Linh Chu

Tiểu nha đầu Phong gia, tốt nhất trả lại đây Độ Thế Bát. Nếu không ta diệt cả nhà Phong gia của ngươi.

Điện hạ đệ ngũ điện của Sâm La Điện, gương mặt đều méo mó khi nhìn thấy Linh Khí của mình bị một con tiểu miêu đặt dưới móng vuốt của nó. Quả thực hắn tức tối đến mặt mày méo xệch.

- Tiểu Tà Ma, mau trả lại Vương Phong Kỳ, ta có thể thả cho ngươi một con đường sống.

Vị điện hạ đệ bát điện của Sâm La Điện cũng thấy khó lòng nói được nổi. Hắn thấy trong lòng Tiểu Tà Ma kia có một góc Huyết Kỳ lộ ra thì các cơ trên mặt liền không nhịn được mà giật giật.

Nàng cũng quá tùy tiện.

Tiểu Tà Ma ngây thơ đến động người nhìn chăm chú hai vị này, đôi mắt tím trợn thật lớn

- Các ngươi muốn cướp đồ?

Phốc!

Hai vị điện hạ Sâm La Điện đều phải thổ huyết, rốt cuộc ai mới là kẻ đoạt đồ của người khác đây?

- Meo meo!

Miêu nhi Đạm Đạm biến thành một đạo bóng trắng, từ trong không khí lắc mình lóe lên, tốc độ của nó cũng nhanh vô cùng. Tức thì nó ngoạm đứt một vành tai của vị điện hạ đệ ngũ điện Sâm La Điện, đặt ở trong chén bạc rồi lại trở xuống dưới chân Tiểu Tà Ma.


Vành tai máu chảy đầm đìa bị miêu nhi cứ thế trực tiếp ăn.

Công chúa La Phù có hơi kinh ngạc, con miêu này rốt cuộc có lai lịch gì? Nó lại có thể một kích cắn đứt vành tai của vị điện hạ đệ ngũ điện Sâm La Điện. Loại bản lĩnh này thì coi như là nàng, cũng chưa chắc có thể làm được.

Vị điện hạ đệ ngũ điện Sâm La Điện nổi cơn thịnh nộ, hắn ôm vành tai đang không ngừng tuôn máu xuống má phải của mình, đôi mắt tựa như biến thành điện lôi, trực tiếp đánh tới trước đại môn miếu cổ. Hắn thề phải đánh chết Tiểu Tà Ma và con miêu chết tiệt kia.

- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!

Một trận linh quang nổ mạnh, có bóng người xuyên qua không gian.

Sau một hồi lâu, vị điện hạ đệ ngũ điện Sâm La Điện bị đánh bay đi ra ngoài, thân thể bay ngược mấy ngàn thước mới đứng vững lại được. Trông hắn có vẻ chật vật không chịu nổi, trang phục rách tung toé, trên da đầy vết mèo cào, những giọt máu đang không ngừng lăn xuống.

Trên mặt của hắn vẫn còn để lại dấu vết một bàn tay, chính là bị Tiểu Tà Ma tát bay đi.

- Ai u, đau quá a, đau chết mất!

Tiểu Tà Ma bưng bàn tay nhỏ bé máu chảy đầm đìa, đang không ngừng kêu đau, đau đến mức nó liền ngồi bệt ở trên mặt đất.

Vị điện hạ đệ bát điện Sâm La Điện cũng xuất thủ, nhưng mà còn chưa kịp bước lên Tịch Thần Phong, liền bị công chúa La Phù xuất ra Hậu Lệnh đánh bay. Hắn đã mất đi Linh Khí, nên căn bản là không ngăn được lực lượng của Hậu Lệnh.

- Xoạt!

Tô Quân hạ xuống trở về trước miếu. Hắn đã đánh bại Tiết Trường Tiếu và lão Tam, đánh cho trọng thương.

Cũng không lâu lắm, Yến Tử Vũ cũng mang theo trường thương máu chảy đầm đìa, bộ nho y trắng tinh trên người đều dính những giọt máu bắn vào. Hắn lại đứng ở trên đỉnh miếu cổ.

- Sâm La Điện cũng chỉ đến như vậy, nếu muốn so với Vạn Tượng Tháp chúng ta thì còn kém quá xa.

Công chúa La Phù nói với vẻ lạnh buốt.

Bảy vị điện hạ Sâm La Điện đều bị đánh cho đến vô cùng mất mặt, mỗi một người đều hoặc nhiều hoặc ít bị thương. Nếu muốn đánh cho bọn họ bị thương thì dễ dàng, nhưng mà muốn giết chết bọn họ thì lại cực kì gian nan.

Coi như là Tô Quân và Yến Tử Vũ, cũng phải trả giá rất lớn thì mới có thể giết chết bọn họ.


Sắc mặt Tiết Trường Tiếu càng tái nhợt hơn, khóe miệng có vết máu, trầm giọng nói:

- Trong Sâm La Thập Điện, hai vị điện hạ cường đại nhất cũng không đến. Nếu như là bọn họ đến đây, các ngươi chưa chắc có thể chống đỡ được.

- Không sai, nếu như điện hạ đệ nhất điện xuất quan, coi như là Yến Tử Vũ và Tô Quân thêm vào cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.

Một vị điện hạ Sâm La Điện khác lạnh giọng nói.

- Các ngươi chờ xem! Không lâu sau, sẽ có đại nhân vật thế hệ trước đến đây. Phong Phi Vân là không có khả năng lưu danh trên Thánh Bia.

- Một vị Bán Bộ Cự Kình của Sâm La Điện chúng ta đã đang trên đường chạy tới đây, trước giữa ngày mai thì sẽ đến.

Bảy vị điện hạ Sâm La Điện đều bị thương, nên cũng không lại ra tay công kích. Nhưng mà lại tịnh không hề rời khỏi Thánh Hồ, chỉ thối lui đến một chỗ xa xa dưỡng thương.

Lại có một vị Bán Bộ Cự Kình muốn đuổi đến!

Sắc mặt Tô Quân và Yến Tử Vũ đều trở nên bắt đầu nghiêm túc. Bọn họ mặc dù có thể vô địch với thế hệ trẻ tuổi, nhưng mà so cùng Bán Bộ Cự Kình thì vẫn có chênh lệch không nhỏ.

Mặc dù Tu Tiên Giới có văn bản quy định rõ ràng, tu sĩ thế hệ trước không thể chủ động ra tay đối với tu sĩ thế hệ trẻ tuổi, nhưng đó là trong tình huống thông thường. Lưu danh Thánh Bia, chuyện này uy hiếp thật sự quá lớn, đã đủ để dẫn tới tu sĩ thế hệ trước không tuân theo quy củ để nhanh chóng loại trừ hắn.

Trong miếu cổ, linh khí càng ngày càng đậm đặc, toàn thân Phong Phi Vân đều bị linh khí bao bọc, khí tức trên người càng ngày càng cường đại. Từng đạo mệnh huyệt đang không ngừng nổ tung, bắn ra từng đạo hào quang.

- Rầm, rầm, rầm...

Tòa mệnh huyệt thứ hai trăm tám mươi mốt, mệnh huyệt thứ hai trăm tám mươi hai, mệnh huyệt thứ hai trăm tám mươi ba... Mỗi một tòa mệnh huyệt mở ra, lực lượng trên người liền cường đại hơn một phần.


Đến lúc ánh bình minh xuất hiện, trên người của hắn đã có ba trăm đạo hào quang đang nở rộ, ánh sáng lóng lánh chói mắt tỏa ra từ trong miếu cổ, chiếu rọi bốn phương tám hướng.

Có mấy vị cường giả tuyệt đỉnh Tô Quân và Vạn Tượng Tháp bảo vệ, một đêm này căn bản không có bất luận kẻ nào dám xông lên Tịch Thần Phong. Tất cả tu sĩ muốn loại trừ Phong Phi Vân cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Họ bị khí tức của tứ đại cường giả làm kinh động sợ hãi.

Nhưng mà một cỗ nguy cơ kia lại tịnh không hề biến mất, ngược lại càng ngày lại gần, khiến cho rất nhiều người đều có cảm giác bất an.

Đến đúng giữa trưa, Linh Mang trong miếu cổ càng cường thịnh hơn, từng đợt từng đợt linh khí bay lượn vờn quanh, ùa vào tuôn ra trong thân thể Phong Phi Vân.

Đan Linh Thạch trong hai tay Phong Phi Vân cũng đã bị hấp thu hơn phân nửa, thể tích của Linh Thạch từ to bằng nắm tay trở nên chỉ còn áng chừng bằng trứng chim bồ câu.

Trong thân thể Phong Phi Vân đã mở ra ba trăm ba mươi mệnh huyệt, trên đầu, ngực, hai tay, hai chân, lưng, dưới chân, lòng bàn tay cũng có mệnh huyệt được mở ra, toàn thân đều là đốm sáng.

Có đại đạo Thiên Âm ngân nga ở trong thân thể Phong Phi Vân, vang vọng cả Tịch Thần Phong.

Lại có âm thanh Phượng Hoàng gáy rõ ràng truyền ra, có một đám Hỏa Vân ngưng tụ trong không trung miếu cổ làm cho người ta có được cảm giác thần kì vô hạn.

Trời hiện dị tượng, Hỏa Vân và Phượng Hoàng gáy làm bạn, điều này khiến cho một mảnh xứ sở này đều sẽ phát sinh sự thay đổi đáng sợ.

Chung quanh Thánh Hồ có không ít thiên tài tuấn kiệt, họ đều bị những gì chứng kiến tận mắt và nghe thấy làm cho kinh ngạc. Bọn họ có một loại dự cảm nếu như để cho Phong Phi Vân đột phá cảnh giới, rất có thể sẽ đánh bại Nạp Lan Hồng Đào, lưu danh trên Thánh Bia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận