Linh Chu

Một thứ là thanh bạch kiếm dài ba trượng, một vật là nửa đoạn gỗ mục, một cái là một tòa Thiết Tháp, còn có hai kiện đều là Linh Châu xanh tím, nửa xanh nửa tím màu sắc diễm lệ, uy lực có thể san bằng một thành, phá vỡ một quả núi.

Lệnh Đông Lai là một người có được mạng lớn.Năm món Linh Khí này đều là hắn xông vào trong di chỉ Thượng Cổ nhặt được. Không chỉ có những Linh Khí này, vẫn còn có rất nhiều Linh Thạch, linh đan, mật quyển và công pháp.

Năm món Linh Khí tựa như năm vầng mặt trời nhỏ, ánh sáng tỏa ra cực kì chói mắt. Chúng được Lệnh Đông Lai dùng hai tay nâng, trên bàn tay ngưng tụ ra một cái Thái Thanh Bát Trận Đồ.

Năm món Linh Khí liền Huyền Không dựng lên trên trận đồ, đánh vào Thánh Bia màu đen kia.

Một màn này khiến cho vô số người đều phải chấn động. Thiên tài cấp bậc Sử Thi đánh nhau, quả thực có thể hủy diệt một tòa thành trì.

- Lệnh Đông Lai thiên tư tuyệt đỉnh, số mệnh đương thời không người có thể sánh bằng. Từng có một vị Tán Nhân Đạo gia muốn nhận hắn làm đồ đệ, nhưng mà lại bị hắn cự tuyệt.

- Coi như là nhân vật cấp bậc thiên tài đều không có khả năng đồng thời mang theo năm món Linh Khí ở trên người. Tu sĩ thế hệ trẻ tuổi có thể có được một kiện Linh Khí, cũng đã có khả năng xưng vương xưng bá. Nhưng mà hắn lại đồng thời xuất ra năm món Linh Khí, thật sự là làm cho người ta hâm mộ.

- Phong Phi Vân cũng rất cường đại, đều đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết, lại vẫn dũng mãnh như thần long vậy. Đã từng là thiên tài hàng đầu Thần Tấn Vương Triều thật đúng là không thể xem thường, ít nhất trong khi tu vi của hắn còn chưa giảm xuống đến trình độ nhất định, có muốn động vào người hắn cũng sẽ không có món gì ngon ăn.

Những người lúc trước vốn khinh thường Phong Phi Vân, giờ phút này một câu nói đều nói không ra lời.


Tu sĩ trong Cổ Thành đã trốn ra ngoài thành, sợ hãi hai người đại chiến rồi sẽ hủy diệt một tòa Cổ Thành này.

Trong một tòa Cổ Thành này mặt đất đang rung động, những đoạn tường Cổ Thành đang sụp đổ, những bức tường nhà gỗ biến thành vách đổ, Linh Khí dao động, khiến cho trời cao thất sắc.

Thái Thanh Bát Trận Đồ nâng năm món Linh Khí, hào quang chói mắt. Chúng cưỡng lại được với Thánh Bia màu đen, có một loại cảm giác nó sẽ bay dựng lên để trấn áp ngược lại.

Phong Phi Vân đứng ở trên bầu trời, chân đạp Thánh Bia màu đen, một chưởng đặt trên Thánh Bia màu đen, từ trên bàn tay đánh ra hơn tám nghìn con dị thú chiến hồn. Dẫn đầu đúng là con Kim Nghê có được huyết mạch Thượng Cổ Thánh Thú, thân cao vài trăm thước, đầu sư tử, bán long thân, toàn thân đều bộc phát ra hào quang vàng chói.

Hơn tám nghìn đầu dị thú chiến hồn đều đã đánh nát ” Thái Thanh Bát Trận Đồ “ đang nện vào trên Thánh Bia màu đen. Chúng tựa như những ngôi sao đầy trời rơi xuống, Thánh Bia màu đen lấy thế nghiền nát vạn vật ầm ầm đè ép đi xuống.

Năm món Linh Khí mặc dù mạnh mẽ, nhưng vẫn không đánh lại được Thánh Bia màu đen, bị đánh cho từ trên trời rơi xuống, hào quang lờ mờ.

Lệnh Đông Lai vang bàn tay lên, thu hồi năm món Linh Khí, thân thể biến thành một vệt sáng xanh, như hóa thân của Thanh Liên. Chỉ thoáng chớp mắt hắn liền bay đến ngoài mấy chục dặm, hai mắt nheo lại còn trong lòng thầm nghĩ, Phong Phi Vân mặc dù đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết, nhưng mà thật sự có tu vi Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng. Khi mà tu vi còn chưa có mất đi bao nhiêu, nếu như hiện tại đánh một trận cùng hắn thì thật sự rất có hại.

Lệnh Đông Lai ánh mắt biến hóa, đang suy tư cái gì đó.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Thánh Bia màu đen đánh cho mặt đất sinh ra một cái hố sâu hơn mười thước, có vô số vết rạn từ cái hố chậm chạp lan tới, khiến cho nửa Cổ Thành đều đua nhau đổ vỡ.

Khối Thánh Bia màu đen này đúng là pháp khí bổn mạng "Vũ Hóa Đài" của Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân phất ống tay áo xuất một chiêu, liền thu lại hơn tám nghìn con dị thú chiến hồn. Hắn vươn một tay, nhẹ nhàng nâng Vũ Hóa Đài, trên người có Linh Mang trắng xóa bao trùm thân thể, nhưng mà lại không che dấu được một gương mặt tái nhợt kia

- Tốc độ của ngươi trở nên nhanh hơn.

- Phong Phi Vân, hai năm nay đồng thời với việc ngươi đang tiến bộ thì ta cũng đang tiến bộ. Ta biết tốc độ của ngươi nhanh cho nên ta cũng tu luyện ra một chiêu Đạo Môn gấp rút 'Tam Thanh Thăng Tiêu'. Đó chính là kết hợp Tam Tắc Đạo Ngôn mà ngộ ra, đủ để đuổi sao cản trăng.

Lệnh Đông Lai chân đạp Tam Thanh Chi Khí, chắp hai tay sau lưng, tư thế oai hùng lỗi lạc, có phong thái của anh hào cái thế.

- Ta cũng muốn nhìn 'Tam Thanh Thăng Tiêu' của ngươi rốt cuộc có nhanh bằng 'Luân Hồi Tật Tốc' của ta hay không.


Phong Phi Vân nói.

Nhưng Lệnh Đông Lai không tiến về phía trước, ngược lại bồng bềnh lui về phía sau. Hắn vừa lui vừa cất cao giọng nói:

- Kỷ cô nương, Phong Phi Vân đều đã đi ra từ trong Vạn Tượng Tháp. Con ma ốm này liền giao cho ngươi thu thập. Ta có chuyện quan trọng, phải đi trước một bước.

Lệnh Đông Lai khẽ mỉm cười, chân đạp Tam Thanh Chi Khí, dưới chân trải ra một dòng Tiên Hà. Hắn bồng bềnh đạp sông đi, cũng khá thong dong, nhưng mà tốc độ cũng rất khoái. Khi hắn bước ra bước thứ ba thì cũng đã biến mất ở cuối bầu trời.

Đây là hắn muốn mượn tay Kỷ Thương Nguyệt để loại trừ Phong Phi Vân.

Sau khi Lệnh Đông Lai đi, Phong Phi Vân liền rơi xuống trên cỗ Cổ Xa vàng nhạt, thân thể cũng có hơi lắc la lắc lư, sắc mặt càng khó nhìn hơn. Nó trắng tựa như tờ giấy.

- Khụ khụ!

Phong Phi Vân hai tay ngưng tụ ra linh khí của Tử Phủ, trấn áp chỗ Diêm vương ấn ký trên ngực, nhưng mà lại cũng không có một chút hiệu quả, Diêm vương ấn ký kia khuếch tán càng lợi hại hơn.

- Lại muốn đoản mệnh một tháng.

Phong Phi Vân lầu bầu nói, vừa nói liền lại bắt đầu ho khan.

Nửa Cổ Thành đều bị hủy diệt, nhưng mà trong đám loạn thạch kia lại còn có một nữ nhân đang uống rượu. Một bàn, một ghế, một bình rượu, một chén, tất cả không tổn hại mảy may, ngay cả một ít tro bụi cũng không có.


Chén rượu đặt ở trên bàn.

Lọc cọc!

Người nữ nhân yểu điệu động lòng này đang chậm rãi đi tới, trên người nàng mang theo cả linh khí và tà khí, chiếc áo bào đen bay phấp phới trong gió thu, đôi mắt tím vô cùng yêu dị làm cho người ta không nhịn được phải lui về phía sau.

Kỷ Thương Nguyệt!

Phong Phi Vân nhìn chăm chú nữ nhân đang bước một đi tới, không có nửa phần kinh ngạc. Hắn đã sớm biết rõ nàng ngồi ở cối phố uống rượu, trên mặt chỉ có nụ cười miễn cưỡng mà nói:

- Thật đúng là dậu đổ bìm leo, khụ khụ, ngươi cũng muốn ra tay đúng vào lúc này ?

- Vậy ngươi cho rằng thế nào?

Kỷ Thương Nguyệt vẫn như vậy,lạnh lùng vô tình.

Nàng bước đi trên đống gạch đá vụn đổ nát, từng bước một mà dấu chân đã đi tới. Tà Linh Chi Khí bao phủ ở trên người, mà ngay cả trên đầu đều đang đội một cái nón rộng vành lớn màu đen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận