Linh Chu

Tử Khuê lấy một xấp giấy ra, chính là phù văn màu vàng, phía trên có đầy đường vân khô nứt.

Xé phù văn này, một thi quang hiện ra, thi thể thi tà chung quanh run lên, nhao nhao lui ra phía sau, chỉ có một ít chiến thi cường đại vẫn đứng vững.

Hí!

Có âm thanh cổ quái sinh ra, làm cho người ta nghe sợ nổi da gà.

Một cánh tay nhân loại đầm đìa máu tươi duỗi ra, trên da thịt có điện quang màu đen chạy quanh.

- Tử Khuê muốn thử thứ kia ra ngoài.

Trên cổ mộ xa xa, một nữ cản thi nhân đống tử phóng đại.

Danh khí Tử Khuê tại Bắc Cương phủ tuy không bằng Sở Cực Bắc, nhưng lại là hung nhân, phàm là cản thi nhân đều cố kị hắn ba phần.

Bá!

Một đạo bóng đen hiện ra, nó có ba cặp mắt, quay đầu lại chằm chằm vào tu sĩ trong hư không, linh hồn bọn họ hoảng loạn, trực tiếp té xuống đất, phân thân nát cốt.

Đây là Tử Khuê đào được thi thể ở phần đuôi Âm Dương Lưỡng Giới Sơn, nhưng mà thi thể này có rất nhiều điểm khác nhân loại, rất có thể chính là thi thể dị hình.

Tử Khuê mang thi thể này trở về Tử Minh thi động, thỉnh cầu cao nhân trong thi động tế luyện thành chiến thi, nhưng mà chiến thi này khác với các chiến thi khác, vô cùng hung lệ, thậm chí còn lấy chiến thi khác làm thức ăn.

Nó căn bản không bị khống chế, chỉ có thể bị phong ấn trong lá bùa.


Tử Khuê giờ phút này thả nó ra, muốn dùng nó đối phó Phong Phi Vân.

Cạc cạc!

Thi tà sáu mắt này tươi cười âm trầm, không ngờ phát động công kích vào Tử Khuê, một trảo lưu lại vết máu trên vai Tử Khuê, máu đen chảy ra ngoài.

- Súc sinh!

Tử Khuê nổi giận gầm lên, lập tức thúc dục ấn ký âm dương xoay tròn.

Thi tà sáu mắt này sợ hãi ấn ký âm dương, vội vàng thối lui bay vút vào trong cổ miếu, trong lúc nhất thời thi khí tràn ngập cả miếu thờ, vùng đất phật môn thanh tịnh tràn ngập thi khí.

- Lần này xong rồi, thi tà sáu mắt này cực kỳ hung lệ, gặp người sống thì công kích, nhìn thấy thi tà sẽ muốn ăn sống, Phong Phi Vân sợ rằng ngay cả bột phấn cũng không thừa.

Kỷ Phong mặc đạo bào trắng, kéo đạo kỵ, tay cầm phất trần thanh đồng, hắn đứng trên bờ hồ nhìn qua đỉnh núi, hắn rất không hy vọng Phong Phi Vân chết trong tay người khác.

Nhưng mà hắn cũng biết Tử Minh thi động cường đại, cho nên không có hành động thiếu suy nghĩ.

Không chỉ có hắn, ngay cả tu sĩ trên Triều Mộ Phong nhiều không kể xiết, nhưng mà không ai dám bước tới Tịch Thần Phong một bước, bởi vì, Tử Minh thi động quá cường đại, là một đời trẻ tuổi đáng sợ của cản thi nhân, không người nào dám đắc tội.

Đây là một hồi khốn thú đấu (vây khốn con thú và giết nó), dùng lực lượng của Phong Phi Vân, căn bản không có khả năng chạy thoát khỏi mấy cường giả của Tử Minh thi động vây giết, tử vong chỉ là chuyện sớm muộn.

Vạn Tượng Tháp cũng có rất nhiều đệ tử ở gần đó, trong đó còn có Đại Thực Quốc tam vương tử và con trai trưởng Hổ Thiên Hầu có giao tình với Phong Phi Vân, nhưng mà bọn họ cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa, căn bản không dám viện thủ.

Sau nửa ngày đi qua, trong cổ miếu trở nên yên tĩnh, yên tĩnh tới mức nghe được tiếng gió gào thét.

Một chiếc phật đèn tắt ngấm, hào quang từ khe cửa truyền ra.

- Chẳng lẽ yêu ma chi tử đã bị thi tà ăn sạch?

Một nữ cản thi nhân của Âm Hư thi động nháy mắt mấy cái, trong mắt linh quang ứa ra, muốn nhìn rõ tình hình bên trong miếu.

Nhưng mà trên vách tường cổ miếu có ấn ký cổ xưa, ngăn cản ánh mắt và thần thức của nàng

- Nếu như yêu ma chi tử thật sự bị thi tà ăn, như vậy thi tà sáu mắt rất mạnh, có ý tứ, có ý tứ...

Ánh mắt Diêu Cát mang theo vài phần cơ trí, tươi cười gợi cảm.

- Chẳng lẽ yêu ma chi tử và thi tà sáu mắt cùng chết sao?

Nữ cản thi nhân ít tuổi nhất nói ra.

- Ngươi nghĩ không đúng!


Diêu Cát thản nhiên cười cười, lắc đầu.

Tình hình hiện tại quái dị, không chỉ đám tu sĩ ở xa xa khó hiểu, ngay cả Tử Khuê cũng nhíu mày, vì sao xuất hiện tình huống này?

- Ta đúng là muốn nhìn rõ mê hoặc trên đỉnh núi!

Tử Khuê tài cao gan lớn, một bước tiến vào miếu lớn, vừa mới bước vào đã lui nhanh ra sau, hơn nữa lui còn nhanh hơn đi vào, thật giống như gặp quỷ.

Khi hắn lui nhanh, thì tà sáu mắt nhanh chóng lao ra, trực tiếp đè hắn ngã xuống đất, mở miệng lớn dính máu cắn huyết nhục trên cổ của hắn, máu tươi tuôn ra ngoài như suối.

Nhưng mà Tử Khuê không hổ là người cầm đầu đệ tử chữ địa, tu vị rất tốt, đánh ra một quyền, đánh bay thi tà sáu mắt

- Vô liêm sỉ, súc sinh!

Tử Khuê lại sử dụng ấn ký âm dương, thu hồi thi tà sáu mắt vào ấn ký, vết thương trên cổ của hắn đã biến thành màu đen, có thi độc xâm nhập thân thể của hắn.

May mắn hắn từ nhỏ đã ngâm trong thi độc, cho nên trong thời gian ngắn có thể bức thi độc ra khỏi người, máu đen tiêu tán trong gió.

- Phong Phi Vân, ta lần này tự mình đến bắt ngươi, ta xem ngươi còn trò bịp bợm gì.

Tử Khuê tự nhiên không phải đồ đần, biết rõ lần này là bị Phong Phi Vân tính toán, trong lòng càng tức giận hơn.

Tử Khuê muốn xông vào cổ miếu, lại bị Sở Cực Bắc ngăn lại, nói:

- Phong Phi Vân nổi danh quỷ kế đa đoan, cần gì phải một mình mạo hiểm, ba tôn chiến thi Thiên Mệnh nhất trọng đủ trấn áp hắn rồi.

Tử Khuê suy nghĩ cũng cảm thấy có đạo lý, vì vậy trong ống tay bắn ra ba tấm phù lục màu tím rơi vào đỉnh đầu ba chiến thi, ba chiến thi vốn trầm lắng mở mắt ra, chúng sống lại.

Tử Khuê cảm thấy lo lắng, vì vậy đánh ra mười tấm phù lục màu tím, dán lên trán mười thiết thi.

Mười ba tôn chiến thi đồng thời xông vào cổ miếu, sát khí trùng thiên, có khí thế âm thi phạt thiên.


Phật đăng lờ mờ, có âm thanh sát phạt kinh thiên động địa từ trong cổ miếu truyền ra.

Ba tôn chiến thi Thiên Mệnh Cảnh tay nâng chiến thương, mười lão thi mặt thiết khải xông vào, cho dù là tu sĩ đứng ở xa xa đều có thể cảm nhận được sát khí cực kỳ đáng sợ.

Bành!

Có chiến thi đầu tiên bị ném ra ngoài, thi cung trong người bị móc ra, thi thể mục nát cực kỳ nhanh chóng, hóa thành máu đen.

Bành, bành, bành...

Lại có chín âm thanh phá không vang lên liên tục.

Chín thi thể bị ném ra, trên người đều có lỗ thủng máu, hóa thành khói đen, tiêu tán trong thiên địa.

Mười chiến thi nhanh chóng bị tiêu diệt.

Sắc mặt đệ tử Tử Minh thi động rất khó coi, nhưng không có hành động thiếu suy nghĩ, dù sao trong miếu còn có ba chiến thi Thiên Mệnh nhất trọng, đây mới là lực lượng chủ yếu nhất, lực lượng trấn áp Phong Phi Vân.

Oanh!

Cửa sổ cổ miếu nứt vỡ, một đạo thân ảnh bay ra từ bên trong, phía trên có dấu vết chém giết, óng ánh chói mắt, giống như lôi cầu màu tím.

Tử Khuê thò tay ra, cầm đạo ánh sáng màu tím này vào trong tay, thượng diện lực lượng bị đâm cho hắn cánh tay run lên, ánh sáng tím tán đi, cái này... Đúng là một khỏa thi đầu!

Đây là đầu lâu của chiến thi Thiên Mệnh nhất trọng, bị người ta chặt xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận