Linh Chu

Tấn Hà Đồng Lô có lực lượng dung thiên nạp địa, từng có một vị lão tổ Phong gia sử dụng Đồng Lô, nhét cả một quả núi lớn vào bên trong, rồi luyện hóa thành một khối Ngoan Thiết to như nắm tay.

Phong Hàn Nghiêu chân dẫm một mảnh Long Quyển đại phong ( cơn lốc lớn), thân thể tựa như lá rụng trong gió. Lão đánh ra Tấn Hà Đồng Lô đã giết chết một tảng lớn tu sĩ Đệ Thất Điện Sâm La.

Cự Kình Đệ Thất Điện tung ra một huyết sắc chưởng ấn nện xuống ầm ầm, trực tiếp đập vào trên Tấn Hà Đồng Lô, làm phát ra một tiếng leng keng hữu lực, tựa như lôi thần giáng xuống đỉnh núi.

- Phốc!

Phong Hàn Nghiêu dù sao cũng đã già, huyết khí trôi đi khá nhiều. Lão bị một chưởng này nện đến thổ huyết, muốn bay ngược chạy trốn.

Đạo huyết sắc chưởng ấn thứ hai lại phóng ra ầm ầm, đầy trời đều là huyết mang. Những vòng tròn rất giống làn sóng gợn rung động lại một lần nữa đánh cho Phong Hàn Nghiêu phun ra một ngụm máu tươi.

- Ha ha! Cự Kình Phong gia có chiến lực thật sự quá yếu, cho dù đã xuất ra Linh Khí, cũng vô lực xoay chuyển tình thế. Hôm nay phải để thây lại trong tay Lục Quân ta.

Lục Quân là một trong các hộ điện Pháp Vương của Đệ Thất Điện, cũng là Cự Kình tu luyện năm trăm trở lên, lực công kích tại Đệ Thất Điện có khả năng xếp vào năm bậc hàng đầu.

Hai vị Cự Kình đại chiến, lực lượng lan đến cực kì khủng bố. Có quả núi cao bị sụp đổ theo, đá lăn loạn xuống, cây cổ thụ biến thành những mảnh nhỏ. Chỉ tùy tiện dư âm làn sóng kia cũng đã đáng sợ như giống như Địa Ngục Tử Mang ( ánh tím địa ngục), hủy diệt tất cả mọi thứ.


Phong Hàn Nghiêu không ngăn được công kích của Lục Quân đành liên tiếp bại lui, mũ mãng trên đầu đều vỡ tung, tóc bạc rủ rơi xuống.

Phong Phi Vân lạnh lùng nhìn trận Cự Kình đại chiến này. Đối với ba vị lão tổ Phong gia kia thì hắn cũng không có một chút thiện cảm, ba lão hỗn đản tham lam mà thôi. Chỉ vì Cưu Cửu Quái Bào do mẫu thân lưu lại mà đem trục xuất Phong Phi Vân khỏi Phong gia, sai người nhốt gia gia, phái người đi truy bắt phụ thân.

Vì luyện hóa Cưu Cửu Quái Bào, thậm chí không tiếc sức muốn vây giết Phong Phi Vân. Những cừu hận này, Phong Phi Vân đều khắc sâu ghi nhớ ở trong lòng. Cho dù tu sĩ Đệ Thất Điện không giết ba lão cẩu này, nếu như hắn có cơ hội thì tất nhiên cũng sẽ ra tay giết người.

Khi sư diệt tổ thì đã làm sao, ngươi bất nhân trước, đừng trách ta bất nghĩa.

Nhưng mà đối với các đệ tử Phong gia khác, Phong Phi Vân lại không có loại cừu hận này, có đôi khi thậm chí sẽ ra tay cứu giúp.

- Lục Quân, Đệ Thất Điện các ngươi khinh người quá đáng, không phải là muốn đoạt Cưu Cửu Quái Bào, hà tất ra tay đối với những bé gái và anh tài trẻ tuổi vô tội Phong gia ?

Một đạo ánh vàng rực rỡ bay ra từ trong Huyền Tinh Phúc Địa, vị lão tổ thứ hai của Phong gia cũng bay ra, cùng với Phong Hàn Nghiêu đồng thời bắt đầu chiến đấu với Lục Quân.

Ba vị Cự Kình cùng đánh chung một chỗ.

Hai vị Cự Kình Phong gia, khó khăn lắm mới chặn được một mình Lục Quân.

Đồng thời đối đầu hai vị Cự Kình, Lục Quân lại càng đánh càng hăng. Chiến khí toàn thân đều ngưng tụ thành một tầng mây, cười thoải mái mà nói:

- Hai lão thất phu các ngươi này, thủ đoạn so với Đệ Thất Điện chúng ta cũng chẳng quang minh được hơn là bao. Năm đó vì chiếm lấy Cưu Cửu Quái Bào, chính là ngay cả tiểu bối gia tộc của chính mình đều phải ra tay giết chết.

Hai vị Cự Kình Phong gia đều có sắc mặt âm trầm, đều tự xuất ra một kiện Linh Khí, đồng thời nện thẳng về hướng Lục Quân ở phía trước, làm cho lớp bùn trên mặt đất bị thổi lên cao trăm trượng.

Đây là đại chiến của cấp bậc Cự Kình, quả thực làm cho người ta sợ hãi. Tu sĩ còn chưa đạt tới cấp bậc Cự Kình, nếu như nhúng tay thì sẽ bị giết chết tươi trong nháy mắt.

Bên ngoài Huyền Tinh Phúc Địa đã lâm vào một cảnh hoàn toàn hỗn loạn.

Ánh mắt Phong Phi Vân chợt khựng lại. Hắn thấy một thiếu nữ vung tay vung chân chạy ra từ trong Huyền Tinh Phúc Địa. Thiếu nữ này cũng áng chừng mười ba, mười bốn tuổi, vóc dáng thanh tú, khuôn mặt trắng nõn mũm mĩm, đôi mắt tròn xoe tựa như bồ đào màu đen thạch anh.

Phong Phi Vân lúc đầu vừa nhìn, thật đúng là cũng không nhận ra nàng ngay được. Cho đến lúc nhìn thấy con Bạch Miêu Nhi trong lòng nàng thì mới dám khẳng định thiếu nữ duyên dáng yêu kiều lại chính là Tiểu Tà Ma.


Hai năm trôi qua, cái đuôi nhỏ đã từng đi theo phía sau lưng hắn đã cao lên khá nhiều. Mà ngay cả bộ ngực đều đã bắt đầu có hơi nhú lên. Nữ hài tử phát dục thì trong thời gian hai năm này sẽ đột nhiên liền trưởng thành, từ một tiểu La Lỵ dễ thương, biến thành một thiếu nữ xinh đẹp dung mạo thanh nhã.

Nhìn thiếu nữ dịu dàng ít nói mà thanh nhã như vậy, ai mà biết nàng chính là Tiểu Tà Ma tà khí kinh hoàng kia ?

Tiểu Tà Ma mắt nhung sáng ngời thanh nhã, trong tay lấy ra một cái túi Lưu Kim màu tím. Một đám mây màu tím ùa ra từ trong túi. Nó bao bọc lấy một trăm ba mươi bốn nữ nhân Phong gia kia vào trong đám mây màu tím.

- Thu hoạch!

Đám mây màu tím lui về như nước thủy triều, rồi thu vào trong Lưu Kim túi. Một sợi dây vừa quấn lấy, liền lại bị nàng buộc lại ở trên vòng eo nhỏ

- Đại công cáo thành.

- Lớn mật, cũng dám cứu đi nữ nhân Phong gia, giao ra cho ta đây.

Vạn Hương Sầm biến thành một mảnh hoa vũ, mang theo hương thơm đầy người mà bay về hướng Tiểu Tà Ma.

Có mười hai ông lão cảnh giới Thiên Mệnh, theo sát ở phía sau Vạn Hương Sầm, như mười hai đạo khói bụi màu đen, cuồn cuộn cuốn lại đây.

- Ha hả, đến a! Đến a! Bắt được ta, ta liền cho ngươi. Thơm quá, thơm quá, không chịu được, thật sự là không chịu được!

Tiểu Tà Ma thụt thò đầu lưỡi, liếc mắt nhìn Vạn Hương Sầm rồi xoay người liền chạy.


Meo meo! Meo meo!

Bạch Miêu Nhi bay ra từ trong lòng nàng, trên người bốc lên một đám hào quang màu trắng. Đến khi hào quang tan hết, Bạch Miêu Nhi liền đã lớn chừng như con cọp vậy. Nó có chín cái đuôi, trên trán vẫn còn hiện rã những đường hoa văn như một chữ "Cửu". Meo meo

Trên trán con cọp là hình chữ "Vương", trên trán con mèo Đạm Đạm chính là chữ "Cửu".

- Mỹ nữ, cúi chào!

Tiểu Tà Ma ngồi ở trên lưng Đạm Đạm, vững vàng đi lên trên bốn phiến Hỏa Vân, nó bay lên không. Còn nha đầu kia vẫn còn xoay người, vẫy tay cáo biệt tươi cười đối với Vạn Hương Sầm.

Đạm Đạm có tốc độ phi hành cực nhanh, coi như Vạn Hương Sầm là cấp tu sĩ khác mà cũng kém thật xa không đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Tà Ma trốn.

- Tiểu Tà Ma Phong gia, sớm muộn sẽ có một ngày, ta muốn ngươi không cười nổi.

Vạn Hương Sầm mang theo một làn gió thơm, bay xuống từ giữa không trung, rồi đứng ở trên tột đỉnh núi, nhìn chăm chú thiếu nữ cưỡi miêu nhi ở phía chân trời kia, trong mắt nhung lộ vẻ sắc lạnh.

Gió thu lạnh lùng, thổi cho mái tóc xanh của Vạn Hương Sầm tung bay.Mà ngay cả những sợi tóc mảnh mai kia cũng tỏa ra hương thơm mê người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận