Linh Chu

- Ngươi còn không biết xấu hổ, dám nói vậy sao!

Bắc Minh Mặc Thủ dần bình tĩnh lại, dù sao chuyện cũng đã xảy ra, chỉ có thể nghĩ biện pháp tận khả năng lớn nhất đền bù, không cho mối họa lan đến trên người mình.

Trong mắt Bắc Minh Thương mang theo vẻ âm tàn, nói:

- Đại ca không cần lo lắng, ta điều động người canh giữ ở chín quan, bảy mươi hai trọng trấn, càng thỉnh động cao thủ Tà Đạo Ám Vực đuổi giết Yêu Ma Chi Tử, nếu có thể điều động nhân vật cấp bậc nửa bước cự kình và cự kình trong gia tộc ra tay, tin tưởng rất nhanh có thể gạt bỏ Yêu Ma Chi Tử.

- Thành sự không có bại sự có thừa.

Bắc Minh Mặc Thủ trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó lại trở nên tâm bình khí hòa, nhẹ nhàng vuốt ngọc ban chỉ trên ngón tay, nói:

- Long Xuyên Phượng đã quay lại Thần Đô.

- Cái gì? Lão gia hỏa Thần Vương kia rõ ràng trở về rồi sao?

Trên mặt Bắc Minh Thương mang theo vài phần sợ hãi.

Thần Vương chính là vương gia phong vương duy nhất ở Thần Tấn vương triều, địa vị còn cao hơn cả "Tam công", mặc dù rời khỏi Thần Đô đã gần hai trăm năm, nhưng trong tay vẫn nắm giữ lấy lực lượng khổng lồ, chính là người mà Bắc Minh Mặc Thủ kiêng kỵ nhất trong triều.

Trong mắt Bắc Minh Mặc Thủ mang theo hào quang đa mưu túc trí, nói:


- Long Xuyên Phượng từng muốn muốn cho Yêu Ma Chi Tử trở thành người thừa kế Thần Vương đời sau, ngân ngân, chỉ tiếc Yêu Ma Chi Tử lại trúng Diêm Vương Hủ Huyết, tuổi thọ không nhiều, Long Xuyên Phượng mới không thể không thôi. Nhưng hai người dù sao cũng có tình thầy trò, nếu chúng ta điều động tu sĩ cấp bậc nửa bước cự kình đi giết Yêu Ma Chi Tử, khẳng định không thể gạt được tai mắt của Long Xuyên Phượng, hắn tất nhiên sẽ ra tay, phái ra bao nhiêu người, sẽ chết bấy nhiêu.

- Huống hồ, ta mới nhất nhận được tin tức, Yêu Ma Chi Tử đã trở thành người thừa kế Phong gia, tất nhiên sẽ được chân nhân kia của Phong gia thủ hộ, tuy rằng ta không biết người này tu vị đạt đến mức độ nào, nhưng lấy lực lượng chân nhân, cho dù đang ở Nam Thái Phủ xa xôi, cách một mảnh hư không mấy chục vạn dặm đánh chết một vị cự kình tuyệt đối không thành vấn đề.

Bắc Minh Thương nói:

- Đại ca có ý là chúng ta không thể ra tay, chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn Yêu Ma Chi Tử nhảy nhót trước mắt mình sao?

Bắc Minh Mặc Thủ lắc đầu, nói:

- Tuyệt đỉnh cường giả thế hệ trước ra tay, có lẽ Long Xuyên Phượng và vị chân nhân kia của Phong gia sẽ tức giận, nhưng nếu là một đời tuổi trẻ ra tay, coi như là Long Xuyên Phượng và chân nhân cũng không thể nói gì hơn, dù sao lấy thân phận của bọn hắn, cũng tuyệt đối sẽ không can thiệp vào một đời tuổi trẻ tranh hùng.

Bắc Minh Thương cười ha ha, nói:

- Đại ca nói rất đúng, giết gà sao lại dùng đao mổ trâu, Yêu Ma Chi Tử cho dù đã từng là Thần Tấn vương triều đệ nhất thiên tài, nhưng bây giờ đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết, có lợi hại đi nữa thì có thể lợi hại bao nhiêu? Bắc Minh phiệt ta tuổi trẻ tài tuấn quá nhiều, có thể đánh chết hắn cũng không ít.

Nếu hắn biết rõ Bắc Minh Họa Kích, một trong "Bắc Minh tứ thiếu gia" cũng bị Phong Phi Vân đánh bại dễ dàng, đoán chừng hắn cũng không lạc quan vậy rồi.

Bắc Minh Mặc Thủ nhẹ gật đầu, nói:

- Nói việc này cho Phá Thiên, ta tin tưởng hắn sẽ rất cam tâm tình nguyện giết Thần Tấn vương triều đệ nhất thiên tài.

"Phá Thiên" trong miệng hắn chính là đệ nhất cường giả một đời tuổi trẻ Bắc Minh phiệt, "Bắc Minh Phá Thiên", cũng là thiên tài cấp bậc sử thi bài danh thứ tư trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》.

Bắc Minh Thương đại hỉ, nói:

- Phá Thiên nếu ra tay, Yêu Ma Chi Tử tuyệt không có đường sống.

Bắc Minh Thương kích động rời đi, lại bị Bắc Minh Mặc Thủ gọi lại, nói:

- Còn có một việc, ngươi phải đi làm.

- Đại ca, chuyện gì?

- Thường nói danh không chánh, ngôn không thuận. Nói cho tất cả mọi người ở Thần Đô biết, Yêu Ma Chi Tử sắc đảm ngập trời, vậy mà bắt đi Tiêu Tiên Tử, Bắc Minh phiệt chúng ta nguyện ý giúp Thần Vương thanh lý môn hộ, giết loại dâm đồ không biết liêm sỉ này.


Bắc Minh Mặc Thủ thản nhiên nói.

Bắc Minh Mặc Thủ một chiêu này xem như nhất cử lưỡng tiện, thứ nhất: có thể giá họa tất cả mọi chuyện lên trên người Phong Phi Vân.

Thứ hai: tất cả mọi người biết rõ Yêu Ma Chi Tử là Thần Vương truyền nhân, hành vi không dạy dỗ tốt đệ tử này, sư phụ của hắn có phải nên chịu trách nhiệm lớn nhất không?

Bắc Minh Mặc Thủ một chiêu này chính là đang đánh một trọng quyền tới Thần Vương.

Bắc Minh Thương thoáng do dự, nói:

- Nếu làm như vậy, vậy thì Tiêu Tiên Tử sẽ không cách nào tiến vào Thái Tế phủ rồi. . .

- Hừ! Nữ nhân này phải chết, chỉ có nàng và Yêu Ma Chi Tử đều chết hết, mới có thể chết không có đối chứng, mới có thể kích thích những nhạc mê kia phẫn nộ, chỉa đầu mâu đến trên người Long Xuyên Phượng.

Thanh âm Bắc Minh Mặc Thủ càng thêm âm trầm.

Bắc Minh Thương tuy rằng vạn phần không nỡ, nhưng chỉ có thể tòng mệnh, không dám làm trái với mệnh lệnh của Bắc Minh Mặc Thủ.

Một đêm này, một tin tức truyền khắp toàn bộ Thần Đô, "Thần Vương truyền nhân, Yêu Ma Chi Tử, trúng Diêm Vương Hủ Huyết, rõ ràng còn chưa chết, lại bắt cóc Tiêu Tiên Tử Dạ Tiêu Tương. "

Sau khi tin tức này truyền ra đã chấn động toàn bộ Thần Đô, nhạc mê của Dạ Tiêu Tương không biết có bao nhiêu, cả đám đều như sư tử phát điên, khi màn đêm buông xuống đã có vô số người rời Thần Đô, muốn tìm Yêu Ma Chi Tử chiến đầu. Càng có người phát hạ thề độc, không giết Phong Phi Vân, thề không làm người.

Tuy rằng, đây đều là lời đồn nghe được trong phố xá, nhưng lại rất nhiều người đều tin, dù sao. . . Yêu Ma Chi Tử đã có danh từ trước! Làm ra loại chuyện này cũng không hề kỳ quái.

Long Hồ ba nghìn dặm, bạch ngọc treo Ngân Câu!


Long Hồ chi thủy, dậy sóng như biển, trên mặt hồ một vòng trăng sáng treo trên cao, một mặt bảo kính huyền không treo trên vải đen vậy.

Nơi này chính là một trong Tứ đại môn phiệt, Ngân Câu gia tộc!

- Yêu Ma Chi Tử. . . Trúng Diêm Vương Hủ Huyết, hắn rõ ràng còn chưa chết?

Đông Phương Kính Nguyệt lụa trắng che mặt, ngồi dưới một gốc hoa ghế trát long cổ lão, trong tay ôm một cây Hồng Ngọc tỳ bà, trên mặt đất tràn đầy lá rụng, thanh phong thổi tới, tóc dài bay múa, trên cây có cánh hoa màu trắng bay xuống, tựu như vào đông tuyết.

Áo trắng hồng tỳ bà, ngọn cây treo trăng sáng, giai nhân ngồi một mình dưới cây quế.

Một nam tử mặc tê da nhuyễn giáp, trên bờ vai lỗ võ hữu lực phủ một áo choàng màu đỏ tươi, uy phong lẫm lẫm đi tới, câu đầu tiên mở miệng chính là:

- Dạ Tiêu Tương không phải Phong Phi Vân bắt đi, đây nhất định lại là âm mưu quỷ kế của Bắc Minh lão hồ ly.

Nam tử này, dĩ nhiên là Đông Phương Kính Thủy.

Đông Phương Kính Nguyệt vẫn yên tĩnh ngồi ở chỗ kia, cái khăn che mặt màu trắng che lấy mặt nàng, nhìn không ra biểu lộ của nàng lúc này, chỉ đôi mắt đẹp của nàng lại đạm mạc đến cực điểm, thản nhiên nói:

- Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận