Linh Chu

Một tuổi trẻ tài tuấn mặc bạch tinh chiến giáp từ trong rừng đi ra, phía sau của hắn còn có hai vị lão nhân niên kỷ khá lớn tùy tùng.

Đây là một vị nghịch thiên tài tuấn, vốn là bị quỷ thôn ở tiểu trấn hấp dẫn tới, lại thật không ngờ rõ ràng ở chỗ này gặp được Phong Phi Vân và Dạ Tiêu Tương.

Phong Phi Vân vứt hai kiện Phật môn pháp khí kia xuống trên mặt đất, đưa mắt nhìn chằm chằm tới, cười nói:

- Ngươi là người phương nào?

- Thần Tọa Thiên Hầu Phủ, Cố Truyện Phong

Tuổi trẻ tài tuấn này chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng trên một ngọn núi nhỏ, trên người mang theo linh khí chấn động đầm đặc, ở trên đỉnh đầu tạo thành một mảnh ngưu ảnh khí tượng, một đầu Thần Ngưu xếp bằng trên trời cao, đang nuốt tinh nhả nguyệt.

Thần Tọa Thiên Hầu cũng thuộc về Thiên hầu nhất hệ Bắc Minh phiệt, Cố Truyện Phong càng là Tiểu hầu gia Thần Tọa Thiên Hầu Phủ, một thân tu vị đã đạt đến Thiên Mệnh đệ nhị trọng, ở Thần Đô có thể nói là uy danh hiển hách.

Hắn vốn mang binh trú đóng ở biên tái, gần đây mới quay về Thần Đô.

Phong Phi Vân giọng mỉa mai cười nói:

- Ta và ngươi không oán không cừu, ngươi vì sao phải đối phó ta?

- Đơn giản là ngươi đắc tội Dạ đại gia, ngươi chính là cừu nhân bất cộng đái thiên của ta.

Cố Truyện Phong lạnh lùng nói:


- Phong Phi Vân, tốt nhất là nên ngoan ngoan thả Dạ đại gia ra, có lẽ ta có thể lưu ngươi một cái toàn thây.

Thần Tọa Thiên Hầu Phủ và Bắc Minh phiệt đồng khí liên chi, Bắc Minh phiệt đã hạ lệnh muốn diệt trừ Phong Phi Vân, cho dù Phong Phi Vân không mang đi Dạ Tiêu Tương, Cố Truyện Phong cũng sẽ không tiếc lực đi đối phó Phong Phi Vân,

Phong Phi Vân có chút liếc qua Dạ Tiêu Tương, hỏi:

- Ngươi biết hắn không?

Dạ Tiêu Tương có chút lắc đầu.

Cố Truyện Phong quanh năm đều ở bên ngoài thống binh, rất ít quay về Thần Đô, hắn cũng chỉ từ trên bức họa thấy được Dạ Tiêu Tương thôi, chưa từng đi qua Thiên Kim Nhất Tiếu Lâu, Dạ Tiêu Tương biết hắn mới là lạ đấy.

Phong Phi Vân cười nói:

- Thấy không, Dạ đại gia người ta còn không biết ngươi, ta làm sao có thể giao nàng cho ngươi được chứ?

- Hỗn đãn, ngay cả lời Tiểu Hầu gia chúng ta nói cũng dám làm trái, thứ không biết sống chết.

Một lão giả râu bạc áo bào trắng ở sau lưng Cố Truyện Phong bay lên trời, thân thể tựa như một con chim to màu trắng, hai tay vẽ ra một vòng tròn cự đại, ngưng tụ ra một cái trận bàn đường kính trăm mét.

Đây là một tòa Tam cấp trận pháp, bên trong vằn nước rậm rạp, đan xen hơn một ngàn đạo trận pháp vân ấn.

Cố Truyện Phong trên mặt cười lạnh, hắn đã sớm nghe nói qua đại danh Yêu Ma Chi Tử, bài danh thứ ba trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, bất quá đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết, khí huyết khẳng định đang không ngừng suy bại, căn bản không đủ gây sợ.

Thần Tấn vương triều đệ nhất thiên tài chó má gì chứ, hôm nay cũng phải nuốt hận trong tay của ta, giết Yêu Ma Chi Tử, ta nhất định có thể danh chấn thiên hạ.

Bành!

Phong Phi Vân trực tiếp vươn tay, vỗ lên bầu trời một cái, một dấu bàn tay đánh ra, trực tiếp đánh bay lão giả kia, đập nát Tam cấp trận pháp, khiến lão giả kia bị đánh đến chia năm xẻ bảy, huyết rơi vãi tại chỗ.

Đây chính là một lão tùy tùng Thiên Mệnh đệ nhất trọng, dĩ nhiên lại bị hắn nhẹ nhàng chụp chết như trong, trong lòng Cố Truyện Phong càng thêm oán hận Phong Phi Vân.

Trong mắt Phong Phi Vân bắn ra hai đạo hỏa quang, phát ra tiếng Phượng Hoàng kêu to, từ trong con mắt lao ra, qua trong giây lát đã bay đến trước mặt Cố Truyện Phong.

Bá!

Cố Truyện Phong không hổ là người thừa kế Thiên hầu, tu luyện tuyệt học Hầu phủ, trên chân giẫm "Thần Tọa lưu quang", thoát khỏi Phượng Hoàng Thiên Nhãn đánh chết.

Nhưng một lão tùy tùng Thiên Mệnh đệ nhất trọng khác ở ngay sau hắn lại không có vận khí tốt như vậy, bị hai đạo sát quang của Phượng Hoàng Thiên Nhãn xuyên thủng thân thể, để lại ở trái tim hai lỗ máu lớn như nắm đấm, trực tiếp đã bị mất mạng.


- Tốc độ đào mệnh của ngươi ngược lại thật nhanh!

Phong Phi Vân cười nói.

Hai vị lão tùy tùng đều chết hết, đây chính là hai vị gia phó cảnh giới Thiên Mệnh a, Cố Truyện Phong sắc mặt âm trầm nói:

- Thần Tọa lưu quang, chính là cùng cảnh giới đệ nhất tật tốc!

- Đệ nhất tật tốc?

Phong Phi Vân khinh thường nói:

- Ta cũng là cảnh giới Thiên Mệnh đệ nhị trọng, để ta xem thử tật tốc của ngươi nhanh, hay là của ta nhanh?

Phong Phi Vân lúc nói ra lời này cũng đã đứng ở trước mặt Cố Truyện Phong, Cố Truyện Phong cả kinh, tốc độ của hắn sao lại nhanh như thế?

Tuy rằng khiếp sợ trong lòng đã tột đỉnh, nhưng Cố Truyện Phong dù sao cũng là người quanh năm lăn lộn chiến trường, năng lực ứng biến rất mạnh, lần nữa triển khai Thần Tọa lưu quang bạo lui về phía sau, thẳng đến khi thối lui cách Phong Phi Vân mấy ngàn thước mới an tâm hơn không ít.

- Đây chính là cùng cảnh giới đệ nhất tật tốc sao?

Thanh âm Phong Phi Vân vang lên ở phía sau hắn, Cố Truyện Phong sắc mặt trắng bệch, vội vàng điều động Tử Phủ linh khí trong thân thể, dẫn động bổn mạng linh khí trong đan điền, muốn tế ra linh khí, trấn áp Phong Phi Vân.

Oanh!

Phong Phi Vân đánh một chưởng vào lưng hắn, khiến linh khí toàn thân hắn đều bị đánh tan, ngũ tạng lục phủ như bị va chạm mãnh liệt, yết hầu ngòn ngọt, nhổ ra một ngụm máu tươi.

Nghịch thiên tài tuấn Thiên Mệnh đệ nhị trọng thì đã sao? Tiểu hầu gia Thiên Hầu phủ thì đã thế nào? Trong cùng cảnh giới không ai có thể là đối thủ của Phong Phi Vân cả!


- Phong Phi Vân, tu vi của ngươi sao lại cường đại như vậy? Ngươi không phải trúng Diêm Vương Hủ Huyết, tuổi thọ không nhiều sao?

Cố Truyện Phong cho tới bây giờ vẫn chưa từng bại thảm như vậy, hơn nữa còn là trong cùng cảnh giới bị người đánh bại, cái này là một loại đả kích tàn khốc đối với lòng tin của hắn.

Phong Phi Vân một cước đá lên mông hắn, trực tiếp đá bay Cố Truyện Phong ra ngoài, rơi xuống trên bờ Tấn Hà sóng cả mãnh liệt.

- Đúng vậy! Ta đích thật là trúng Diêm Vương Hủ Huyết, bất quá muốn đối phó loại cấp bậc như ngươi vẫn rất dễ dàng.

Phong Phi Vân làm bộ ho khan vài tiếng, bộ dáng bệnh không nhẹ

Cố Truyện Phong lại bị đả kích không nhẹ, thật sự quá đả kích người rồi, mình được xưng là nghịch thiên tài tuấn, từ nhỏ đã có mỹ danh thiên tài, nhưng ngay cả một tên quỷ bệnh sắp chết cũng đánh không lại, chẳng lẽ mình thật sự yếu vậy sao?

Cố Truyện Phong bò lê từ mặt đất, trong mắt mang theo không cam lòng mãnh liệt, nói:

- Phong Phi Vân, chúng ta lại đến đánh một trận?

- Ai bảo ngươi đứng lên đấy, quỳ xuống cho ta!

Phong Phi Vân mới không có hứng thú đánh một trận với hắn, lệ quát một tiếng, Phượng Hoàng linh hồn, bốn mươi đạo thần thức uy áp, liên tục không ngừng ép xuống.

BA~!

Cố Truyện Phong vốn đã bị Phong Phi Vân đánhcho trọng thương, nào còn chịu được lực lượng uy áp cường đại như thế, hai chân khẽ cong, liền quỳ gối bên bờ Tấn Hà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận