Linh Chu

Một ông lão đầu đầy tóc bạc bay đến phía trên cái hố thật lớn do vẫn thạch khoét thành, trong đôi mắt đột ngột xuất ra hai tia sáng màu sắc rực rỡ.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Một cánh tay màu đen thật lớn vươn ra từ trong cái hố thật lớn do vẫn thạch khoét thành, trực tiếp túm chặt ông lão này, kéo lão đi xuống. Lão bị một bóng đen hút khô huyết dịch, sau đó ném thi thể lên trên.

Ông lão này chính là một vị tôn sư cấp bậc Thiên Mệnh, giờ phút này cũng đã biến thành một khối thi thể lạnh như băng.

Thân thể Phong Phi Vân chấn động, hắn cũng xuất hiện đến phía trên cái hố thật lớn do vẫn thạch khoét thành, bồng bềnh đứng thẳng trong không trung, trong tay mang theo thanh Cự Đao, trên người vắn vèo đường nét của một con Long Ảnh màu trắng. Hỏa Diễm thiêu đốt trong đôi mắt, bống nhiên hắn bổ ra một đao.

Ánh đao như Cuồng Long!

Bàn tay vươn ra từ trong cái hố thật lớn do vẫn thạch khoét thành, trực tiếp bị đao mang chém vỡ.

Phong Phi Vân khí thế như cầu vồng, thân thể biến thành một tia sáng trắng lao đi xuống. Thân còn đang giữa không trung nhưng hắn lại liên tiếp bổ ra chín đạo đao lãng, Long Hoàng bốc lên chín tầng trời, đạo nọ so với đạo kia đều dũng mãnh hơn.

- Đó không phải Yêu Ma Chi Tử sao, hắn trở lại Vạn Tượng Tháp khi nào vậy?

- Nghe nói chuyện mấy ngày nay, những thiên tài thế hệ trẻ tuổi này thật sự là càng ngày càng đáng sợ, khiến cho tu sĩ thế hệ trước đều phải e ngại.

- Tà Linh trong cái hố do vẫn thạch khoét này lại đã vượt qua Thiên Bạn Địa Kiếp, giết tu sĩ thế hệ trước đều giống như xắt thức ăn. Yêu Ma Chi Tử không hổ là đương thời thiên tài hàng đầu, cũng dám nhảy vào lòng đất đi đánh một trận với Tà Linh kia.

...


Đây là một hồi đại chiến rung động rất lớn, vô số đao long trắng xóa lẫnnhau. Có những cổ trận đen tuyền nện ra tầng tầng lớp lớp, khiến cho một mảnh xứ sở Linh Bảo Tháp này đều bị đánh cho khắp nơi rạn nứt.

Một tiếng kêu thảm vang lên.

Một bóng đen uyển chuyển bay ra từ trong hố, nó phóng thẳng lên trời cao

- Phong Phi Vân, hôm nay coi như mạng ngươi lớn. Chờ ta củng cố cảnh giới, tu luyện ra pháp khí bổn mạng, nhất định sẽ đến đây gặp ngươi.

- Yêu tà phương nào, giết tu sĩ Vạn Tượng Tháp chúng ta lại còn muốn rời khỏi đây ư?

Ba học viên Chấp Pháp Đội cưỡi trên lưng dị điểu màu bạc cản đường, họ cầm ngân thương trong tay, chặn đường đi của Kỷ Thương Nguyệt.

- Phốc! Phốc! Phốc!

Ba tên học viên Chấp Pháp Đội này bị bóp nát, thân thể nổ tung, biến thành huyết vụ.

Kỷ Thương Nguyệt bị Phong Phi Vân bổ trúng lưng một đao, bị Long Hoàng đao khí xâm lấn nên bị thương không nhẹ. Giờ phút này không muốn ở lâu liền hóa thành một đạo cầu vồng màu đen, phá không bay đi.

Phong Phi Vân từ trong hố do vẫn thạch khoét đuổi theo ra, Kỷ Thương Nguyệt đã bay xa, ánh mắt nheo nheo lại

- Lực lượng thật đáng sợ, lại có thể nuốt chửng tu vi và huyết dịch của người khác, biến thành lực lượng của bản thân. Đây cũng là tu luyện thuật Tà Linh trong 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》.

《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》 tổng cộng chia làm ba quyển, trong đó "Linh Bảo quyển" liền nắm giữ ở trong tay Kỷ gia.

Phong Phi Vân cũng tu luyện "Bát Thuật Quyển" trong 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》, vẻn vẹn chỉ là tu luyện sơ qua tám thuật trong "Đại diễn thuật", cũng đã luyện ra ba loại Vô Thượng Thần Thông "Tru Thiên Hám Tiên Chùy", "Thiên Đấu Linh Đài", "Luân Hồi Tật Tốc" này.

Mặc dù, đó cũng là nhờ Phong Phi Vân có được bốn mươi Đạo Linh cảm giác, mới có thể phát huy ra được lực lượng đáng sợ như vậy. Nhưng mà cũng có thể thấy được 《 Mộ Phủ Tầm Bảo Lục 》 đáng sợ như thế nào.

Nuốt chửng lực lượng và huyết dịch người khác, phương thức tu luyện như thế quả thực giống như là cướp đoạt. Nếu như truyền ra ngoài, nhất định lọt vào cả Tu Tiên Giới vây công.

- May là nàng vừa mới vượt qua Địa Kiếp, bị trọng thương, hơn nữa tu vi còn chua kịp củng cố. Bằng không ta không có khả năng dễ dàng đánh bại nàng như vậy.

Phong Phi Vân mơ hồ cảm giác được, một kẻ địch đáng sợ chính là đang cấp tốc trưởng thành, cuối cùng có một ngày sẽ làm cho cả Thần Tấn Vương Triều đều phải run rẩy.

Nữ nhân Kỷ gia, quả nhiên không đụng vào được.

...

...


Bất kể là Lệnh Đông Lai, hay là Kỷ Thương Nguyệt, hai người kia hiện tại đều khiến cho Phong Phi Vân rất đau đầu. Nếu muốn không đau đầu, nhất định phải mau chóng đột phá cảnh giới.

Mà trước khi đột phá cảnh giới, Phong Phi Vân tính toán lại sấm Vô Lượng Tháp!

Mỗi khi xông qua một tầng Vô Lượng Tháp, đều sẽ nhận được bản thân phần thưởng của Vô Lượng Tháp, đồng thời lực lượng tăng lên. Đó chính là cảnh giới tăng lên, hoặc là thiên tư tăng lên...

Hơn nữa cảnh giới càng thấp, sau khi xông qua lại được phần thưởng cũng càng lớn.

Bên ngoài Vô Lượng Tháp có vẻ tương đối yên tĩnh, chỉ có ông lão mặc đạo bào kia vẫn còn đang canh chừng.

Học viên Vạn Tượng Tháp đều đã vội vàng đi giết chết Thi Tà, đổi điểm tích lũy. Rất nhiều người đều là đi ra ngoài mấy tháng đều không trở lại, số người xông vào Vô Lượng Tháp tự nhiên ít đi.

Lần trước Phong Phi Vân lấy tu vi Thần Cơ đỉnh cao xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ sáu, tạo thành chấn động lớn lao.

Ông lão mặc đạo bào kia đối với Phong Phi Vân có trí nhớ đặc biệt sâu sắc. Nhìn thấy Phong Phi Vân lại xuất hiện lần nữa bên ngoài tháp, lão mở mắt ra, mỉm cười:

- Phong Phi Vân, ngươi lại tới xông vào Vô Lượng Tháp ?

Phong Phi Vân cười gật đầu!

- Vẫn chưa đột phá Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng à ?

Ông lão mặc đạo bào vô phương nhìn ra tu vi của Phong Phi Vân, cho nên mới hỏi như vậy.

- Vẫn chưa!

Phong Phi Vân đáp.


Ông lão mặc đạo bào nhướng mày, lên tiếng nhắc nhở:

- Trước khi vượt qua Địa Kiếp, đạt tới tu vi Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, có lẽ không nên xông vào tầng thứ bảy.

Phong Phi Vân hỏi:

- Tại sao lại như vậy?

- Chưa từng có người có thể dưới thiên mệnh mà xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy. Coi như là cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, từ xưa đến nay số người xông qua tầng thứ bảy cũng cực kì ít ỏi đến đáng thương.

Ông lão mặc đạo bào rất xem trọng Phong Phi Vân, sợ hắn cậy mạnh quá đáng rồi ngã xuống ở trong Vô Lượng Tháp thì liền rất đáng tiếc.

Lão lại nói:

- Với thiên tư của ngươi, nếu như đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, có lẽ có xông qua Vô Lượng Tháp tầng thứ bảy thì vẫn có thể.

Phong Phi Vân suy nghĩ một chút, sau đó vẫn kiên trì mà bảo:

- Đa tạ tiền bối nhắc nhở, ta chỉ là muốn nhanh chóng đến xem chính mình còn kém bao nhiêu mới có thể xông qua được. Nếu như thật sự xông không qua, tự nhiên sẽ lui về.

Ông lão mặc đạo bào gật đầu, sau đó liền lại nhắm hai mắt, tĩnh tâm tu luyện, đạo khí trên người chìm nổi, giống như cây tùng xanh trên đỉnh núi, cực kì tự nhiên linh động.

Phong Phi Vân cũng trực tiếp đi vào khe núi, chỉ chờ cửa tháp mở ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận