũng là bình đất nung, nhưng mà rượu trong vò cũng đã gửi hơn sáu trăm năm, bởi vì thời gian trôi qua, trong lúc vô hình đã bốc hơi chỉ còn một nửa.

Hai thị nữ mỹ mạo đi tới, lại đi lên nấu rượu, tài nấu rượu không tầm thường.

- Đông Phương chủ sự, đây là tới mời ta uống rượu? Rượu này thật là thơm.

Phong Phi Vân ngửi một hơi, hắn nghe được hương vị ngọt ngào, có chút giống mật ong, nhưng lại xen lẫn mùi rượu.

Đông Phương Tiếu tươi cười, nói:

- Thật là rượu ngon, hồng hà trần nhưỡng, cũng chỉ có Ngân Câu Phường mới có thể mua được, ta đặc biệt mang tới. Phong công tử, chính là thiên tài cấp sử thi, tiền đồ bất khả hạn lượng, trong vòng năm năm nhất định nhất phi trùng thiên, chẳng lẽ không có tính toán tiền đồ của mình sao?

ÁNh mắt Phong Phi Vân nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy dưới tầng lầu có một cô gái mặc áo đen đứng ôm kiếm dựa vào cột trên phố cổ, canh giữ cửa quán rượu, lúc này ngẩng đầu nhìn qua Phong Phi Vân, sau đó hừ lạnh một tiếng, sau đó dời mắt sang hướng khác.

Nàng không có đi!

Phong Phi Vân mỉm cười, nhân tiện nói:

- Thì ra Đông Phương chủ sự cũng là người yêu rượu, chỉ sợ trân tàng không ít hảo tửu a?

Sắc mặt Đông Phương Tiếu không thay đổi, cười nói:

- Hảo tửu tự nhiên còn nhiều, rất nhiều, nếu như có một ngày Phong công tử đi Long hồ, đó mới là nơi hảo tửu nhiều như biển. Vạn Tượng Tháp quá mức trung lập, cũng không phải nơi kiêu hùng ở lâu, loạn thế vừa đến, Vạn Tượng Tháp có lẽ sẽ biến thành cái xác không. Nếu không mưu đồ đường lui cho mình sớm, thiên hạ anh kiệt tranh phong sẽ phải nằm dưới đất vàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui