Linh Chu

Tất cả mọi người nhìn xung quanh như muốn tìm cho ra người đã nói câu đó, nhưng mà những người ở đây thật sự là quá nhiều, làm sao biết được người nào đã mở miệng.

Nhưng mà Phong Phi Vân lại biết là ai, hướng về trong đám người kia tìm cho ra tên thiếu niên lạc phách nọ, hắn vẫn ôm thanh thiết kiếm rỉ sắt của hắn, đứng nghiêm nghị trong đám người kia thật giống như một khối nham thạch hằng cổ bất động.

Mà liền sau đó một khắc khối nham thạch này lại biến mất, khi hắn xuất hiện lần nữa trước mắt mọi người thì hắn đã đứng ở trên võ đài, vẫn đứng thẳng không nhúc nhích làm cho người ta cảm thấy như một cái cây khô tĩnh lặng.

Phong Tiên Tuyết đã lui ra khỏi võ đài, ánh mắt của nàng lại nhìn chăm chú dồn dập vào tên thiếu niên lạc phách kia, thiên hạ sao lại có thể có người có tốc độ nhanh như vậy chứ, hắn rõ ràng là đã đứng ở bên ngoài võ đài nhưng ngay cả một cái bóng cũng không thấy thì hắn đã tiến vào trong võ đài.

Loại tu vi này thật sự có chút không thể tưởng tượng được, không giống như tu vi của một đám thiếu niên nên có!

- Ngươi biết hắn sao?

Lúc trước rõ ràng là Phong Tiên Tuyết đã thấy Phong Phi Vân nói chuyện rất vui vẻ với tên thiếu niên lạc phách này cho nên mới có câu hỏi như vậy.

- Biết, nhưng không biết rõ lắm!

Phong Phi Vân thờ ơ trả lời, lúc này ánh mắt của hắn hoàn toàn là đang tập trung vào tên thiếu niên lạc phách kia.

Phong Tiên Tuyết đưa cánh tay ra nắm lấy cổ của Phong Phi Vân, kéo hắn từ trên thạch đài bên cạnh võ đài xuống hỏi:


- Rốt cuộc thì ngươi nhìn ra được manh mối gì rồi?

Phong Phi Vân cũng không hề tức giận với nàng, từ trong cánh tay của nàng giãy giụa ra, nghiêm nghị nói:

- Đương nhiên là có manh mối rồi, muội xem tên thiếu gia kia quả thực là rất nghèo túng, quần áo mặc trên người ít nhất cũng giặt sạch hơn trăm lần, đôi giày rơm mang trên chân cũng xém thủng đến tận tim, còn có thiết kiếm trên tay, quả thực là ngay cả thiêu hỏa côn cũng không bằng, ít nhất thì ta tuyệt đối sẽ không dùng thanh kiếm hư như vậy.

- Nói nhảm, điều này cần gì ngươi nói, chỉ cần ai có mắt cũng điều nhìn thấy, hắn đích xác là rất nghèo túng, hơn nữa nhất định là đã chạy một đoạn đường rất xa, ta dám khẳng định hắn là đi bộ tới Tử Tiêu phủ thành.

- Cái này cũng bị muội nhìn ra?

Phong Phi Vân mang theo mấy phần kinh ngạc, hắn vốn cho Phong Tiên Tuyết nhất định là một mỹ nhân ngực to nhưng không có đầu óc, không ngờ nàng vẫn có mấy phần nhãn lực như thế.

Phong Tiên Tuyết liếc hắn một cái, nói:

- Ngươi không nhìn thấy trên lưng hắn còn mang một túi lương khô sao, quần áo trên người hắn vẫn dính đầy bùn đất và bụi bậm. Trên hông hắn vẫn còn treo một đôi giày rơm, vậy hẳn là hắn đã chuẩn bị vì phải lên đường gấp rút.

- Hiển nhiên là nhìn thấy, nhưng mà muội không cảm thấy thật kỳ quái sao?

Phong Phi Vân hỏi ngược lại.

Phong Tiên Tuyết hơi nhíu mày, ngạc nhiên nói:

- Cái cái gì kỳ quái chứ?

- Phong gia chính là đại gia tộc đứng đầu Nam thái phủ, phàm là con cháu Phong gia thì không người nào không phải giàu có cao quý, coi như là con cháu hệ thứ cũng không có nghèo túng như vậy, cái này vẫn không kỳ quái sao?

Phong Phi Vân nói.

- Quả thực là có chút kỳ quái.

Phong Tiên Tuyết gật đầu, lại nói:

- Ngươi cũng chỉ nhìn thấu được một chút manh mối đó thôi sao?


- Đương nhiên không chỉ như vậy rồi, muội xem phía sau lỗ tai của hắn còn có in một vòng cổ văn, cái vòng cổ văn này trông thế nào cũng cảm thấy rất quen, hình như đã nghe nói qua ở đâu rồi.

Phong Phi Vân nói.

Phong Tiên Tuyết cũng nhìn chằm chằm về phía sau tai của tên thiếu niên lạc phách kia, càng nhìn chăm chú thì càng làm cho nàng hoảng sợ.

Cái vòng cổ văn này có hình dáng như miệng của một con hung thú cổ nhãn, tuy là đen kịt nhưng lại hiện ra vẻ phức tạp rõ ràng, có một thanh ấn kiếm xuyên qua giữa vòng cổ văn thật giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng người.

Cái vòng cổ văn này ẩn sâu ở phía sau tai, nếu không quan sát tỉ mĩ thì căn bản là không cách nào phát hiện được, nhưng một khi nhìn ra được vòng cổ văn này thì lại làm cho người ta kinh hồn bạt vía.

“Đây là ký hiệu của Thái thượng đoạt mệnh cung.”

Phong Tiên Tuyết kinh hô thành tiếng, quay về trên võ đài kêu lên:

- Cẩn thận! Có sát thủ!

Nhưng cuối cũng cũng đã muộn, thanh âm của Phong Tiên Tuyết vừa mới vang lên thì tên thiếu niên lạc phách liền xuất kiếm, nhưng thanh âm của nàng còn chưa hạ xuống thì tên thiếu niên lạc phách cũng đã thu kiếm.

Thiết kiếm vừa xuất ra vừa thu lại, tốc độ mắt thường đều không cách nào bắt kịp.

"Phốc!"

Phong Vũ đã đạt đến cảnh giới tiên căn sơ kỳ thậm chí ngay cả cơ hội gào thảm cũng không có, khí tức cũng đã đoạn tuyệt, yếu hầu bị một thanh kiếm cắt đứt, ngửa đầu ngã xuống trong vũng máu.


Biến hóa này đều nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người!

- Tài tuần đời thứ năm Phong gia thực sự là rất buồn cười!

Tên thiếu niên lạc phách lẩm bẩm, ngồi xổm xuống mà không coi ra gì, ở trên thi thể của Phong Vũ lục lọi, rất nhanh sau đó liền từ trong ngực Phong Vũ lấy ra một thẻ tre màu trắng.

Miếng thẻ tre ấy dài khoảng một bàn tay, rộng hai ngón tay, trên thẻ tre hình như có ghi khắc huyền văn đồ khắc gì đó!

Tên thiếu niên lạc phách cầm thẻ tre nhìn một chút, gật đầu rồi liền cất vào trong ngực, rất rõ ràng là mục đích hắn giết người chính là vì thẻ tre này.

- Hắn tuyệt nhiên không phải là con cháu Phong gia, mọi người mau xuất thủ bắt tên tặc nhân này lại.

Một người con cháu Phong gia phản ứng lại, quát to một tiếng rồi cùng với ba con em trẻ tuổi có tu vi không tầm thường xông vào trong võ đài, cùng nhau đánh ra một đạo linh quang ngăn cản lối đi của tên thiếu niên lạc phách.

"Phốc, phốc, phốc, phốc!"

Tên thiếu niên lạc phách ấy ngay cả kiếm cũng không xuất, bước chân cũng không dừng lại mà chỉ trực tiếp đi xuyên qua, xung quanh cơ thể hắn tản ra sát khí làm cho bốn gã con cháu Phong gia kia đều bị đánh chết toàn bộ.

Bốn người thất khiếu lưu huyết (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng đều bị xuất huyết), trái tim bị nghiền nát không có một chút cơ hội sống sót.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận