Linh Chu

Đông Phương Kính Thủy cứ bình thản đứng ở nơi đó, thân thể lại như một tòa núi lớn không thể rung chuyển, đạo tắc giữa thiên địa tựa hồ đều xoay tròn vây quanh lấy hắn, hắn ôm hai tay, hổ thân chiếm giữ, trên mặt mang theo vài phần tà dị, nói:

- Không nghĩ tới thiếu niên đã từng bị muội muội ta đuổi giết phải chạy khắp núi, hôm nay cũng đã trở thành Yêu Ma Chi Tử, Thần Tấn vương triều đệ nhất thiên tài đại danh đỉnh đỉnh, tên tuổi thật lớn a!

Đông Phương Kính Thủy vốn chính là Ma Đạo song tu sĩ, học được chân truyền Đạo gia, hơn nữa còn ngẫu nhiên từ trong Thượng Cổ Ma Môn đạt được Ma công không trọn vẹn.

Người tu ma đã sớm biến mất khỏi Thần Tấn vương triều, tu ma bí điển cũng đã thất truyền trên vạn năm, toàn bộ Thần Tấn vương triều đoán chừng cũng chỉ còn một mình Đông Phương Kính Thủy tu ma.

Về phần như Nữ Ma, Tiểu Tà Ma, Yêu Ma Chi Tử, đều chưa tính là người tu ma, chỉ là trời sinh đã có được ma tính, nhưng tu luyện lại không phải ma công.

Đông Phương Kính Thủy đối với muội muội duy nhất của hắn có thể là một ca ca sáng sủa như ánh mặt trời, nhưng đối với ngoại nhân, cổ ma sát khí trên người hắn lại sôi trào lên, ở trên đỉnh đầu hắn ngưng tụ ra một tòa ma thành hư ảo, tựa như một Ma Vương tái sinh vậy.

Chỉ riêng cổ ma khí bàng bạc kia trên người hắn cũng đã cự kỳ bá đạo, có thể tươi sống đánh chết tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh trở xuống, mặc dù là cùng cảnh giới, có thể so với hắn cũng không có mấy người.

Trên sống lưng Phong Phi Vân, một cổ tà khí lành lạnh khủng bố cũng bắt đầu tuôn ra, trên lưng lưng phát ra thanh âm "Khanh khách", mà trong thân thể Phong Phi Vân càng lao ra một mảnh ánh lửa đỏ thẫm, ngưng tụ thành một đầu Phượng Hoàng hư ảnh khổng lồ, cao chừng trăm mét, hỏa vũ như đại phiến, đầu Phượng đứng thẳng, hé miệng, phát ra một tiếng Phượng Hoàng minh từ xa cũng có thể nghe được.

Cảm nhận được cổ ma khí cuộn trào từ trên người Đông Phương Kính Thủy, sống lưng Diêm Vương, Phượng Hoàng linh hồn đều không kìm được bị kích phát ra, liên thủ chống lại cổ ma khí này.


- Ngươi không trúng Diêm Vương Hủ Huyết!

Đông Phương Kính Thủy đang thăm dò tu vị Phong Phi Vân, thăm dò xong liền thu hồi ma khí trên người.

Tất cả đều bình tĩnh lại.

Sau khi nghe được lời Đông Phương Kính Thủy nói, Cố Truyện Phong quỳ gối bên bờ Tấn Hà trong lòng thoáng khẽ giật mình, Phong Phi Vân không trúng Diêm Vương Hủ Huyết, đây chính là một tin tức kinh thiên, nếu truyền đi, nhất định sẽ có rất nhiều người ngồi không yên.

Trong mắt Cố Truyện Phong mang theo độc mang sắc lạnh, Phong Phi Vân hôm nay ngươi bắt ta quỳ xuống, chỉ cần ta sống quay lại Thần Đô, nhất định sẽ truyền tin tức này đi, đến lúc đó ta xem ngươi còn hung hăng càn quấy thế nào nữa?

Phong Phi Vân dẫn động lực lượng Thanh Đồng Cổ Thuyền lần nữa trấn áp sống lưng Diêm Vương xuống, thở một hơi thật dài, trong lòng thầm nghĩ, tu vị tên này quả nhiên đáng sợ, khó trách được xếp hạng thứ ba trên 《 Thượng Sử Thi Thiên Tài Bảng 》, nếu ta không đột phá đến cảnh giới Thiên Mệnh đệ tam trọng thì không có khả năng tranh phong với hắn.

- Bất quá, ta không làm gì được hắn, hắn cũng mơ tưởng làm gì được ta.

Phong Phi Vân có thể đào mệnh trong tay nửa bước cự kình, Đông Phương Kính Thủy tuy rằng cường đại, nhưng so với nửa bước cự kình vẫn còn chút chênh lệch.

Ánh mắt Đông Phương Kính Thủy trở nên nhu hòa lên, quay đầu, có chút khom người cúi đầu với Dạ Tiêu Tương, tôn kính nói:

- Dạ đại gia, tên cuồng đồ Phong Phi Vân này lại dám bất kính đối với ngươi, cần ta ra tay giáo huấn hắn không?

Đông Phương Kính Thủy tu luyện chính là ma công không trọn vẹn, đã từng không khống chế được ma tâm, thiếu chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma, chính là một khúc Tĩnh Tâm Nhã Tấu của Dạ Tiêu Tương đã cứu hắn một mạng, cho nên mặc dù là cuồng nhân như Đông Phương Kính Thủy, đối với Dạ Tiêu Tương cũng kính trọng không thôi.

- Cái này... Kỳ thật ở dưới Bỉ Khâu Sơn, cũng không phải là hắn ra tay bắt ra, mà là một người hoàn toàn khác, là hắn ở nửa đường cứu ta. Chỉ là...

Dạ Tiêu Tương ăn ngay nói thật nói.

- Chỉ là c sao?

Đông Phương Kính Nguyệt vẫn một mực không mở miệng lạnh giọng nói, đột nhiên cảm thấy ngữ khí của mình có chút quá, vì vậy bình thản nói:


- Dạ đại gia không phải sợ hắn, cứ việc nói ra, chỉ cần đồ vô sỉ kia dám động vào một ngón tay ngươi, ta liền đánh gãy tay của hắn.

Phong Phi Vân trong lòng cuồng đổ mồ hôi, chuyện liên quan đến Đông Phương bà nương ngươi cái lông à?

Phong Phi Vân có chút trừng Dạ Tiêu Tương, hơi lộ vẻ cảnh cáo, thật giống như đang nói... Dạ cô nương, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, cũng chớ nói lung tung đấy.

Dạ Tiêu Tương nói:

- Chỉ là hắn lại cướp đi ống tiêu của ta, không trả cho ta.

- Phong Phi Vân, loại hành vi hạ lưu vô sỉ, tiểu nhân như thế ngươi cũng làm ra được, ta thật khinh bỉ ngươi.

Đông Phương Kính Nguyệt lạnh giọng nói, nhưng sau khi nói xong lời này, lại phát hiện ba người ở đây đều nhìn chằm chằm vào nàng, kể cả ca ca của nàng Đông Phương Kính Thủy cũng vậy!

Mẹ nó! Không phải chỉ là tịch thu một cây tử tiêu thôi sao, làm sao lại biến thành hạ lưu vô sỉ? Còn hành vi tiểu nhân nữa? Phong Phi Vân luôn cảm giác Đông Phương bà nương chết tiệt này nhìn mình rất không thoải mái, quả nhiên nàng vẫn còn mang thù.

Dạ Tiêu Tương có chút do dự nói:

- Kỳ thật... Chỉ là một cây tiêu thôi, cũng không nghiêm trọng như vậy đâu.

- SAao không nghiêm trọng chứ, đây là một loại hành vi rất biến thái, ngươi có thấy người nam nhân nào sẽ vô duyên vô cớ cướp đi tiểu của một nữ nhân, còn chết sống cũng không trả không?


Đông Phương Kính Nguyệt đôi mắt dễ thương xoay chuyển, nói:

- Đúng vậy! Phong Phi Vân ngươi sao lại cướp đi tiêu của người khác?

Đông Phương Kính Thủy bộ dáng sợ thiên hạ không loạn, nói:

- Chỉ có yêu mến một nữ nhân, mới có thể sưu tầm đồ vật của nữ nhân đó, đây là một loại biểu hiện của yêu.

Dạ Tiêu Tương toàn thân chấn động, trong óc trống rỗng, có chút xoay người, đôi mắt tuyệt mỹ có chút phức tạp nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, bộ dạng thật như đang nói..., ngươi thật là bởi vì yêu thích ta, mới cướp đi ống tiêu sao?

Chợt, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng lại hiện ra hai mảnh đỏ ửng, một mực tràn ngập đến mép tai.

Tâm lý nữ nhân là sao, tâm lý nữ nhân chính là: khi từ trong miệng người khác biết được, có một người nam nhân đang yên lặng thích mình tì vô luận người nam nhân này là ai, lớn lên là tuấn lãng hay xấu xí, là phú quý hay nghèo khó, trong lòng của các nàng đều sinh ra một loại cảm giác vui sướng không hiểu.

Mà biểu hiện của Dạ Tiêu Tương cũng có chút hơi quá đáng.

Trong lòng Phong Phi Vân đã sớm ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông Đông Phương Kính Thủy một lần, bà ngoại ngươi, rõ ràng cùng một nữ nhân đơn thuần thiện lương đến sắp biến thành ngu ngốc đùa giỡn như thế, đây không phải là có chủ tâm tìm phiền toái cho hắn sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận